Tư Kim Sư Con


Người đăng: mlrvrom

“Chúng ta cố gắng đợi qua ba ngày là được rồi.” Tuấn ngập ngừng nói, ba cô gái
lập tức khó hiểu nhìn hắn, hắn đành một năm một mười đem toàn bộ việc xảy ra
bên hồ nói hết.

“Lần sau không cho ngài tự tiện đi một mình nữa.” Tô Như Nguyệt không cho ý
kiến mà trước tiên nhắc nhở hắn một câu, Tuấn chỉ có thể gãi đầu cười trừ.

“Chúng ta không thể đợi được.” Trầm Ngọc ra một cái kết luận.

“Vì sao thế ?” Tuấn ngạc nhiên hỏi.

“Ngài nói bọn họ đã đặt ký hiệu lên chúng ta mà phải không ? Cho đến hiện tại
chúng vẫn chưa tìm đến thứ nhất là do Tử Kim Sư Vương quấy nhiễu, thứ hai là
do Trầm Ngọc cùng Như Nguyệt tạm thời dùng pháp tắc che đi ký hiệu này, nhưng
đây cũng chỉ là biện pháp kéo dài thời gian.” Liễu Mộng Nghiên nhẹ nhàng giải
thích.

Tuấn hơi ngây người ra rồi lại chuyển thành lo lắng, vốn lúc đầu nghe cái ký
hiệu này còn không hiểu là gì, ai ngờ bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể tìm
đến khiến mọi suy nghĩ tích cực của hắn phút chốc tan thành mây khói.

“Còn một điều nữa là nếu hiện tại không hành động đợi đến lúc chúng đi sẽ
không có ai ngăn cản Tử Kim Sư Vương, đồng nghĩa với việc chúng ta phải đối
đầu trực tiếp với hai con Ma Thú Tôn Cấp.” Tô Như Nguyệt bổ sung.

“Nhưng hiện tại bên ngoài bọn họ đang truy lùng rất gắt, nếu chúng ta lộ
diện….” Tuấn ngập ngừng.

“Như vậy mới tốt, bọn họ hiện tại đang đánh đến lúc căng thẳng nhất, bọn người
kia sẽ nghĩ chúng ta chỉ trốn ở đâu đó, ngay lúc này chúng ta liền tận dụng
thời cơ thoát khỏi nơi này.” Tô Như Nguyệt nghiêm túc giải thích.

“Nhưng giờ chúng ta đi đâu ?” Liễu Mộng Nghiên hỏi, cô vừa mới đến chỉ biết
bọn họ còn có một cái căn cứ nhỏ, ngoài ra vẫn chưa biết gì về hoàn cảnh xung
quanh cả.

“Chủ nhân nói phát hiện bờ sông, đồng nghĩa với việc từ đầu đến giờ chúng ta
vẫn đang chạy dọc theo con sông này. Nếu tiếp tục theo lối cũ này đi thì sớm
muộn gì cũng bị phát hiện. Hiện tại chỉ có hai đường có thể đi, một là băng
sông, hai là chạy sâu vào rừng.” Tô Như Nguyệt nêu ra ý kiến.

Ở đây đủ tư cách để phán đoán hành động chỉ có cô và Trầm Ngọc. Trầm Ngọc rất
ít nói trừ khi liên quan đến việc tu luyện nên chỉ có thể dựa vào cô.

Thoáng dừng một chút cho mọi người kịp tiêu hóa hết thông tin, Tô Như Nguyệt
mới tiếp tục

“Băng sông là không thể, tuy chỉ rộng vài chục mét nhưng nước chảy rất xiết,
bên dưới lại không biết tồn tại nguy hiểm gì nên nếu lựa chọn con đường này tỉ
lệ thành công không cao. Ngược lại đi sâu vào rừng dã thú đã bị Tử Kim Sư
Vương đuổi gần hết, đồng thời bên trong không gian hỗn loạn dễ trốn tránh,
ngoài ra trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không nghĩ đến việc chúng ta đánh liều
đi sâu vào trong.”

Đến đây thì chẳng ai còn ý kiến nữa rồi, mà thật sự ngoài Tuấn ra thì chẳng ai
phản đối cả. Cái cách hành xử của họ khác với cách hành xử của hắn, đây là do
môi trường sống của mỗi người.

Lại bàn thêm một hồi về chi tiết hành động liền quyết định đợi chiễn cục bên
ngoài tạm lắng lập tức bắt đầu chạy đi, còn về lý do chọn thời điểm đó là vì
lúc đó đối phương đã đánh đến mệt nhoài, không còn cơ hội nào tốt hơn nữa.

Ba cô gái rất nhanh đã vào trạng thái tu luyện, chỉ có Tuấn là không thể nào
tập trung được.

Cố vài lần vẫn vậy, hắn dứt khoát đứng lên đi vòng vòng giải khuây.

Vừa bước được vài bước, hai quả trứng kia đột nhiên xuất hiện ở khóe mắt hắn.

“Suýt nữa quên bọn mày.” Tuấn lẩm bẩm rồi đi lại gần chúng.

Lúc trước không có thời gian quan sát, hiện tại nhìn kỹ thấy những quả trứng
này thật đẹp. bề mặt trứng nhẵn mịn, màu tím trắng xen kẽ trông như một khối
bảo ngọc. Tuấn không nhịn được đưa tay lên chạm vào chúng.

Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào, màn hình hệ thống đột ngột hiện hiện ra trước
mắt dọa đến Tuấn suýt chút nữa ngất xỉu.

Bình tĩnh nhìn lại, trên màn hình hiện một dãy chữ cùng một nút nhấn ghi rõ
“Phát Hiện Trứng Ma Thú Tôn Cấp Tử Kim Sư Vương, Có Thể Tiêu Hao Một Tỷ Ngân
Tệ Để Mở Ngay.”

Ngân tệ dùng được rồi, đây là ý nghĩ đầu tiên của Tuấn.

Ngân tệ ở cái thế giới này cũng không phải là những con số, nó chiếm dụng một
ô trong hành lý của hắn, đến giờ số lượng đã lên đến mười tỷ.

Một quả trứng mở mất một tỷ, Tuấn bĩu môi khinh thường cái ngân tệ này đúng
thật là không đáng giá. Nhưng dù thế nào thì hắn vẫn vô cùng hồi hộp, Tử Kim
Sư Vương con chắc hẳn cũng phải rất mạnh, ít nhất cũng là Sư Cấp, bọn họ ít
nhiều có thêm cơ hội an toàn.

Không do dự nhấn mở, sau đó nôn nóng chờ đợi.

Năm phút….

Mười phút….

Nửa Tiếng……

Đã nửa tiếng nhưng chẳng có gì thay đổi cả, chỉ có hai tỷ ngân tệ của hắn là
một đi không trở lại. Kiên nhẫn của Tuấn càng lúc càng ít, trong lòng âm thầm
chửi bới.

Cũng may lại đợi thêm năm phút nữa tình hình lập tức có biến chuyển.

Rắc! Rắc!

Từng vết nứt nhỏ trên vỏ trứng xuất hiện rồi dần dần lan rộng, tuy phá hoại vẻ
đẹp của nó nhưng Tuấn lại vui mừng nhảy cẫng lên.

Động tĩnh bên này lập tức gây nên sự chú ý của ba cô gái, họ nhanh chóng bật
dậy chạy lại, kinh ngạc thốt lên

“Sao trứng lại nở rồi ?”

“Bí mật.” Tuấn cười hì hì đáp.

Ba người nghe hắn nói vậy cũng liền thôi, họ chỉ sợ nguy hiểm chứ nếu không
ảnh hưởng gì thì sao cũng được.

Nhưng thoáng chốc bộ dáng của ba vị anh hùng này chuyển thành y chang vị chủ
nhân của họ.

Bốn người tràn ngập háo hức và chờ mong nhìn hai quả trứng.

Rất nhanh, một tiếng đã trôi qua.

Rốp! Rốp!

Theo hai tiếng vang lớn, trứng cuối cùng cũng đã vỡ, lộ ra thứ bên trong
chúng.

Hai con Tử Kim Sư Vương con dùng ánh mắt ngây thơ của chúng ngơ ngác nhìn xung
quanh. So với cha mẹ mình thì chúng chẳng khác là bao, chỉ là không có khí thế
uy phong ngược lại tràn ngập dễ thương.

Hai con thú con nhanh chóng thấy được bốn người trước mắt, với bản năng của
mình, chúng coi đối phương thành người thân nhất.

Hai con sư tử nhìn như hai con mèo khổng lồ té lên té xuống chạy về phía họ.
Tình thương của ba cô gái lập tức trỗi dậy.

Năm kẻ này thoáng chốc ôm chầm vào nhau đùa giỡn, Tuấn bất đắc dĩ nhìn họ, tuy
hắn cũng rất thích nhưng vẫn rất sợ, ai biết hai con thú này có đột nhiên nổi
chứng ăn luôn hắn không.

Sợ cái gì thì cái đó lập tức đến, bụng của chúng vang lên từng tiếng kháng
nghị dọa Tuấn lui về sau một khoảng xa, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chạy.

Hai con thú dùng một ánh mắt mà Tuấn cho là “khát máu” nhìn xung quanh, sau đó
dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, hai con mèo khổng lồ này đi vòng ngược về cái
vỏ trứng của mình, gặm lấy gặm để.

“Thú lựa chọn đẻ trứng khi sinh ra sẽ ăn lại vỏ trứng của mình, vỏ trứng này
nếu đặt ở thế giới loài người tuyệt đối là kỳ trân dị bảo đó.” Liễu Mộng
Nghiên không biết đến cạnh hắn khi nào, cô che miệng cười khúc khích giảng
giải.

Tuấn cười cười gãi đầu, biểu hiện vừa rồi của hắn thật sự là không có tiền đồ,
nhưung ngại một chút rồi hết, hắn cũng không để tâm nhiều đến vậy.

Lại qua một hồi lâu, thấy ba cô gái cùng hai con thú thiếu chút nữa hợp thành
một, Tuấn không nhịn được nhắc nhở

“Này, tình hình của chúng ta đang rất không tốt.”

“Bọn thiếp đang bồi dưỡng tình cảm với nó.” Tô Như Nguyệt cười đáp lại.

Sao không thấy các cô bồi dưỡng tình cảm với tôi, Tuấn oán thầm nhưng cũng
không có biện pháp gì cả, hậm hực ngồi nhìn bọn họ.

“Hai con thú này thực lực thế nào.” Ngồi chán, Tuấn liền tìm cái để hỏi.

“Hồn Cấp Cao Giai.” Trầm Ngọc đáp.

Mạnh hơn hắn những hai cái cấp bậc, đã vậy còn là vừa sinh ra, Tuấn ủ rũ cúi
đầu, một lần nữa thật sâu cảm thấy bất lực. Người so với thú thật là tức chết
người.

“Nhưng hiện tại chúng vẫn chưa thể chiến đấu được.” Trầm Ngọc đột nhiên bổ
sung.

Tuấn khó hiểu nhìn cô một cái, thực lực chúng cao vậy còn không chiến đấu được
? Nhưng khi nhìn đến bộ dáng đi còn không vững của chúng hắn liền hiểu, đồng
thời vô cùng lo lắng

“Cái dạng này của chúng phải xử lý sao giờ, mang theo chúng còn khó hơn cả
mang quả trứng.”

“Không sao, chỉ cần cho chúng thích nghi một chút là được. Bọn thiếp đang cố
gắng giỡn giúp chúng đi lại này. Về sau có khí thế của chúng rất ít dã thú dám
trêu chọc đến chúng ta.” Tô Như Nguyệt hớn hả đáp.

Tuấn gật đầu không cho là phải, cái bộ dáng thích thú đến híp cả mí mắt của họ
khiến hắn không thể nào tin được.

Mắt không nhìn, tâm không phiền, Tuấn trực tiếp dùng sự im lặng để kháng nghị.
Ai ngờ hắn vậy mà vô tình tiến hành tu luyện, cũng xem như giải quyết một cái
phiền phức.

Thời gian dần trôi, bên ngoài đánh nhau càng lúc càng lớn rồi nhanh chóng dừng
lại.

“Chủ nhân, mau tỉnh lại.”

Tuấn lờ mờ theo tiếng gọi khó chịu thoát khỏi tu luyện, thứ đầu tiên đập vào
mắt hắn chính là Tô Như Nguyệt.

“Có chuyện gì vậy ?” Tuấn hỏi.

“Đến lúc rồi, mau đi thôi.” Cô kiên nhẫn giải đáp.

Tuấn hơi ngây ra rồi mới để ý đến cả khu rừng hiện tại vô cùng im lặng, một
tiếng gió cũng chẳng có, xem ra đám người kia lại lâm vào giằng co rồi.

Gật gật đầu, hắn vội bật dậy vận động thân thể một chút rồi theo họ chạy ra
ngoài, hai con thú sau một hồi “huấn luyện” đã có thể chạy nhanh thoăn thoắt.

Bốn người dứt khoát chia nhau ra cưỡi chúng, vừa đỡ mệt vừa tăng tốc độ.

Nhưng việc xấu hổ lại xảy ra, Tuấn không biết cưỡi thú nên ngã lên ngã xuống,
bất đắc dĩ Trầm Ngọc chỉ có thể ngồi sau ôm giữ chặt hắn lại.

Đoạn đường nhấp nhô khiến cơ thể hai người không ít lần ma sát vào nhau.

Vốn phải là rất sợ hãi, nhưng hiện tại trong đầu Tuấn chỉ còn lại ngại
ngùng………..


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #21