Phân Công


Người đăng: mlrvrom

Mừng rỡ chạy ra, nhưng chưa được mấy bước Tuấn lập tức khựng lại, sau đó nhanh
như sóc nhảy ngược vào khu rừng.

“Hộc, hộc,….”

Trốn sau thân cây, hắn hoảng loạn thở dốc, đợi ổn định được tinh thần hắn mới
hé mắt nhìn về phía bờ sông.

Mà ở đó hiện tại đang đứng tổng cộng hai mươi mốt người, đúng là đám người gã
tóc vàng.

Bọn họ dáng vẻ hớt ha hớt hải chạy vội đến bên sông, ngụp mặt xuống nước húp
lấy húp để.

Vốn còn sợ hãi như khi nhìn rõ bộ dáng của họ thì Tuấn dần bình tĩnh lại.

Hai ông lão nào còn dáng vẻ uy phong lúc trước, khắp người hai ông bao phủ bởi
vết thương, trông cực kỳ thê thảm.

Gã tóc vàng là thảm nhất, tóc bị đốt cháy đen một mảng lớn, toàn thân loang lổ
vết máu, trên mặt còn có một vết trầy. Nhìn hắn Tuấn sảng khoái đến mức muốn
cười lên, cho mày chừa cái tội đẹp trai, chừa cái tội mê gái.

Tám tên đi theo gã tóc vàng chết hết năm tên, đầu tiên là hai tên Pháp Sư,
tiếp theo nữa là một tên Chiến Sĩ, một tên Kiếm Sĩ và một tên Thích Khách.

Thuộc hạ của gã tổn thất cực kỳ thảm trọng.

Ngược lại bên phía mười lăm tên Thích Khách tuy đầy người mang thương nhưng
lại không tổn thất bất kỳ người nào. Tuy gã đầu lĩnh kia ác độc thế nào thì
đối với người của mình hắn thật sự quá tốt, trong lòng Tuấn âm thầm dâng lên
cảm giác kính nể người này.

Người tuy đông nhưng chẳng ai nói gì cả, không khí tràn ngập cảm giác căng
thẳng. Qua một lúc lâu, ông lão Chiến Sĩ cường tráng lúc đầu mới lên tiếng

“Nhiệm vụ lần này thất bại rồi, chúng ta về thôi.”

“Không được, chúng ta phải tìm chúng cho bằng được.” Gã tóc vàng tức giận phản
đối.

“Tìm được chúng làm gì, đã chết năm người rồi cậu còn chưa thấy đủ à.” Ông lão
Chiến Sĩ này cũng nổi giận đứng phắt dậy quát.

Hai tên pháp sư cùng tên Thích Khách trong nhóm gã tóc vàng vội lao lên giữ
ông lão lại ngăn

“Triệu Lão, ngài bình tĩnh lại đã.”

Triệu Lão hừ lạnh một tiếng sau đó phẩy tay đẩy ba người văng ra rồi ngồi bẹp
xuống đất nhắm mắt lại.

“Nhân Kiệt, việc này không thể nào thành công được, chúng ta từ bỏ thôi.” Ông
lão Pháp Sư dùng giọng điệu hài hòa khuyên nhủ.

“Nhưng… nhiệm vụ lần này rất quan trọng, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy
được.” Gã tóc vàng không chịu thua cãi lại.

“Phải không ?” Ông lão Pháp Sư ý vị sâu xa ngân dài rồi nhẹ nhàng nói tiếp “Ở
đây ai cũng biết tính cách của cậu, nhưng dù có thế nào đi nữa thì cậu phải
biết lấy đại cục làm trọng, mỗi người chúng ta hi sinh đồng nghĩa với việc
thiếu đi một luồng sức mạnh để cạnh tranh, cậu biết nên chọn thế nào chứ.”

Gã tóc vàng, hay còn gọi là Nhân Kiệt trầm mặc không đáp, gã vừa không muốn
mất đi thực lực đông thời cũng muốn có được Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt, dù là
mất một thứ gã cũng tuyệt đối không cam lòng.

Vả lại trong suy nghĩ của gã, nếu gặp được ba người bên Tuấn thì việc hạ gục
bọn họ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Hai cô bé kia tuy ta chưa nhìn rõ được dung mạo của chúng, nhưng ta nghĩ ở
kinh thành không thiếu người so được với họ chứ.” Ông lão Pháp Sư lại tiếp tục
khuyên nhủ.

“So với họ những cô gái ở kinh thành toàn là rác rưởi, kể cả con ả Tuyết Mai
cũng không bằng một gốc của họ.” Gã tóc vàng buột miệng nói.

Một câu này dọa những người ở đây giật nảy mình, vị Tuyết Mai kia bọn họ đều
biết và đã nhìn thấy, đó là Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nữ, dung mạo sánh tựa tiên
nữ, hiện tại lại không bằng một gốc của người khác, thật sự rất khó tin.

Nhưng dù sao đi nữa chỉ vì hai cô gái mà khiến hàng loạt tinh anh đất nước
táng mạng là không thể chấp nhận được, cho dù hai người đó có đẹp đến mấy cũng
vẫn không được.

Gã tóc vàng cũng hiểu điều này nên vội vàng bào chữa

“Chuyện đó không phải quan trọng nhất, cái tôi quan tâm là bộ trang bị họ mặc
trên người. Nó tuyệt đối không kém hơn Tôn cấp, nếu có nó thì lần tỷ thí tới
tôi tuyệt đối có thể giành hạng nhất.”

“Muốn đoạt hạng nhất cũng phải còn mạng mới được.” Ông lão Pháp Sư kiên trì
quyết định.

“Chúng ta tìm chúng thêm ba ngày nữa, nếu không thành công thì về, được chứ.”
Gã tóc vàng biết mình đuối lý đành lùi một bước thương lượng.

Hai ông lão ngập ngừng một hồi rồi bất đắc dĩ chấp nhận, bọn họ biết vị thiếu
gia này sẽ không chịu nhượng bộ nữa, đành liều mạng sống qua ba ngày tới.

Tiếp theo bọn họ liền rầm rì thảo luận sắp tới sẽ làm thế nào, Tuấn một bên
hận nghiến răng nghiến lợi

“Quả nhiên vẫn còn để ý đến bọn họ, tao tuyệt đối không để mày yên đâu.”

Giận muốn điên lên, nhưng hắn không để ý bộ dáng của hắn lúc này nếu khiến
những cô gái kia nhìn sẽ gây ra hiệu quả gì, bởi nhìn hắn lúc này không giống
chỉ ở mức độ quan tâm bình thường.
Đám người kia bàn luận lâu lắm, Tuấn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, trong lòng
âm thầm lo lắng ba cô gái không biết có gặp chuyện gì không.

Trời thấm thoát đã tối, đám người kia cuối cùng cũng chịu đi mâất.

Tuấn không dám ra vội mà đợi thêm khoảng nửa giờ nữa, xác định họ đã đi mới
dám ra ngoài.

Không chần chờ thêm một phút nào nữa, hắn dùng gói dụng cụ sinh hoạt lấy ra
một cái nồi lớn, chạy thẳng đến bờ sông múc đầy rồi bỏ vào hành lý nhanh chân
theo lối cũ chạy về.

Dọc được hắn vác luôn con hươu trên vai lại may mắn gặp thêm một con heo oan
mạng, xem như ngày hôm nay thu hoạch vừa đủ.

Vốn ban ngày hắn đi rất xa, hiện tại về đêm khó nhìn đường lại càng xa hôm
nữa, nếu không phải hôm nay trăng sáng thì hắn còn lâu mới tìm được đường về.

Trên đường tuy đáng sợ nhưng cũng may là không có bất cứ con thú nào cản đường
nên an toàn hơn rất nhiều.

Đồng thời có một việc vui nho nhỏ là Tử Kim Sư Vương đã tìm được đám người bên
gã tóc vàng, hai bên đánh nhau om sòm, dư chấn từ cuộc chiến vang vọng khắp
núi rừng.

Tuy sợ hãi nhưng nói thế nào đi nữa thì trong lòng hắn vẫn không kìm được vui
mừng, âm thầm cầu nguyện hai bên đồng quy vu tận là tốt nhất.

Một đường chạy nhanh, mãi đến tận khuya Tuấn cũng về được cái hốc cây nọ.

Vội vàng vào hốc cây, hắn còn chưa kịp làm gì, ba thanh âm kinh hỉ giành trước
vang lên

“Chủ nhân.”

Đồng thời từng bó đuốc được thắp lên, đem cái hốc cây u ám chiếu sáng rực.

Ba cô gái đi xung quanh quan sát thật kỹ lưỡng, đặc biệt là Trầm Ngọc và Tô
Như Nguyệt, hai cô nàng này trực tiếp dùng tay kiểm tra dọa hắn chạy thẳng ra
khỏi hốc cây.

Cũng may một ải này rất nhanh liền qua, Tuấn hai mắt lộ “hung quang” xoay
ngược về phía hai kẻ ác kia hỏi

“Hai cô đỡ chưa ?”

“Vâng, cảm ơn ngài, bọn thiếp mạng sống đã không cần lo lắng rồi.” Hai cô gái
một năm một mười đáp lại.

“Được rồi, hai người nghỉ đi, tôi đi kiếm chút củi về nấu cái gì ăn đã.” Tuấn
nở một nụ cười từ tận đáy lòng, sau đó chậm rãi nói.

“Ngài lại đi nữa sao, bên ngoài hình như đang đánh nhau rất ác liệt.” Tô Như
Nguyệt và Trầm Ngọc vội ngăn.

“Kệ bọn họ, tôi chỉ đi lấy củi vòng vòng đây thôi, không sao đâu.”

Dứt câu Tuấn liền vội vàng đi, không cho bọn họ cơ hội níu kéo.

“Quan hệ giữa các cô và chủ nhân thật tốt.” đợi hắn đi hẳn, Liễu Mộng Nghiên
đột nhiên cảm thán.

“Có gì mà tốt, chỉ là một tên nhát gái thôi, về sau cô cũng chẳng khác gì
đâu.” Tô Như Nguyệt hơi đỏ mặt nói lung tung.

“Vậy sao.” Vị tinh linh này lẩm bẩm một tiếng rồi thôi cũng chẳng cãi lại.

Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt sau đó đỏ mặt ngồi một góc, ba người đều có tâm sự
nên hốc cây dần lâm vào yên lặng.

Cũng không lâu lắm Tuấn liền trở về.

Vứt đống củi xuống đất, Tuấn cười ngượng ngùng hướng về phía Tô Như Nguyệt và
Trầm Ngọc thỉnh cầu

“Hai cô giúp tôi nhóm lửa với.”

Hai cô gái hơi ngây ra rồi mỉm cười nâng vũ khí lên “quẹt lửa”. Chuyện này từ
trước đến giờ vẫn là hai người làm, tên này mãi vẫn chưa tìm ra cách nhóm lửa.

Có lửa, Tuấn liền bắt đầu xử lý sơ thịt thú, hiện tại hắn hoàn toàn có thể
bằng sức mình cắt xẻ con mồi ra, đồng thời hắn cũng không quên đưa nước cho ba
người kia, dù sao đôi môi họ cũng nứt như đất ngày hạn.

Bốn người quay quần bên đống lửa gặm lấy gặm để hai con thú tội nghiệp. Vừa ăn
vừa cười đùa, không khí vô cùng ấm áp.

Lần này Tuấn hoàn toàn đóng vai trò chủ đạo. Ba vị trước mắt tuy thực lực cao,
nhưng để có được điều đó họ lại rất cô độc và khép kín, rất khó để bắt chuyện
với nhau, bởi vậy Tuấn chỉ có thể tận dụng mọi cách làm quen Liễu Mộng Nghiên
với mọi người.

Cũng may ba cô nàng này cũng chẳng phản đối nên hắn dễ dàng hoàn thành mục
tiêu.

Bữa ăn rất nhanh liền xong, bốn người đánh một cái ợ no rồi năm lăn ra đó nghỉ
ngơi.

“Chủ nhân nấu ăn ngon thật.” Liễu Mộng Nghiên bộ dáng chưa hết thèm khen.

“Cô khen quá rồi.” Tuấn ngượng ngùng cười hì hì, ai ngờ cái tài từ việc cô độc
gần chục năm lúc này lại có ích như vậy.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, bốn người mới lấy sức bật dậy, nghiêm túc nhìn nhau.

“Chúng ta hiện tại đối đầu với một kẻ địch rất mạnh nên tôi yêu cầu phải tạo
thành một đoàn thể phối hợp đàng hoàng. Trước tiên tôi muốn mọi người hiểu rõ
năng lực của nhau trước. Tôi là Tô Như Nguyệt, tinh thông ba hệ Ma Pháp Thủy
Hỏa và Ám, ngoài ra còn vận dụng được một chút Tử Vong Pháp Tắc.” Tô Như
Nguyệt dùng giọng điệu cứng rắn mở đầu.

“Tôi là Trầm Ngọc, Lôi Hệ Ma Trọng Kiếm Sĩ, có thể dùng Hủy Diệt Pháp Tắc.”
Trầm Ngọc luôn nói ngắn gọn nhưng vô cùng đầy đủ.

“Tôi là Liễu Mộng Nghiên, Tinh Linh Xạ Thủ, ngoài ra có thể dùng Quang, Thủy,
Địa, Phong, Triệu Hoán năm hệ Ma Pháp, có khả năng vận dụng Sinh Mệnh Pháp
Tắc.” Liễu Mộng Nghiên nhẹ giọng nói theo.

Cô vừa dứt lời liền kéo đến sự kinh ngạc của hai người còn lại. Năm hệ Ma
Pháp, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, nếu cho vị Tinh Linh này thêm
thời gian thì đội của họ tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều.

Qua cơn ngạc nhiên, ba đôi mắt xinh đẹp đồng loạt đổ dồn về phía Tuấn.

Người sau chỉ có thể ngại ngùng cúi đầu im lặng, dù sao hắn cũng không có
những năng lực biến thái như họ.

“Đây là để chúng ta phối hợp tốt hơn, ngài cứ nói những gì mình nghĩ.” Trầm
Ngọc nhíu mày nhắc nhở.

“Tôi….” Tuấn ngập ngừng rồi khó khăn nói hết câu “Tôi là Tuấn, là một tên Sĩ
Cấp Sơ Giai, không biết chức nghiệp là gì……… Tôi……. Còn biết nấu ăn.”

Ba cô gái nghe xong đều không nhịn được cười, tên này bí quá hóa liều, nói bừa
nói đại cho có rồi.

“Tôi chỉ biết có vậy.” Tuấn xấu hổ cười trừ.

“Không sao, về sau thiếp sẽ giúp ngài mạnh lên.” Liễu Mộng Nghiên không đành
lòng bèn an ủi.

Đây thật sự là người tốt, Tuấn cảm kích nhìn cô, trước giờ hai người kia toàn
dạy dỗ hắn bằng biện pháp cứng rắn, tuy có an ủi nhưng chẳng mấy chốc lại kiên
quyết, hắn chỉ có thể ủ rũ cam chịu.

“Được rồi, hiện tại thiếp tạm phân phối đội ngũ như thế này. Đầu tiên sẽ là
Trầm Ngọc, cô sẽ phụ trách trực tiếp đối cứng với kẻ địch, tiếp theo là tôi,
tôi sẽ đóng vai trò tấn công chủ lực, kể tiếp Mộng Nghiên sẽ ở phía sau hỗ trợ
và cuối cùng…..” Tô Như Nguyệt dứt khoát phân công, nhưng nói đến câu cuối bốn
người đều im lặng.

Trầm Ngọc cận chiến không có gì là sai cả, Hủy Diệt Pháp Tắc quỷ dị cùng phòng
thủ siêu cao tuyệt đối là một bức tường khó có thể vượt qua.

Tô Như Nguyệt ở phía sau dùng Tử Vong Pháp Tắc suy yếu kẻ địch, đồng thời Ma
Pháp của cô mạnh mẽ vô cùng, làm lực chiến chủ yếu rất tốt.

Liễu Mộng Nghiên tuy mang nhiều hệ Ma Pháp, nhưng Sinh Mệnh Pháp Tắc không
thiện tấn công, nên tốt nhất là ở phía sau hỗ trợ. Chưa kể đến việc cô còn là
một Triệu Hoán Sư, chỉ cần cô an toàn thì kẻ địch còn khổ dài dài.

Vậy còn vị chủ nhân này hắn sẽ làm gì, trốn một bên nhìn hắn tuyệt đối không
làm được, nhưng hắn có thể làm điều gì hữu ích sao, Tuấn trầm mặc suy nghĩ.

Liễu Mộng Nghiên đột nhiên mỉm cười lên tiếng

“Chủ nhân ở phía sau hỗ trợ thiếp, nếu có kẻ địch đến gần thiếp thì cố gắng
ngăn cản hắn một thoáng để Như Nguyệt về cứu viện. Ngoài ra ngài cũng là vai
trò chủ chốt khi chiến cục gần định rõ, còn chi tiết thì ngài phải tùy cơ ứng
biến.”

Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc kinh ngạc nhìn người mới đến, hai cô cũng chẳng
biết phân hắn đi đâu. Vốn theo suy nghĩ dùng an toàn của hắn làm trên hết thì
tốt nhất là cho trốn ở nơi nào đó thì hơn, cũng may có một người miễn cưỡng
coi như là sáng suốt, nếu không Tuấn chỉ có thể ủy khuất không được ra sân.

“Cảm ơn cô.” Tuấn hướng về Liễu Mộng Nghiên chân thành nói.

Tuy vị trí này rất phù hợp với hắn nhưng nếu vị Tinh Linh này không nghĩ đến
thì hắn cũng chẳng có cơ hội được thử sức.

“Được rồi, tiếp theo chúng ta bàn đến chuyện sẽ hành động như thế nào.” Tô Như
Nguyệt chuyển đề tài.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #20