Thêm Một Vị Anh Hùng


Người đăng: mlrvrom

Vội vàng vào mục hành lý, cảm giác của Tuấn lúc này như trở lại lúc còn nhỏ,
cực kỳ hồi hộp và chờ đợi. Thêm một anh hùng vào hiện tại chính là tăng thêm
tỉ lệ an toàn của bọn họ.

Theo ngón tay run rẩy của Tuấn ấn vào màn hình, một ánh sáng màu tím cẩm quỳ
vừa quen thuộc vừa xa lạ chiếu sáng rực hốc cây u tối.

“Hân hạnh được phục vụ ngài.” Một giọng nữ tràn ngập trong trẻo và lạnh lùng
cất lên.

Tuấn hưng phấn mở mắt ra đánh giá anh hùng mới đến, nhưng chỉ một thoáng, hắn
lại lâm vào ngây ngốc.

Cô gái trước mắt quá đẹp, tuy là hắn được Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc rửa mắt
mấy ngày nay nhưng vẫn không thể nào kiềm chế được trước người này.

Điều đặc biệt nhất ở đây là cô gái này không phải là người, hay nói chính xác
không phải là chủng tộc người bình thường.

Mái tóc vàng nhạt như thác nước đổ dài ngang hông, đôi mắt to tròn mang một
màu xanh lục bảo như muốn hút hồn kẻ khác vào trong đấy.

Làn da trắng nõn, toàn bộ gương mặt cực kỳ sắc sảo nhưng lại vô cùng hài hòa,
trên người cô hội tụ đầy đủ vẻ ngây thơ và dụ hoặc, rất nghịch lý nhưng lại vô
cùng hoàn mỹ.

Một điểm nổi bật nhất nữa đó chính là đôi tai của cô, một đôi tai dài và nhọn,
trông rất lạ lẫm đồng thời rất thú vị.

Đặc điểm của cô rất giống với chủng tộc Tinh Linh ( Elves ) trong những câu
chuyện truyền thuyết. Đây là một chủng tộc tôn trọng những gì đẹp nhất, một
chủng tộc hoàn mỹ.

Tên : Liễu Mộng Nghiên
Danh Hiệu: Đứa Con Của Rừng
Đánh Giá: Bán Thần
Đẳng cấp: 0
Sức Mạnh: ?????
Thể lực: ??????
Trí lực: ??????
Giới Thiệu: Là một tên Tinh Linh có thiên phú cực cao, tinh thông năm hệ ma
pháp Quang, Phong, Thủy, Triệu Hoán, Địa. Dùng Sinh Mệnh Pháp Tắc bước vào
cảnh giới Bán Thần.

Người này vậy mà tinh thông tận năm hệ ma pháp, nhiều hơn Tô Như Nguyệt những
hai hệ, vừa xem thông tin Tuấn không ngừng tấm tắc.

Đánh giá một hồi, hắn mới để ý Liễu Mộng Nghiên vẫn còn cúi người không động
đậy liền vội nói

“Rất vui được gặp cô, mau ngồi xuống đi.”

“Cảm ơn ngài.” Liễu Mộng Nghiên ngoan ngoãn làm theo, nhưng khóe mắt của cô
lại nhìn thẳng vào hai cô gái vô lực nằm gần đó, trong lòng âm thầm nghĩ chẳng
lẽ tên chủ nhân này lại biến thái như vậy.

Càng nghĩ càng đáng sợ, cô tăng mạnh độ cảnh giác, cúi đầu im lặng ngồi đó,
bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ.

Giữa anh hùng và chủ nhân không có ràng buộc cụ thể nào, nếu chủ nhân không đủ
sức khiến anh hùng tin phục thì họ hoàn toàn có thể tiêu diệt kẻ triệu hồi và
giành lại tự do.

“Cô nghe tôi nói một chút về tình hình hiện tại nhé.” Tuấn không để tâm nhiều
đến phản ứng của cô, vội vàng nói.

Dứt lời cũng chẳng thèm để ý đối phương có nghe hay không, trực tiếp đem đầu
đuôi xuôi ngọn mấy ngày hôm nay ra kể hết. Biết gì kể đó, thậm chí không biết
cũng kể luôn.

Hắn nói liên tục mấy tiếng đồng hồ, nói đến mức Liễu Mộng Nghiên choáng váng.

Cô không ngờ mình vừa đến lại phải chịu một đống rắc rối như vậy. Tuy phiền
toái nhưng cô sẽ sợ sao, tất nhiên là không. Để đạt đến con đường thành Thần
cô gặp đã gặp phải những tình cảnh oái oăm hơn thế này rất nhiều.

“Theo ngài kể thì hiện tại chúng ta đang rất nguy hiểm.” Liễu Mộng Nghiên nghe
đến mức chán chê liền ra một cái kết luận.

Tuấn không do dự gật đầu lia lịa, đồng thời nuốt một ngụm nước miếng. Nói nãy
giờ khô cả cổ mà không uống được một giọt nước, hắn cũng khó chịu chẳng kém gì
vị Tinh Linh này.

“Trước tiên chúng ta phải chữa thương cho hai vị này đã.” Cô gái này lại nói
tiếp.

“Được, mau làm thôi.”

Tuấn đáp ứng đồng thời chạy lại đỡ Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt ngồi tựa vào
người mình, kiểm tra hơi thở của họ đã đều lại, gương mặt cũng dần có sức sống
liền thở phào nhẹ nhõm.

Lấy ra một lọ Thuốc Trị Nội Thương, hắn một lần nữa cho hai cô gái uống vào,
từ lọ đầu tiên đến giờ cũng khoảng hơn ba tiếng, tốt nhất là uống thêm mới
khôi phục nhanh được, hắn nghĩ.

“Từ trước đến giờ ngài và họ toàn như vậy.” Liễu Mộng Nghiên ngạc nhiên hỏi.

Tuấn ngớ ra một cái rồi ngượng ngùng giải thích

“Không phải, chỉ là những lúc họ bị thương quá nặng tôi chỉ có thể làm liều
như vậy, chứ lúc họ tỉnh tôi mà làm vầy họ đánh tôi chết.” Vừa nói, trong đầu
Tuấn vừa ám ảnh hai cái tát hôm nọ.

“Thôi được rồi, ngài đặt họ nằm xuống để thiếp làm cho.” Liễu Mộng Nghiên cười
nhẹ nhàng nói.

Tuấn vội vàng đáp ứng, sau đó đứng một bên nhìn cô.

Vị Tinh Linh này lập tức tiến đến ngồi quỳ bên cạnh Tô Như Nguyệt, hai tay đặt
lên vết thương, nhìn cái dáng vẻ này Tuấn đoán hẳn là sử dụng một loại ma pháp
trị liệu.

Nhưng hắn trừng mắt nhìn mãi nhìn mãi mà vẫn không có ánh sáng trắng huyền bí
hay xanh nhẹ nhàng đại loại vậy xuất hiện.

Vết thương cũng chẳng có gì thay đổi, ngược lại gương mặt của Liễu Mộng Nghiên
càng lúc càng đỏ, thẳng đến lúc cảm giác ánh mắt của vị chủ nhân này dần dần
chuyển lạ, cô mới nhụt chí cúi gầm mặt xuống ủ rũ nói

“Chủ nhân, xin lỗi…..”

“Không sao đâu, mà cô làm gì vậy ?” Tuấn vội tiến đến an ủi rồi hỏi.

“Thiếp là Triệu Hoán Sư và Quang hệ Ma Pháp Sư, có thể dùng pháp thuật để trị
thương cho họ, nhưng mà….” Liễu Mộng Nghiên xấu hổ lẩm bẩm.

Nói đến đó, cô không nói thêm gì nữa, Tuấn khó hiểu đứng đợi chờ kết quả nhưng
mãi vẫn chẳng có. Một lúc sau hắn mới nhớ ngày đầu tiên hình như Tô Như Nguyệt
và Trầm Ngọc cũng lâm vào tình trạng này bèn hỏi

“Cô không còn ma lực.”

Liễu Mộng Nghiên ủ rũ gật đầu, cả gương mặt cùng lỗ tai cô đỏ rực lên. Vừa nãy
biểu hiện tự tin ăn chắc mà bay giờ lại không làm được gì khiến cô cảm thấy
cực kỳ khó chấp nhận.

Dù sao cũng là một Bán Thần, hiện tại bó tay cũng khá khó chịu.

“Thôi không sao đâu, hai người họ uống thuốc cũng đỡ hơn nhiều rồi, cô không
cần để ý đâu.” Tuấn mỉm cười an ủi cô gái.

“Cảm ơn ngài.” Tâm tình của vị tinh linh thoáng chuyển biến tốt hơn một chút.

Hai người bỗng chốc lâm vào im lặng, không ai biết bắt đầu như thế nào. Qua
hồi lâu, Tuấn mới cất lời

“Cô ở đây cố gắng tu luyện đi, tôi đi ra ngoài thăm dò một chút, thuận tiện
kiếm gì đó ăn uống luôn.”

“Ngài để thiếp đi cho.” Liễu Mộng Nghiên hào hứng ngẩng đầu, gấp muốn lấy lại
danh dự.

“Không cần đâu, cô còn chưa quen với nơi này, thực lực cũng chưa khôi phục.”
Tuấn nhẹ giọng từ chối.

“Thiếp hiện tại vẫn rất mạnh.” Cô gái quật cường kháng nghị.

Tuấn nghĩ một chút cũng không phản đối, ngay từ đầu Tô Như Nguyệt cùng Trầm
Ngọc thực lực vẫn rất mạnh, nếu không phải vướng hắn thì họ cũng chẳng bị con
báo đen bị thương.

Nhưng bản thân hắn cũng không muốn để cô ta ra ngoài, thứ nhất là do cái bản
tính đàn ông, thứ hai là hắn bị những lời của Tô Như Nguyệt lúc trước ảnh
hưởng, sợ vị tinh linh này không rõ tình hình bị gã tóc vàng kia làm chuyện gì
xấu thì hắn sẽ hối hận cả đời.

“Cô ở đây chiếu cố họ đi, nhỡ có chuyện gì thì cô còn đem họ chạy đi được, chứ
nhỡ kẻ địch đến mà chỉ có tôi thì tôi cũng chẳng biết giải quyết thế nào.”
Tuấn uyển chuyển khuyên nhủ.

Liễu Mộng Nghiên cúi đầu suy nghĩ một hồi liền đáp ứng, cô cũng hiểu vị chủ
nhân này lòng đã có quyết định của mình, dù có cố cách mấy cũng không thể thay
đổi.

Tuấn cười cười rồi đi ra khỏi hốc cây.

Cầm nỏ trong tay, hắn nghiêm túc quan sát xung quanh một cách cẩn thận nhất có
thể sau đó nhắm một phương hướng, trực tiếp đi thẳng.

Vừa đi, Tuấn vừa đánh dấu trên các thân cây ven đường để đề phòng đi lạc.

Ầm!!

Một tiếng vang thật lớn kéo theo cả mặt đất chuyển động mạnh, Tuấn vội hoảng
sợ nấp sát sau một thân cây, gài tên chuẩn bị ứng chiến.

Xoạt! Rắc! Rắc!....

Tiếng cây cối đổ ngã không ngừng vang lên, Tuấn đầu óc trở nên căng cứng, nín
thở nhìn một cái chân phủ đầy lông màu trắng tím xen kẽ không ngừng càn quét
khu rừng.

Là Tử Kim Sư Vương!

Tuấn hoảng muốn khóc, ai ngờ vừa bước ra lại gặp phải vị đại ca này, hiện tại
chỉ có thể cầu nguyện nó đừng phát hiện hắn và ba cô gái kia mà thôi.

Nữ thần may mắn dường như cũng rủ lòng thương xót hắn, Tử Kim Sư Vương một mực
đi thẳng không hề khựng lại.

Xuyên qua những tàn lá đổ ngã, Tuấn dõi theo cái bóng khổng lồ của con thú,
đợi nó đi hắn mới uể oải ngồi bẹp xuống đất, thân thể ướt đẫm mồ hôi.

Sở dĩ Sư Vương không để ý đến hắn là do lúc này nó dốc toàn bộ khả năng của
mình theo dấu Khí của bọn người gã tóc vàng chứ không thì ở khoảng cách gần
như vậy Tuấn đã sớm bị phát hiện từ lâu, nhưng dù thế nào đi nữa thì một ải
này xem như miễn cưỡng qua được.

Tiếp theo đó phải làm gì đây, đi tiếp hay là về, Tuấn vô cùng hoang mang suy
nghĩ. Nhưng một hồi hắn liền quyết định đi tiếp, nếu cứ tiếp tục chôn chân một
chỗ thì không cần Sư Vương tìm đến bọn họ đã trước một bước chết đói ở đó.

Nhưng đi mãi đi mãi đến tận trưa mà hắn vẫn chưa tìm ra cái gì bỏ bụng.

Uy thế khủng bố của Tử Kim Sư Vương dọa chúng tìm chỗ ẩn náu hết rồi.

Trời không phụ lòng người, đi thêm chút nữa hắn liền mừng rỡ phát hiện một con
hươu bị cuộc chiến đêm qua vạ lây lăn đùng ra chết.

Tuấn hiện tại cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến tình yếu thương động vật, một
lòng muốn đem con thú này về giải quyết cái đói.

Nhưng chỉ nghĩ một chút hắn liền từ bỏ. Nếu đã có một con oan mạng thì chắc
chắn sẽ có con thứ hai, thậm chí là rất nhiều nữa, không cần thiết phải về bây
giờ.

Bọn họ còn cần một thứ nữa là nước, hắn không thể đi xa như vậy rồi bỏ về
được.

Cẩn thận đánh dấu kỹ vị trí này, Tuấn lại nhắm theo một hướng khác bắt đầu đi.

Đi mãi, trời dần về chiều, bụng đói, chân tay rã rời, suýt chút nữa Tuấn bỏ
cuộc thì hắn lại hào hứng phát hiện một con sông trước mắt.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #19