Khôi Phục


Người đăng: mlrvrom

“Không thành công ?” Một âm thanh đàn ông tràn đầy mị lực vang lên, chỉ có
điều lúc này trong giọng nói lại tràn ngập sự lạnh giá.

“Thưa ngài, có một số vấn đề bất ngờ xảy ra.” Một giọng nói âm trầm khác tràn
ngập sợ hãi đáp.

“Nói.”

“Đầu tiên là những kẻ đó không có lấy Sữa Tử Kim Sư. Tiếp theo là trên người
chúng mặc một bộ trang bị rất mạnh, thuộc hạ không thể làm gì chúng được. Cuối
cùng là bọn chúng tuy thực lực rất yếu nhưng lại lĩnh hội pháp tắc.” Giọng nói
âm trầm kia đáp, đồng thời nhanh chóng lộ thân hình ra, quỳ gối dưới đất bẩm
báo, kẻ này cũng chính là tên thủ lĩnh Thích Khách phục kích ba người Tuấn vừa
nãy.

“Pháp tắc!!” Giọng nói ban đầu kinh ngạc bật thốt, đồng thời lộ ra thân hình
của hắn. Đây chính là kẻ khiến Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt cực kỳ sợ hãi, gã
tóc vàng theo dõi họ lúc trước.

“Ngươi chắc chứ ?”

“Thuộc hạ có thể lấy đầu mình ra thề.” Thủ lĩnh Thích Khách chắc chắn đáp,
đồng thời gọi năm tên bị thương vào.

Hai tên trúng Hủy Diệt Pháp Tắc hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng nửa cái
mạng đã bị đem đi mất, chỉ có thể vô lực nằm trên tấm phản cho đồng bạn mang
vào.

Ba tên trúng Tử Vong Pháp Tắc đỡ hơn nhiều, vẫn chỉ là cái bộ dạng uể oải lúc
trước, mạng sống không đáng kể. Nhưng nếu ba tên này không tìm được cách trị
liệu linh hồn thì cả đời chúng thực lực không cách nào tiến bộ được nữa.

Đây là Pháp Tắc, sức mạnh của Thần…..

Gã tóc vàng lắp bắp kinh hãi nhìn thảm cảnh trước mắt, qua một hồi lâu mới
miễn cưỡng bình tâm lại được.

“Vậy tại sao ngươi không đoạt quả trứng về.” Gã đột nhiên hỏi.

“Xin ngài hiểu cho, nếu cố gắng cầm chân chúng thêm một lúc nữa thì vài vị anh
em của thuộc hạ phải có hơn một nửa bị trúng chiêu, những người này không dễ
đào tạo ra được. Hơn nữa lúc đó hai con Sư Vương đã muốn bức phá được vòng
vây, với tình trạng của thuộc hạ không đủ sức để né tránh nó.” Tên đầu lĩnh
khổ sở giải thích.

Lý do đầu căn bản là rất khó chấp nhận, Thích Khách vốn dĩ được đào tạo để
hoàn thành nhiệm vụ bằng mọi giá, dù là hi sinh mạng sống cũng phải vậy. Dạng
thủ lĩnh biết quan tâm thuộc hạ như người này cực kỳ hiếm thấy.

Hai mắt gã tóc vàng lóe lên từng tia sát khí, nhưng khi thấy những tên Thích
Khách còn lại một bộ sẵn sàng lao lên giúp đỡ hắn liền nhịn lại.

Gã không đủ lý do để diệt trừ kẻ này bởi vì chuyện lần này đột nhiên thất bại
phần lớn trách nhiệm là ở gã.

Sai lầm thứ nhất là đánh giá không đúng thực lực của hai con Tử Kim Sư Vương,
mà thật sự thì chuyện này cũng hoàn toàn không phải do hắn.

Tôn Cấp Cao Giai Viên Mãn, kém một chút nữa đã lên đến Đế Cấp, cái thực lực
này phóng nhìn toàn bộ thế giới cũng không có mấy kẻ đạt đến, không ai nghĩ ở
đây lại ẩn giấu đến hai tên.

Hai ông lão là chiến lực lớn nhất của hắn hiện tại đã bị thương nặng, nếu tiếp
tục đánh thì kẻ thua nhất định là họ. Gã tóc vàng chỉ có thể dựa vào mười lăm
tên Thích Khách cùng chín tên đồng bạn, không có khả năng gây lục đục nội bộ
được.

“Việc này cũng không hẳn là sai đâu ạ. Chí ít Tử Kim Sư Vương sẽ phân tâm đi
theo dấu vết con của nó, chúng ta tạm thời đỡ nguy hiểm hơn một chút.” Thấy gã
tóc vàng dần dịu lại, tên thủ lĩnh vội hạ bậc thang.

“Thực tế là hai con mèo chết tiệt đó vẫn đuổi theo chúng ta không bỏ, nó nghĩ
ba tên kia với chúng ta là một bọn.” Gã tóc vàng hừ lạnh.

“Nhưng nó sẽ không dốc toàn lực chú ý đến chúng ta được nữa.” Tên đầu lĩnh
cười làm lành khuyên.

Gã tóc vàng triệt để bình tĩnh trở lại, ít nhất mặt ngoài hắn biểu hiện là như
vậy. Suy tư một chút, gã đột nhiên hỏi

“Ngươi có để ký hiệu lại trên người chúng chứ ?”

“Có ạ.”

Được đáp án như nguyện, gã tóc vàng nở một nụ cười tham lam nói

“Tốt, ta muốn bắt sống hai cô gái kia về đây.”

………………………………………………
…………………………………….
…………………………….

“Chủ nhân còn sống.” Hai giọng nữ vui mừng vang lên.

Đây cũng chính là Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc.

Sau khi trốn thoát khỏi mấy tên Thích Khách hai người liền chạy thục mạng mấy
chục dặm sau đó ẩn nấp trong một hốc cây.

“Mau dùng thuốc trị thương.” Tô Như Nguyệt quýnh lên quên mất bản thân cũng có
hai lọ trong người.

Cũng may Trầm Ngọc vẫn giữ được bình tĩnh, cô vội vàng lấy một lọ thuốc ra,
sau đó cởi toàn bộ quần áo của Tuấn rồi không tiếc thuốc đổ khắp người hắn.

Xong việc, hai cô gái tràn ngập lo lắng ngồi quỳ nhìn tên thanh niên trẻ, đồng
thời chăm chú theo dõi mạch đập của hắn.

“Thương thế bên ngoài không đáng ngại nữa, nhưng nội tạng bị thương khó mà hồi
phục được.” Qua hồi lâu, Trầm Ngọc lo lắng nói.

Tô Như Nguyệt trầm mặc nhìn Tuấn dù hơi thở rất yếu nhưng mạng sống miễn cưỡng
được bảo lưu liền an ủi

“Chỉ cần chủ nhân còn sống là được, đợi chúng ta hồi phục hoàn toàn lập tức
tìm thảo dược trị nội thương cho ngài ấy.”

“Được, mau hồi phục thương thế, càng nhanh càng tốt.” Trầm Ngọc dứt khoát đồng
ý.

Hai người lập tức lấy thuốc trị thương thoa khắp người, tuy có giáp bảo vệ
nhưng tình trạng khá giống với khi gặp con báo đen, chấn động khiến toàn thân
họ phủ kín vết bầm, loét.

Lần này may mắn gặp phải Thích Khách, tuy là rất nguy hiểm nhưng cái chức
nghiệp này lấy công kích sắc bén làm chuẩn, chứ nếu gặp công kích cực mạnh như
Kiếm Sĩ, Chiến Sĩ thì hai người đã bị đập đến nát bấy rồi.

Sau khi xử lý xong vết thương bên ngoài, hai cô gái liền ngồi bắt chéo chân,
lâp tức bắt đầu tu luyện, dùng chuyện này để hồi phục nội thương.

Trong hốc cây một lần nữa lâm vào yên tĩnh, từng người cố gắng khôi phục thân
thể của mình.

Nhưng khu rừng lúc này không yên tĩnh như vậy được, hai con Sư Vương điên
cuồng tìm kiếm, cày nát toàn bộ chướng ngại trước mắt.

Cũng may chúng phải luân phiên phân ra một con trông giữ hang, nếu không thì
sức tàn phá còn lớn hơn nữa.

Nhưng dù nỗ lực cách mấy thì chúng vẫn không tìm được hai quả trứng. Cuộc sống
yên ả cùng thực lực cao tuyệt khiến chúng quên mất cảnh giác, không đặt ký
hiệu trên trứng, hiện tại liền trở thành rắc rối.

Đã tìm không được, Tử Kim Sư Vương liền chĩa đầu mâu về phía đám người của gã
tóc vàng.

Hai ông lão liều mạng ứng chiến, đã thương lại càng thương, hai tên Chiến Sĩ
cố gắng bảo vệ Pháp Sư cũng chết trong đợt càn quét này.

Càng đánh càng thua, cuối cùng đám người liều mạng chạy lung tung trong rừng
khiến rất nhiều dã thú bị oan mạng.

Một đêm tràn ngập chết chóc chầm chậm trôi qua.

…………………………………………………

“Gì kỳ vậy ?”

Tuấn ngạc nhiên bật dậy lẩm bẩm, toàn bộ thương thế trên người hắn đã khỏi tám
chín phần mười rồi. Chuyện này lần trước cũng phát sinh sau trận đánh với con
báo.

Vốn nghĩ là do trùng hợp nhưng xem ra là có ẩn tình.

Là do chủng tộc sao ?

Tuấn phủ nhận ý nghĩ này, đây hoàn toàn là do trực giác. Hắn cảm giác được
việc này hình như rất đơn giản, nhưng hắn cần xác minh một chút mới dám ra
quyết định.

Bỏ qua chuyện đó, hắn vội vàng xem xét hai cô gái ngồi bên cạnh mình.

Hiển nhiên hai người không may mắn như hắn.

Gương mặt xinh đẹp trắng như tờ giấy, mái tóc mượt mà giờ đây vô cùng hỗn
loạn, khắp người dính đầy máu tanh tưởi.

Nội thương từ trận chiến với con báo đen còn chưa khỏi, hiện tại lại tiếp tục
bị nội thương càng nặng hơn, nếu không phải hai người rất mạnh thì đã sớm chầu
địa ngục từ lâu.

Tuấn hiểu rõ điều này nên càng lo lắng, mấy ngày nay ba người nói chuyện khá
nhiều, hai cô gái cũng nói cho hắn biết Thuốc Trị Thương không thể trị nội
thương được nên tình hình của họ vẫn rất nguy hiểm.

Hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào hệ thống nên vội vàng mở ra xem.

Đầu tiên vẫn là Khu Giao Tiếp, đây là nơi bắt nguồn mọi thông tin về trò chơi
mà hắn có thể có được.

Chỉ tiếc là tìm hồi lâu vẫn không có cách giải quyết. Chợt hắn vui mừng nhớ
đến gói quà ngày như năm, tuy trong hốc cây không có một tia ánh sáng nhưng
hắn đoán đã sang ngày thứ năm rồi, dù sao hắn bất tỉnh cũng đã rất lâu.

Quả nhiên, Gói Quà Tặng Thử Nghiệm Ngày Thứ năm đã được mở.

Hai tỷ ngân tệ, mười lọ Thuốc Trị Nội Thương, một Thẻ Anh Hùng, một Bộ Trang
Bị Ngẫu Nhiên.

Tuấn mừng rỡ hoan hô, vừa có Thuốc Trị Nội Thương lại còn có Thẻ Anh Hùng, hôm
nay thật là quá may mắn.

Vội lấy Thuốc Trị Nội Thương ra, sau đó cho hai cô gái nằm nghiêng trên người
hắn, chậm rãi dốc thuốc đưa vào miệng họ.

“Haizz!!”

Thở dài một hơi, Tuấn thương tiếc nhìn hai đôi môi xinh đẹp đã chuyển thành
màu xám trắng, khô và nứt nẻ.

Hi vọng là mọi chuyện sẽ tốt.

Cho mỗi người uống hết một lọ, sau đó hắn giúp họ gỡ bộ giáp ra, đặt nằm dài
xuống đâts.

Hai người này đã lâm vào hôn mê sâu từ lâu, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi là do
chấp niệm trong lòng chứ thân thể sớm đã cứng đờ.

Ngồi đợi một hồi lâu Tuấn mới nhẹ nhõm phát hiện trên gương mặt trắng toát ấy
xuất hiện từng tia phớt hồng nhợt nhạt, tuy phải nhìn kỹ lắm mới nhận ra nhưng
ít nhất thuốc vẫn có tác dụng.

Dùng toàn bộ vải vóc, kể cả những mảnh giáp da đã vỡ trùm lên người giúp họ
giữ ấm, Tuấn chỉ mặc một cái quần cộc, từ trong hành lý lấy cây nỏ chậm rãi
bước ra khỏi hốc cây.

Mũi tên hôm trước sau khi tiêu diệt đàn hổ hắn nhặt lại được gần trăm mũi, về
sau không có cơ hội dùng nên để y nguyên từ đó đến giờ.

Cẩn thận ra bên ngoài, Tuấn căng thẳng quan sát không gian rừng rậm lạ lẫm
xung quanh.

Thời tiết hôm nay khá tốt, nắng ấm gió nhẹ, nhưng khu rừng lại không có một
chút cảm giác sự sống nào. Tuấn chỉ cảm thấy hơi lạ nhưng cũng chẳng để tâm là
mấy.

Xác định đã an toàn, hắn vội vàng bẻ vài tán cây rậm rạp, đưa vào vừa trải cho
hai cô gái nằm đồng thời phủ kín người họ.

Vốn dự định tìm chút gì ăn cùng với nước uống, nhưng hắn cũng không dám đánh
liều đi xa nên đành làm được gì thì làm.

Sau đó, Tuấn vừa nhàm chán vừa lo lắng nhìn hai cô gái chậm rãi khôi phục.

Được một lúc lâu, hắn mới nhớ đến còn một Thẻ Anh Hùng trong hành lý chưa mở.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #18