Pháp Tắc Hiển Uy


Người đăng: mlrvrom

Ba người nghênh ngang đi ra khỏi hang, chọc hai con Sư Vương nổi điên lên,
suýt chút nữa giết chết vài đối thủ.

Thật sự thì Tuấn cũng muốn lén lút lắm, nhưng hai quả trứng rất lớn, kiểu gì
cũng vẫn bị nhìn thấy nên cuối cùng dứt khoát ung dung đi ra.

Không dám chần chờ lâu nữa, Trầm Ngọc một tay nâng quả trứng, tay còn lại kéo
Tuấn, nhanh chóng chạy như bay vào rừng.

Ầm!

Một cột sét lớn đánh thẳng vào vị trí mà họ vừa rời khỏi.

Tuy không thể trực tiếp ngăn cản nhưng bất kể là hai con Sư Vương hoặc là nhóm
người ông lão kia thì vẫn thừa sức phóng ra vài chiêu cản trở bọn họ.

Cũng may khoảng cách với rừng khá gần nên ba người dễ dàng trốn thoát được.

Không nhìn lại cũng chẳng cần xác định phương hướng, ba người liều mạng chạy
về phía trước, cố gắng rời nơi này càng xa càng tốt.

“Ahhh!!!”

Tuấn đột ngột la lớn, trên ngực xuất hiện một lỗ thủng, máu từ đó phun ào ào
ra ngoài.

Trầm Ngọc cùng Tô Như Nguyệt vội ngừng lại, đem hai quả trứng đặt qua một bên,
đồng thời đứng bảo vệ xung quanh Tuấn, cực kỳ cảnh giác quan sát bốn phía.

“Tự nguyện giao trứng ra bọn tao cho bọn mày chết toàn thây.” Một giọng nói âm
trầm cất lên.

Hai cô gái không đáp lời, cố gắng xác định vị trí âm thanh phát ra.

Không gian lại trở nên yên tĩnh.

Đột nhiên kế bên Trầm Ngọc xuất hiện một bóng đen.

“Chết đi.”

Keng!!!

Âm thanh kim loại chát chúa vang lên, Trầm Ngọc trực tiếp bị đánh lui về sau
hai bước.

Một kích kia mạnh đến mức cô cảm thấy nội tạng như lộn nhào, nếu không phải
nhờ bộ giáp thì bây giờ cô cũng nằm một chỗ rồi.

“Cô có sao không ?” Tô Như Nguyệt quan tâm hỏi.

“Lo cho mình đi.” Giọng nói âm trầm đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.

Keng!!

Lại một kiếm chém vào giáp, tuy khiến Tô Như Nguyệt khó chịu nhưng miễn cưỡng
không chết được.

"Ahhhh!!!”

Tuấn một lần nữa đau đớn kêu lên, trên ngực hắn lại xuất hiện thêm một lỗ máu.

“Cẩn thận, kẻ địch không phải chỉ có một người.” Trầm Ngọc lo lắng nhắc nhở.

Đối mặt với họ là hai, thậm chí là nhiều tên Thích Khách hơn nữa.

Thích Khách lấy việc âm thầm giết người làm mục tiêu.

Ẩn mình trong không gian rồi ra một chiêu quyết định là nỗi ám ảnh bắt nguồn
từ Thích Khách. Ngoài ra, cái chức nghiệp này còn có một vũ khí đáng sợ nữa,
đó là độc.

Mà sự đáng sợ ấy hiện rõ trên người Tuấn, trên những vết thương đã dần chuyển
sang màu đen.

Tuy đau đến chết đi sống lại, nhưng hắn vẫn cố duy trì tỉnh táo, lấy một lọ
Thuốc Trị Thương đổ lên người.

Vết thương nhanh chóng chuyển về màu đỏ rồi dần khép lại.

Ba người thở phào nhẹ nhõm, cũng may thứ này có tác dụng trừ độc.

Không gian lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Được một lúc, hai bóng đen đột ngột xuất hiện bên cạnh quả trứng, nhanh tay
chiếm đoạt.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp chạm đến thì vài quả cầu lửa nhanh chóng xông lại.

“Một tên Pháp Sư Cấp Một lại phát ra công kích mạnh như vậy.”

“Đó hình như là pháp tắc.”

Từng tiếng kinh ngạc vang lên.

Ngay sau đó, hàng loạt bóng đen chủ động hiện ra.

Ba người trầm trọng phát hiện số lượng của chúng lên đến mười lăm người. Điều
này đồng nghĩa với việc, lần này bọn họ chết chắc.

Toàn bộ bóng đen hiện rồi lại biến mất, đến khi họ xuất hiện lần nữa thì đã
bên người đối thủ.

Xoẹt! Xoẹt! Keng! Keng!

Hàng loạt tiếng chém xé gió cùng với tiếng va chạm kim loại vang lên. Trầm
Ngọc và Tô Như Nguyệt liều mạng chịu đựng tìm cách phản công, chỉ tiếc những
kẻ này tấn công liên tục không cho họ bất cứ cơ hội nào.

Về phía Tuấn, hắn cắn răng không chịu kêu ra một tiếng nào nữa, cả cơ thể hắn
trong phút chốc bị đâm thành hàng trăm lỗ thủng.

Những kẻ này rõ ràng là cố ý dằn vặt, nếu không đã sớm một đao cắt phăng đầu
của hắn cho xong….

Nhưng dù bọn chúng câu giờ thì Tuấn cũng chẳng chịu nổi, được khoảng hai phút
thì hắn vô lực nằm im dưới đất.

“Chủ nhân.” Hai cô gái bi thương gào lên.

Tức giận chuyển hóa thành sức mạnh, Trầm Ngọc nâng kiếm sát người, hai mắt đỏ
như máu căm hận nhìn những bóng đen như con ruồi chạy xung quanh.

“Lốc Xoáy.” Cô gằn từng tiếng.

Dứt lời, cả thân thể cô lấy mũi chân làm tâm,tay giương thẳng kiếm sau đó mạnh
mẽ xoay người.

Tốc độ xoay lúc đầu có chút chậm, vẫn bị bọn Thích Khách liên tục công kích
nhưng sau một hồi cố gắng, tốc độ lập tức càng lúc càng nhanh, thẳng đến cuối
cùng hình thành một cái lốc xoáy nhỏ, một cái lốc xoáy tràn ngập chết chóc.

Xoẹt!

Hai tên thích khách gần đó đột nhiên nghe tiếng cắt thịt vang lên. Khẽ nhìn
xuống ngực mình, chúng thấy một vết chém cắt dài đang nằm ở đó.

Đồng tử co rụt lại, hai tên này vội hô

“Cẩn thận, thanh kiếm kia không phải là vật thường.”

Hắn vừa dứt lời, năm bóng đen vây quanh Trầm Ngọc đồng loạt biến mất. Năm kẻ
đang dằn vặt Tuấn cũng vội vàng ẩn mình, chuẩn bị phối hợp với đồng đội tiêu
diệt tên Trọng Kiếm Sĩ này.

Bên phía Tô Như Nguyệt, cô khổ sở chống cự kẻ địch. Dù muốn bức phá vòng vây
nhưng những kẻ này không cho cô thời gian thi pháp.

Chờ đợi mãi cuối cùng cũng có cơ hội, ngay khi bọn chúng đang ngạc nhiên nhìn
về phía Trầm Ngọc, cô lập tức tận dụng thời cơ phản kích

“Múa lửa.” Tô Như Nguyệt quát một tiếng, ngay sau đó đỉnh Trượng bao bọc bởi
một ngọn lửa nhỏ, tuy thể tích không lớn nhưng ngược lại rất cô đặc.

Ngọn lửa này có màu đỏ cực đậm, đậm đến mức dường như trở thành một khối đồ
vật cứng mà không phải thứ hư vô mờ mịt nữa.

Bắt chước cách làm của Trầm Ngọc, Tô Như Nguyệt nhanh chóng hình thành một lốc
xoáy nhỏ.

Nhưng lốc xoáy của Tô Như Nguyệt đáng sợ hơn rất nhiều. Từng sợi dây bằng lửa
văng ra tứ phía, tràn ngập khắp không gian.

Không gian trong phút chốc trở nên sáng bừng lên.

“Trang bị của chúng rất tốt, có khi nào là con em quý tộc không ?”

“Không thể, con em quý tộc không có khả năng thực lực yếu như vậy được.”

“Hay về hỏi ý kiến của Triệu lão thử xem.”

“Mặc kệ đi, chúng ta giết chúng ở đây ai mà biết được. Tranh thủ đi không hai
con mèo kia đến thì nguy.”

Đám thích khách trong bóng tối âm thầm thảo luận liên tục, ý kiến cuối cùng
được bọn họ nhất trí làm theo.

Lập tức, mười lăm bóng đen như mười lăm lưỡi dao phóng thẳng về phía Tô Như
Nguyệt.

So với trực tiếp chọi cứng với thanh kiếm cực mạnh kia thì họ lựa chọn chịu
đựng ngọn lửa của một tên Pháp Sư Cấp một.

“Khốn kiếp, ngọn lửa quái quỷ gì thế này.” Một tên thích khách trúng phải ngọn
lửa lập tức kêu lên.

Cả đám còn lại vội vàng nhìn thì thấy toàn thân tên này đang bốc cháy càng lúc
càng lớn, nhưng hắn dập mãi vẫn không thể làm dịu được ngọn lửa.

“Ahh…. Khốn kiếp, mọi người cẩn thận, ngọn lửa này rất kỳ quái.” Một tên khác
sơ sẩy trúng lửa cũng đồng dạng kêu lên.

“Pháp tắc, ngọn lửa này có chứa pháp tắc.” Một kẻ khác lại bị trúng chiêu.

Pháp tắc, một tên Pháp Sư Cấp Một và Kiếm Sĩ Sĩ Cấp đều biết pháp tắc ? chẳng
lẽ thế giới này thay đổi nhanh đến mức bọn họ theo không kịp ?

Pháp tắc là ước mơ của bất kỳ người tu luyện nào, đơn giản bởi vì nó chính là
một cái chìa khóa, chìa khóa mở cửa đến cánh cửa Thần.

Ba người kia dù sao thực lực vẫn mạnh hơn Tô Như Nguyệt rất nhiều, khổ sở một
chút liền dập tắt được ngọn lửa. Nhưng sau đó nhìn bọn họ vô cùng uể oải.

“Ngọn lửa này tác động đến linh hồn.” Một tên trong đó lo lắng nhắc nhở.

Linh hồn mạnh nhất phải kể đến Pháp Sư, đây là do Pháp Sư chủ yếu tu luyện
tinh thần lực để khống chế Ma Lực của mình.

Ở những cấp thấp người tu luyện Khí không cách nào so sánh Linh Hồn được với
Pháp Sư và ngược lại Pháp Sư cũng không thể đọ sức thân thể với người luyện
Khí.

Tô Như Nguyệt tuy thực lực suy yếu nhưng linh hồn cô vẫn sánh ngang với Bán
Thần, nếu thực lực mạnh hơn chút nữa thì cô thừa sức đốt chết đối thủ chứ
không phải chỉ đơn giản là uể oải như vậy.

Tử Vong Pháp Tắc không phải dùng để đùa, nó có khả năng đốt cháy sinh mệnh căn
nguyên nhất, đó chính là linh hồn……..

“Mọi người phân tán, đừng để ngọn lửa dính vào, cố gắng áp sát tiêu diệt con
điếm này. Năm, tám, mười ba nhanh chóng lui về sau áp trận.”

“Rõ.”

Một tên có vẻ như là đầu lĩnh cất tiếng, thế trận của họ lập tức thay đổi.

Năm, tám, mười ba là ba kẻ trúng chiêu vừa nãy, bọn họ nghe lệnh lập tức biến
mất không biết đi đâu.

Những kẻ còn lại vội vàng lao thẳng về phía Tô Như Nguyệt, dùng độ linh hoạt
cực cao của mình né tránh dây lửa.

Nhưng càng đến gần lửa càng dày đặc, Tô Như Nguyệt đem bán kính nửa mét quanh
mình xây thành một cái kén bằng lửa, những tên Thích Khách này không cách nào
đột phá được.

Ngay lúc này, tên đầu lĩnh rút trong ngực vài cây phi tiêu phóng thẳng vào bên
trong, những kẻ khác thấy vậy cũng vội vàng làm theo.

Keng! Keng!.....

Hàng loạt tiếng va chạm kim loại vang lên, chỉ tiếc thế lửa vẫn không hề giảm
nhẹ một chút nào.

“Vài tên đứng đây kéo dài chờ nó hết ma lực, số còn lại theo ta tiêu diệt con
ả kia.” Tên đầu lĩnh lần nữa ra lệnh.

Lập tức, ba tên đứng yên tại chỗ tiếp tục phóng phi tiêu tấn công Tô Như
Nguyệt, chín tên còn lại lao thẳng về phía Trầm Ngọc.

Trầm Ngọc nãy giờ chỉ có thể đứng yên quan sát, tuy là cô muốn giúp nhưng nếu
cô lao vào cũng đồng dạng bị ngọn lửa đốt cháy, vì vậy chỉ có thể sẵn sàng ứng
chiến.

“Đến hay lắm.” Vị Thiết Huyết Nữ Tướng này lộ ra một nụ cười hiếu chiến lẩm
bẩm.

Một lớp màng mỏng bao bọc lấy kiếm của cô, nhưng lớp màng này không phải màu
trắng nữa mà là màu tím nhạt.

“Ma Kiếm Sĩ.” Một tên Thích Khách khó tin lẩm bẩm.

“Lốc Xoáy.” Trầm Ngọc quát lên dùng lại chiêu cũ.

Hiện tại hai cô gái chỉ có đúng chiêu này là dùng được, những kẻ này như những
con ruồi không cách nào bắt kịp chúng nên chỉ có thể dùng cách này liều mạng.

Rõ ràng sau khi dùng Khí màu tím nhạt thì tốc độ của Trầm Ngọc tăng vọt lên
rất nhiều.

Xoẹt! Xoẹt!

Hai tên tiếp cận cô bất ngờ không kịp phản ứng liền bị chém trúng người.

Quỷ dị lại kéo đến, vết thương của họ không ngừng chảy ra máu, đã vậy còn liên
tục loét lớn ra đồng thời trở nên đen kịt.

Trúng độc, không phải, đây chính là Hủy Diệt Pháp Tắc.

Không ngừng hủy diệt thứ mà nó nhắm đến, một Pháp Tắc mạnh đến kinh khủng.

Con ngươi của tên đầu lĩnh co rụt lại, cảm đám bọn họ không ai dám xông lên
nữa. Trầm Ngọc cùng Tô Như Nguyệt thuận thế dừng lại, âm thầm khôi phục.

Hai bên giằng co nhìn chằm chằm vào nhau.

Nghe bên tai tiếng sư tử gầm càng lúc càng đắc thế, mồ hôi trên trán tên đầu
lĩnh liên tục tuôn ra.

Bọn họ không cách nào xé nát được phòng ngự của đối thủ, bọn họ dừng lại thì
hai cô gái cũng dừng. Nếu cố tình đánh câu giờ thì khả năng trúng chiêu lại
rất lớn.

Hai người này quá quỷ dị, tên đầu lĩnh nhìn thuộc hạ tràn ngập thương tích của
mình ra kết quả.

Ba tên vẫn uể oải không tỉnh lại được, hai tên bị trúng kiếm càng thảm, đến
giờ vẫn không cách nào khống chế được vết thương, nếu không chịu xử lý thì bọn
họ chết là cái chắc.

“Rút lui.” Tên đầu lĩnh nghiến răng âm trầm quyết định.

Mười bốn tên còn lại không một lời phản đối, bọn họ thật sự sợ hai cô gái rồi.

Đến vô hình, đi vô ảnh, đây là hình dung cực kỳ chuẩn xác về Thích Khách.

Đợi khoảng năm phút, xác định họ thật sự rời đi, hai cô gái lập tức uể oải xịu
người. Bọn họ cũng chỉ cố gắng biểu hiện ra mạnh mẽ chứ thật sự Khí và Ma Lực
không đủ để duy trì cái chiêu thức này, đoán chừng nếu tiếp tục chiến đấu thì
kẻ chết chính là họ.

Rất may là tên đầu lĩnh kia biết quan tâm đến mạng sống thuộc hạ nên bọn họ
may mắn qua được một kiếp.

Hai cô gái cũng không dám chần chờ, vội vàng vác Tuấn và hai quả trứng tiếp
tục chạy đi.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #17