Vào Hang Tử Kim Sư Vương


Người đăng: mlrvrom

“Mau đến giúp ta…..”

Ông lão kia đột nhiên khổ sở gầm lên, ông bắt đầu không thể nào áp chế được
đối thủ.

Chín người kia thoáng chốc khựng lại, sau đó nhanh chóng lao lên gia nhập
chiến trường.

Tuy vậy, ánh mắt của họ vẫn khóa chặt ba người Tuấn, đặc biệt là tên Trọng
Kiếm Sĩ tóc vàng, hai mắt hắn tham lam nhìn chằm chằm vào Trầm Ngọc và Tô Như
Nguyệt.

Nguy hiểm tạm qua, hai cô gái vội mang Tuấn chạy đi tìm một chỗ lánh tạm gần
đó.

Trốn sau một đống cây đổ nát, Tuấn gấp gáp đề nghị

“Hay là chúng ta quay về đi.”

“Đã lỡ đến rồi thì xem cho chót.” Tô Như Nguyệt lắc đầu từ chối.

“Về đi, ở lại nữa rất nguy hiểm.” Tuấn cố khuyên.

“Không về.” Hai cô gái đồng thanh nạt lại.

Tuấn giật nảy mình ngơ ngác, đây là lần đầu tiên hai người cãi lại hắn, ngày
trước cũng chỉ là khuyên nhủ, không như bây giờ….

Ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhau, qua một lúc, Tuấn đã hiểu đại khái suy
nghĩ của họ, dù sao hắn đã sống gần ba mươi năm, thời gian dài vậy không phải
chỉ để ngắm.

Hai người này đều rất mạnh, tuy hiện tại bị suy yếu nhưng không thể phủ nhận
điều đó được. Họ không muốn mình có cái kết quả khuất nhục như thế. Vì lẽ đó
nên cả hai quyết tâm hôm nay phải thừa dịp này âm bọn người kia một cái, hoặc
là chết.

Nghĩ thông suốt, đầu óc hắn dần trở về bình thường. Thấy hai cô gái vẫn nhìn
chằm chằm mình, hắn liền ngại ngùng đỏ mặt nhìn chỗ khác, tay đưa lên gãi đầu
tỏ vẻ lúng túng.

“Được rồi, không về nữa.” Tuấn ngập ngừng nói.

Hai cô gái lúc này mới mỉm cười lại.

Ba người tiếp tục quan sát chờ cơ hội, chỉ tiếc là lần này hai vị nữ anh hùng
phủ kín giáp toàn thân, tên thanh niên kia chẳng hưởng thụ được chút nào.

Trở về chiến trường, sau khi chín người kia nhập cuộc thì Tử Kim Sư Vương lập
tức bại trận.

Ông lão lập tức tận dụng cơ hội bố trí mọi người áp sát Sư Vương, tiến hành
tấn công liên tục.

Ba người bên Tuấn mắt không rời nhìn chằm chằm họ, đem cách thức chiến đấu của
riêng từng người trong trận chiến khắc ghi vào đầu, những người này về sau rất
có thể là đối thủ của họ.

Nổi bật nhất không ai khác ngoài ông lão. Lôi Nguyên Tố được ông dùng đến mức
lô hỏa thuần thanh, từng nắm đấm đánh ra từng cột sét lớn không kém gì Sư
Vương phóng ra lúc nãy.

Hình tượng của ông ta hiện tại cực kỳ dũng mãnh, râu tốc dựng cứng, quần áo
rách nát để lộ hoàn toàn thân hình của ông, nhìn từ xa chẳng khác nào một
Chiến Thần.

Tiếp theo nữa là bốn tên Pháp Sư, tuy là nhiều hệ nhưng cách thức chiến đấu
của họ khá giống nhau, khả năng lớn là họ được đào tạo ở cùng một nơi. Nhưng
họ cũng không vì cách thức giông nhau mà bị bắt bài, ngược lại dùng thứ này
làm lợi thế, kết thành một trận pháp phối hợp cực chuẩn, lực phá hoại không
thua kém gì ông lão.

Tiếp theo nữa là tên tóc vàng mà Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt căm thù. Theo lời
hai người thì tên này đã lên đến Hoàng Cấp Cao Giai, chỉ kém một chút nữa là
đặt chân đến Hồn Tông.

Trọng Kiếm Sĩ vốn lấy phòng ngự là chính, tấn công làm phụ. Nhưng tên tóc vàng
đó công thủ đều cực tốt. Đồng thời cũng nhờ phòng ngự của mình mà hắn hoàn
toàn có khả năng đảm đương một phía, đứng trụ trước hàng loạt công kích của Sư
Vương.

Bốn người còn lại thể hiện không hoành tráng như những người trước nữa. Hai
tên Thích Khách tận dụng tốc độ và khả năng tiềm hành của mình ra sức tấn công
vào các sơ hở của Sư Vương, nhưng vì thực lực quá kém nên hiệu quả không tốt
lắm, chủ yếu là trì hoãn đối thủ.

Hai người cuối cùng phân biệt là một tên Chiến Sĩ cầm một cây rìu rất lớn và
một tên Kiếm Sĩ, hai người này chủ yếu là bảo vệ an toàn của bốn tên Pháp Sư.

Tuấn một bên quan sát, một bên chú ý lắng nghe hai cô gái giảng giải, đồng
thời cố gắng lấy kinh nghiệm chiến đấu cho mình.

Chợt, hắn phát hiện phía sau Sư Vương có một tảng đá khá lớn, vừa nãy bị thân
hình khổng lồ của con sư tử này che khuất nên không để ý.

Giữa rừng xuất hiện tảng đá lớn như vậy cũng khá là lạ, dù sao ở chỗ này chủ
yếu là cây cối, cách núi vẫn rất xa, mà quan trọng nhất ở đây là Tử Kim Sư
Vương dường như đang cố gắng bảo vệ nó.

“Tảng đá đó hình như có gì đó không đúng.” Tuấn vội hỏi dò.

“Nó chính là hang ổ của Tử Kim Sư Vương.” Tô Như Nguyệt hai mắt sáng rực nhìn
vào “tảng đá” đáp.

Tuấn nghe xong thoáng giật mình, nhưng sau đó hắn lại không tin, bởi vì “tảng
đá” kia cùng lắm chỉ chứa được nửa người của con Sư Tử, nào đủ không gian cho
nó làm ổ.

Thấy hắn nghi hoặc, Tô Như Nguyệt liền giải thích

“Đó chính là cái cửa thôi, hang của nó nằm ở dưới lòng đất.”

Tuấn gật đầu tạm hiểu, chỉ có điều cái cửa hang kia bị thực vật phủ kín nên
hắn cũng chẳng thấy có cái lỗ nào để chui ra.

“Một lát nữa chúng ta sẽ vào hang.” Trầm Ngọc đột ngột nói, dọa hắn nhảy dựng
lên.

Nhưng cô ta cũng không cho hắn cơ hội phản bác, tiếp tục nói

“Tử Kim Sư Vương khi trưởng thành đều đạt đến Tôn Cấp Cao Giai, chỉ cần có cơ
duyên sẽ lên đến Đế Cấp, thậm chí là Thánh Cấp. Nếu chúng ta đoạt được con của
nó, sau đó đem nuôi lớn sẽ thì nó sẽ trở thành một chiến lực cực mạnh.”

“Vậy bây giờ chúng ta vào liền sao.” Tuấn động tâm nói.

“Đợi chút đã….” Tô Như Nguyệt ngăn.

Trận chiến tiếp tục, thế cục giằng co đã thay đổi sau khi một ông lão khác
nhập cuộc. Ông lão mới đến này là một Pháp Sư, khác với hình tượng anh dũng
thiện chiến của người kia, ông lão này dáng vẻ cực kỳ cao quý, tiên phong đạo
cốt, rất dễ khiến người ta có cảm tình.

Nhưng điểm chung của hai người đều là cực mạnh.

Mỗi người có lực chiến chỉ kém hơn Tử Kim Sư Vương một chút, thực lực vào
khoảng Tôn Cấp Trung Giai đỉnh cao và Tôn Cấp Cao Giai.

Hai người gộp lại đem Sư Vương đánh cho không cách nào phản công.

Sư Vương thua đã là chuyện sớm muộn…..

Tuấn thấy tình hình vậy liền nôn nóng muốn chết, con sư tử này mà chết thì kẻ
chết tiếp chính là họ.

Đột nhiên dị biến lại xảy ra, theo một tiếng sư tử hống vang dội, một con sư
tử cái xé nát lớp thực vật che tản đá, lao thẳng vào chiến trường nhập cuộc.

Còn về phần tại sao biết là sư tử cái, đơn giản là nó không có cái bờm.

Chiến cuộc lần nữa thay đổi, hai con thú nhị thể đồng tâm, phối hợp hoàn mỹ
đem mười một người kia đánh không kịp trở tay.

Nhưng bọn họ không chịu từ bỏ, nhất quyết đánh đến cùng, thành ra cục diện
giằng co.

“Đi Thôi.” Trầm Ngọc quát khẽ.

Vừa dứt lời, cô liền vác Tuấn lên vai, chạy vội trong rừng vòng ra sau hai con
sư tử, sau đó nhắm thẳng vào cửa hang chạy đến, Tô Như Nguyệt một mực chạy sát
phía sau.

Hai con Sư Vương thấy có người vọt vào hang lập tức càng trở nên điên cuồng.
Một bên tăng mạnh tấn công đám người đáng ghét đang ngăn cản, đồng thời cố bức
họ ra chạy về cứu viện.

Nhưng những người kia chỉ có thể cười khổ cứng rắn chịu đựng. Bọn họ vốn dĩ đã
yếu thế, nếu hiện tại nhường cho chúng bức ra thì tuyệt đối phải bỏ một hai
cái mạng lại, bọn họ thân phận đều rất cao, không đáng hi sinh oan uổng vậy,
chưa kể đến việc hậu chiêu của họ còn chưa dùng…..

“Tối quá.” Tuấn khó chịu lầm bầm.

Trong hang động không có một chút ánh sáng nào, nhưng dường như không ảnh
hưởng gì đến hai cô gái, bọn họ vẫn cứ đi lại bình thường. Ngược lại hắn cảm
thấy khó chịu vô cùng, mãi mà chẳng nhìn được gì cả.

“Tìm ra rồi.” Tô Như Nguyệt vui mừng thốt lên, đồng thời giơ Pháp Trượng lên,
triệu hồi một quả cầu lửa thắp sáng cả hang động.

Tuấn đau nhói nhắm tịt mắt lại, sau đó chậm rãi thích ứng mở ra nhìn. Trước
mắt hắn, bốn quả trứng màu trắng tím xen kẽ tương tự bộ lông Tử Kim Sư Vương
đang nằm đó.

“Sư tử đẻ trứng ???????” Tuấn ngạc nhiên hỏi.

“Một số Ma Thú mạnh mẽ thường lựa chọn phương pháp đẻ trứng để tiện chăm sóc
và bảo vệ.” Tô Như Nguyệt cười cười giải thích.

Tuấn gật đầu xem như tạm chấp nhận, đồng thời nhìn mấy quả trứng to gấp ba lần
hắn suy nghĩ cách di chuyển chúng đi.

“Mau đến đây.” Trầm Ngọc đột nhiên mừng rỡ hô lên.

Tô Như Nguyệt và Tuấn vội hấp tấp chạy lại.

Đến nơi, hai người thấy Trầm Ngọc đứng trước một cái bồn đá rất lớn, đại khái
to bằng hai cái hồ bơi bình thường. Trong bồn chứa đầy chất dịch màu Tím rất
đẹp và thơm.

“Đây là gì ?” Tuấn tò mò hỏi.

“Sữa của Tử Kim Sư Vương.” Trầm Ngọc hồi đáp.

“Sữa ?”

“Khi chúng lựa chọn phương pháp đẻ trứng phải biết tính trước và đặc biệt là
phải dự trữ sữa. Mỗi năm ngày con cái sẽ tự tinh lọc ra một số chất có ích tạo
thành sữa và lưu trữ ở cái bồn này, chờ đến khi trứng nở sẽ cho chúng uống.”
Tô Như Nguyệt chen vào giải thích, những kiến thức phổ cập đa số là cô đóng
vai trò giáo viên.

“Nếu con người uống vào sẽ tăng cường thể chất rất mạnh, thậm chí Ma Lực trong
cơ thể cũng tăng cao.” Trầm Ngọc bổ sung.

“Vậy chúng ta mau lấy về một ít.” Tuấn mừng rỡ nói, có thứ này thực lực hắn sẽ
tăng lên rất nhanh, chưa kể bắt buộc phải có nó cho Tử Kim Sư Vương con uống.

“Đúng, ngài mau lấy thứ gì đựng đi.” Hai cô gái đồng thanh đáp, đồng thời
trông mong nhìn hắn.

Trách nhiệm đột nhiên thuộc về mình khiến hắn trở tay không kịp. Nhưng thật sự
ngoài hắn ra thì đúng là không ai moi ra được cái gì để chứa.

Nghĩ đi nghĩ lại mình cũng chẳng có gì để dùng, đột nhiên Tuấn nhớ ra thứ gì.

Vội vào mục hành lý mở Gói Dụng Cụ Sinh Hoạt chỉ định, sau đó mở một phát năm
cái nồi lớn có khóa nắp.

Đây là nồi giữ nhiệt, cực kỳ kín, lúc trước nồi thịt cũng là dùng loại này,
nhưng nhỏ hơn.

Khó khăn được giải quyết, ba người lập tức lấy sữa. Nhưng múc đầy năm nồi vẫn
chỉ mới được một phần rất nhỏ của bồn chứa, Tuấn định lấy tiếp thì hai cô gái
vội ngăn

“Như vậy là quá đủ rồi, Tử Kim Sư Vương con dùng không nhiều đến vậy. Cái bồn
này chắc con Sư Vương kia đã tích trữ cả mấy trăm năm rồi, không nên phá hỏng
công sức của nó.”

“Được.” Tuấn thoải mái đáp ứng, hai người này hình như đồng tình với con sư tử
cái kia thì phải…….

Thu lại năm nồi vào hành lý, Tuấn định thu luôn trứng nhưng không hệ thống
không cho.

Thượng lượng vài lần, cuối cùng ba người quyết định chỉ lấy hai quả trứng.
Điều này thứ nhất là do hai cô gái không muốn cướp sạch con của chúng, bởi vì
dù sao họ vẫn sai. Thứ hai là vì chỉ có Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc vác nổi
trứng, Tuấn bất lực trong vụ này.

Mục tiêu hoàn mỹ hoàn thành, ba người vội thoát khỏi nơi này………….


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #16