Tử Kim Sư Vương


Người đăng: mlrvrom

Đã quyết định xong, ca ba vội ăn no nê rồi lập tức bắt đầu tu luyện.

Tối nay sẽ là một đêm hấp dẫn, nhưng cũng là một đêm tràn ngập nguy hiểm, bọn
họ phải luôn ở trạng thái tốt nhất để ứng phó mọi bất trắc.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thấm thoát trời đã về khuya, khoảng thời gian
này là khoảng thời gian yên bình nhất kể từ khi Tuấn đặt chân đến cái thế giới
này.

Ùu! Xào xạc!

Gió lớn bất chợt nổi lên cuốn hàng tá lá khô bay tán loạn.

“Đến lúc rồi sao ?” Tuấn trầm mặc hỏi.

“Vâng, ngài mau chuẩn bị một chút đi.” Tô Như Nguyệt đáp.

“Chúng ta có cần mặc giáp không ?” Tuấn lấy một đống giáp bày ra trước mặt, đề
nghị.

“Không cần đâu, kẻ địch lần này rất mạnh, dù có mặc giáp thì bọn họ vẫn giết
chúng ta dễ dàng. Đã vậy thì thà không mặc, tránh ảnh hưởng đến hành động.”
Hai cô gái từ chối.

“Đi thôi.” Tuấn nói dứt khoát.

Lập tức, ba người đứng dậy, Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt phân biệt mỗi người nắm
một tay của hắn kéo đi. Đã có kinh nghiệm một lần, bọn họ không muốn bị lạc
nhau lần nữa.

Đoàn người lao nhanh trong khu rừng tối, gió càng lúc càng lớn, dù cây cối rậm
rạp nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được nó.

“Hai cô biết mình đang đi đâu không vậy ?” Tuấn thấy họ chạy như bay liền lo
lắng hỏi.

“Họ đang bộc lộ toàn bộ thực lực, rất dễ nhận biết vị trí.” Hai cô gái lớn
tiếng đáp.

Ba người cứ như vậy lao đi thật nhanh, khoảng chừng nửa tiếng, sau khi đi được
hơn mười dặm thì họ dừng lại.

Mang theo Tuấn, hai cô gái bay vút lên một tán cây cao nép mình trong đó, đồng
thời dạt các cành cây để quan sát phía dưới.

“Loài người, bổn vương không trêu chọc các ngươi, cớ gì lại cố gắng xâm phạm
lãnh thổ của ta.” Một giọng ồm ồm vang vọng khắp sơn lâm, Tuấn ngạc nhiên phát
hiện âm thanh lại phát ra từ một con sư tử, một con sư tử rất to.

Con sư tử toàn thân phủ một bộ lông màu tím và trắng xen kẽ, nhìn vô cùng lộng
lẫy. Đặc biệt là cái bờm tím lịm của nó, trông cực kỳ nổi bật.

Nhìn nó, Tuấn đột nhiên cảm thấy con báo đen lúc trước chẳng có gì đáng sợ cả.
Con báo cao cùng lắm chỉ năm, sáu mét, nhưng con sư tử trước mắt cao đến tận
hai mươi mét, nhìn không khác gì một ngọn núi nhỏ.

“Nó là Tử Kim Sư Vương, ma thú Tôn Cấp, tinh thông bốn hệ ma pháp, Phong, Lôi,
Hỏa, Địa.” Tô Như Nguyệt thì thào vào tai hắn giải thích.

Cảm giác nhột nhột bên tai, Tuấn cả mặt đỏ lựng lên, suýt chút nữa rơi khỏi
cành cây, cũng may hai cô gái nhanh mắt giữ lại kịp.

Ổn định lại thân thể, hắn mới để ý hiện tại ba người bởi vì không gian quá hẹp
mà rúc sát vào nhau, tuy hai cô gái rất tinh ý cách hắn một khoảng cách rất
nhỏ, không động chạm gì nhưng mùi thơm từ họ vẫn khiến tên này cảm thấy mơ
màng.

Lắc đầu một cái, Tuấn vội tiếp tục quan sát phía dưới, cố gắng lờ đi cảm xúc
hiện tại.

Đối diện với Tử Kim Sử Vương có đến mười người.

Đứng đầu nhất là một ông lão râu tóc bạc phơ, nhưng thân thể ông lại trái
ngược với tuổi tác của mình, cực kỳ cao to và cường tráng.

Từng khối cơ nổi cuồn cuộn thể hiện sức mạnh đáng sợ tiềm ẩn trong con người
ông.

“Sư Vương, chúng tôi đã nói rõ mục đích đến. Chỉ mong ngài có thể nén đau
nhường một đứa nhỏ, tôi có thể bảo đảm với ngài con người sẽ giúp đỡ nó trở
nên mạnh mẽ, thậm chí là đạt đến Đế Cấp. Ngoài ra chúng tôi còn vô điều kiện
đáp ứng một yêu cầu của ngài.” Ông lão cất tiếng nói uy nghiêm đáp lại đối
phương.

“Ta đã nói là không đáp ứng.” Sư Vương hai mắt lóe ra vẻ khát máu, kiên quyết
từ chối.

“Việc này đối với chúng tôi là điều bắt buộc, đành phải đắc tội rồi.” Ông lão
chắp tay, không nhân nhượng đáp lại.

Dứt lời, cả ông và chín kẻ phía sau lập tức bốc lên khí thế dữ đội. Ông và năm
người đứng trước nhất đều bao bọc bởi một lớp màng khí cực kỳ dày, dày đến mức
gần như hóa thành vật.

Bốn người đứng sau cùng lần lượt giơ lên cây trượng trong tay, đồng thời ngưng
tụ ra các quả cầu chứa sét, nước, lửa và ánh sáng, hiển nhiên đây là bốn gã
Pháp Sư.

Chiến đấu trong nháy mắt rơi vào trạng thái bùng nổ.

“Ngài nhìn kìa, đó là tên theo chúng ta hôm qua, khí thế hắn phát ra chắc chắn
là không sai được.” Tô Như Nguyệt đột ngột thì thầm, đồng thời chỉ tay xuống
dưới chiến trường.

Theo tay cô, Tuấn thấy một người thanh niên tóc vàng đứng sát phía sau ông
lão.

Người này nhìn khá chững chạc, tóc vàng cắt ngắn khỏe mạnh, da màu đồng cổ,
thân thể cao to tráng kiện. Trên người hắn mặc một bộ giáp màu trắng bạc cực
dày, trên tay đồng thời cầm một thanh kiếm cực lớn, không chút nào kém với
thanh kiếm Trầm Ngọc đang cầm.

Nhắc đến trang bị mới để ý, ông lão kia trên người không có bất kỳ giáp hay vũ
khí nào, chỉ lẻ loi một bộ áo vải rất bình thường.

“Thực lực hắn thế nào ?” Tuấn hỏi dò.

“Cao hơn dự tính, hắn là một tên Hoàng Cấp Trọng Kiếm Sĩ.” Trầm Ngọc đáp lời,
trong mắt bắn ra từng tia chiến ý mãnh liệt.

Gật đầu vài cái, Tuấn đột nhiên lại ngây người ra, ánh mắt hắn vô tình khóa
chặt vào hai cô gái, trong phút chốc lại bị hút hồn.

Khoảng thời gian trước quá tất bật, cộng thêm việc hắn rất ngại tiếp xúc nên
cũng chưa một lần nào đánh giá họ rõ ràng.

Mắt như vẽ, mày như liễu, mũi thon cao, cả gương mặt tuy không hề bôi son trát
phấn nhưng Tô Như Nguyệt vẫn bộc lộ được một nét quyến rũ khó cưỡng.

Mày nhếch lên, mắt thâm thúy, gương mặt của Trầm Ngọc toát lên một vẻ tự tin,
tràn ngập sức sống và kiên định khiến người cạnh cô dễ dàng bị thu hút và đồng
hòa với tính cách của mình.

Điểm giống nhau của hai người là mái tóc dài đen mượt đến tận hông. Hệ thống
keo kiệt lúc đầu chỉ cho một bộ quần áo, đến cả dồ buộc tóc cũng không có, bởi
vậy mấy ngày nay bọn họ toàn để xõa tóc. Và ngay lúc này, hai mái tóc xõa ấy
tung bay theo gió, gãi gãi vào mặt Tuấn khiến hắn cảm thấy khó chịu từng cơn.

Bất giác, tay hắn vô thức đưa lên, đặt bên eo hai cô gái.

Im lặng…..

Tuấn chết đứng người, hắn cũng không ngờ mình lại làm vậy, cảm giác từ tay
khiến đầu hắn trong phút chốc nổ tung, trống rỗng.

Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt không hề phản ứng gì cả, đồng loạt bảo trì yên
lặng. Nhưng gương mặt và vành tai đỏ lên của hai người thể hiện rõ cả hai cũng
chẳng hề bình tĩnh.

Nếu đứng phía trước họ, rất dễ dàng nhận thấy mắt hai cô gái phút chốc đã trở
nên mông lung, tràn ngập hơi nước.

Nhận thấy không có sự kháng cự, bản năng của Tuấn chiến thắng lý trí, hai tay
hắn đột nhiên tăng lực, đem đối phương ôm sát vào người.

Ba người rúc vào nhau, không một kẻ hở………………….

Phía trên tràn ngập bao nhiêu lửa nóng thì phía dưới tràn ngập bấy nhiêu lạnh
giá.

Hai bên không làm ra bất cứ hành động gì nhìn chằm chằm nhau, không ai dám mảy
may làm ra động tác gì.

Ở cái cấp độ của họ, chỉ cần sơ sẩy một chút là lập tức định ra chiến cục.

“Tiếp chiêu.”

Ông lão đột nhiên gầm lên rồi xông thẳng về phía đối thủ.

Giơ cao nắm đấm phủ kín một lớp màng màu đen kịt, ông xé rách không khí đấm
mạnh về phía trước.

Một chiêu này đánh ra, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng sấm rền trong không
gian.

Tử Kim Sư Vương hai mắt lóe lên đủ loại phản ứng, nhưng nó không lao lên mà
vẫn đứng yên ở đó.

Há to miệng, Sư Vương hướng về phía ông lão gầm lên.

Tiếng gầm này đem lại hiệu ứng tựa như một cái máy nén khí. Dồn khí đến cực
hạn sau đó đẩy mạnh ra ngoài, trực tiếp đem hàng loạt cây trước mặt nó dập nát
bấy.

Năm tên luyện Khí vội che chắn cho bốn tên Pháp Sư phía sau, bảo đảm an toàn
của họ.

Thân thể ông lão trên không trung thoáng khựng rồi lại tiếp tục tiến về phía
trước.

Nhưng đòn đánh của Tử Kim Sư Vương không chỉ có thế, nó là một tên Tôn Cấp,
đồng thời cũng là Ma Thú.

Rầm! Rầm!!

Tiếng sấm rền nổi lên vang dội, ngay sau đó, một cột sét khổng lồ với đường
kính hơn ba mươi mét phát ra từ miệng con thú.

Sét màu tím đậm đến mức sắp chuyển thành đen, nhìn vô cùng đẹp nhưng cũng
không kém phần đáng sợ.

Sét đánh với sét, Sư Vương rõ ràng muốn so đấu trên chính phương diện của đối
phương.

Ầm!!!!!!!!!!!

Một tiếng chấn động vang vọng khắp núi rừng, cột sét và nắm đấm của ông lão
mạnh mẽ đụng vào nhau.

Tia lửa điện lóe lên làm cho mọi người không thể xem bên trong đang diễn ra
cái gì. Nhưng dù là xem được cũng chẳng ai rãnh rỗi để xem.

Đơn giản bởi vì từng tia sét khổng lồ từ trung tâm cuộc chiến bay ra đầy trời,
tấn công bốn phía.

Chấn động từ cuộc chiến kéo ba con người tràn ngập mờ ám trên cây tỉnh lại.

Thẹn thùng đẩy hắn ra, hai cô gái đồng thanh nói

“Chủ nhân, mau lấy giáp ra nhanh lên.”

Tuấn nghe lời, vội vàng lấy ba bộ giáp ra, chính hắn tự mặc bộ giáp da lên
người.

“Hay là ngài mặc bộ này đi.” Trầm Ngọc đột nhiên nói.

“Không cần đâu, hai người càng mạnh thì tôi càng an toàn.” Tuấn mỉm cười từ
chối, sau chuyện vừa rồi có vẻ như quan hệ của họ cải biến rất nhiều, trong
giọng nói tràn ngập cảm xúc quan tâm lẫn nhau.

Trầm Ngọc yên tĩnh một chút rồi đáp ứng, nhanh chóng mặc vào.

Xong việc chuẩn bị, ba người chưa kịp làm gì thì một tia sét đột nhiên bay
thẳng về phía này.

Hoảng hồn, Trầm Ngọc cùng Tô Như Nguyệt vội ôm Tuấn nhảy xuống.

Rầm!

Sét đánh thẳng vào vị trí họ vừa ngồi, đem ngọn cây bẻ gãy, đồng thời đốt cháy
bừng lên.

Cây như một ngọn đuốc rơi xuống đất.

Trầm Ngọc cùng Tô Như Nguyệt vừa đặt chân liền chạy đi tìm nơi ẩn nấp, chỉ
tiếc, những kẻ ở phía xa đã phát hiện ra họ.

Ở đây không kẻ nào là dễ trêu chọc cả.

Tử Kim Sư Vương và ông lão liếc mắt nhìn ba người một cái rồi làm lơ tiếp tục
chiến đấu. Sư Vương phải liên tục duy trì cột sét, ông lão thì phải dốc lực
đáp trả, không kẻ nào dám buông tay…..

Chín tên đứng ở xa cũng thấy, bọn hắn không muốn cho bất cứ kẻ lạ nào ở đây.

Lập tức, có vài tên rục rịch tiến lên……


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #15