Khí Nguyên


Người đăng: mlrvrom

“Đau quá…” Tuấn vừa than thở vừa xoa cái đầu sưng vù của mình.

Họa từ miệng mà ra, câu này chẳng hề sai chút nào. Lúc tối lỡ kêu đánh vào đầu
ai ngờ Trầm Ngọc lại làm thật, đã vậy còn làm rất nhiệt tình….

Nhưng chỉ một chút, Tuấn lập tức quên đi chuyện này.

Ngồi trên giường, hắn vô cùng chờ đợi vào mục hành lý mà hộp quà ngày thứ tư.

Hành lý lại xuất hiện vài món tương tự như ngày hôm qua, lần lượt là mười gói
Dụng Cụ Sinh Hoạt, mười lọ thuốc trị thương, một tỷ ngân tệ. Thứ khác duy nhất
là hai gói Trang Bị Cơ Bản.

Vội chọn vào gói quà mới này nhấn mở, màn hình cũng không hiện nhiều lựa chọn
như gói Vũ Khí Cơ Bản mà ngay lập tức “tạo ra” vài món trong hành lý.

GIáp, Nón, Giày, Bao Tay, tổng cộng bốn món. Nhưng chất lượng của chúng hiển
nhiên kém gói Trang Bị hôm đầu tiên mở được.

Toàn bộ đều dùng da làm vật liệu chủ yếu. Giáp thì kém quá xa hai bộ phủ kín
toàn thân đã mở, chỉ bao phủ từ hông đến khuỷu tay, dù mặc cả bộ vào vẫn còn
rất nhiều chỗ không an toàn.

Cầm trên tay đánh giá, Tuấn đại khái cảm giác được chúng rất nhẹ, bên trong
mềm mặc vào rất dễ chịu nhưng bên ngoài thì rất cứng, ít nhất thương trên tay
của hắn phải dùng lực rất mạnh mới bắt đầu phá được sức phòng ngự của giáp.

Còn về phần giáp chịu được bao nhiêu lực thì hỏng hắn cũng không dám thử, dù
sao hắn chỉ có hai bộ.

Đánh giá một hồi, trong đầu hắn đột nhiên léo lên một trò đùa dai.

Nhoẻn miệng cười, Tuấn cởi cái áo da ra rồi mặc giáp vào, sau đó phủ lại áo da
che đi.

Xong việc, hắn đứng dậy, chạy ra khỏi nhà.

“Chủ nhân.” Hai cô gái bên ngoài thấy hắn đến liền mỉm cười chào một tiếng.

“Ngọc, cô dùng hết toàn lực đánh vào ngực tôi một cái, tôi muốn xem thử cực
hạn của mình.” Tuấn hướng về Trầm Ngọc xin, đồng thời nhấn mạnh chữ ngực.
Người phụ nữ trước mặt rất hung ác, lúc tối đánh hắn máu mũi ròng ròng, hắn
không dám đùa lần nữa.

Trầm Ngọc cũng thoải mái gật đầu đáp ứng, bản chất của vị chủ nhân này là bao
cát đánh không chết, cô cũng không ngại đánh nhiều vài lần.

Tuấn vội vàng đứng về thế tấn, sau đó nhìn nắm đấm phủ đầy Khí của đối phương
ngày càng gần.

Đột nhiên hắn cảm giác kịch bản có chút sai, nhưng cảm nhận giáp vẫn còn trên
người liền thoáng trở nên an tâm lại.

Rất nhanh, quả đấm đã đánh vào mục tiêu, trực tiếp đem hắn đánh văng ngược vào
nhà.

“Cảm giác có chút không đúng.” Trầm Ngọc quái lạ nhìn bàn tay mình, vừa rồi
không giống đấm vào thịt, rất không đã tay.

Ọe!

Tuấn khổ sở ói ra một ngụm máu, trong lòng hối hận muốn chết. Ai ngờ nói dùng
toàn lực cô ta lại trực tiếp dùng đến Khí, đem hắn đánh gần chết lại còn phá
hư mất một bộ giáp.

Nhìn giáp thủng một lỗ lớn, Tuấn hận không thể tát mình vài bạt tai.

Mà hai người kia lại càng vô tâm, đáp ứng xong yêu cầu của hắn liền quay trở
lại vị trí tiếp tục ngồi xuống tu luyện.

Tuấn thê thảm lăn lộn trên đất một hồi mới cảm thấy đỡ. Một lần nữa đi ra
ngoài, không đợi hắn làm gì Tô Như Nguyệt đã đón đầu nhắc nhở

“Thay gì làm những chuyện không đâu thì ngài nên tập trung vào tu luyện.”

Tuấn xấu hổ gãi đầu, rồi ngập ngừng nói

“Nhưng sau lần trước tôi không cách nào cảm nhận được Khí nữa.”

“Để thiếp giúp ngài cảm nhận một lần nữa.” Trầm Ngọc thở dài một hơi đứng dậy
nói, đồng thời nhanh chóng đi lại gần hắn.

Tuấn ngoan ngoãn ngồi bắt chéo chân nhưng lần trước, im lặng chờ đợi đối
phương giúp đỡ.

Trầm Ngọc đến gần nhưng cũng không bắt đầu giúp hắn mà chậm rãi nói bâng quơ

“Từ trước đến nay những kẻ muốn Tu Luyện đều cần người giúp đỡ cảm ngộ, chỉ có
rất ít thiên tài tự mình bước qua được một bước này.”

Tuấn không nói gì gật đầu một cái, hắn hiểu rõ bản thân mình không phải là
thiên tài gì hết. Chợt, hắn nghĩ đến cái gì liền hỏi

“Vậy người Tu Luyện được chắc cũng không nhiều ?”

“Ngày xưa thì không nhiều, nhưng theo thời gian thì gần như ai cũng tu luyện
được.” Trầm Ngọc kiên nhẫn giải thích, dứt câu, giọng cô trở nên nghiêm túc
nhắc nhở

“Bất kỳ một phút giây nào người khác cũng không ngừng mạnh lên, chỉ cần thảnh
thơi một chút là đã thua kém hàng ngàn dặm.”

Lại ngoan ngoãn gật đầu, cô gái này vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hắn
rãnh rỗi đùa dai…..

Trầm Ngọc cũng chẳng muốn nói về vấn đề này nữa, tay cô đặt lên đầu Tuấn, giúp
hắn cảm ngộ Khí.

“Người tu luyện Khí sẽ tạo những nơi trữ khí khắp toàn cơ thể mình. Ở Sĩ Cấp,
nơi an toàn nhất để chứa khí là ở vùng bụng. Đây là vị trí trung tâm nhất của
cơ thể, từ đó dễ dàng phân phối Khí đến toàn thân.”

Trầm Ngọc nhẹ giọng giảng giải, đồng thời điều khiển Khí đi vòng vòng trong cơ
thể Tuấn theo con đường hôm trước.

Đầu, hai tay, ngực, hai chân và cuối cùng trở về bụng. Ở cái điểm cuối này,
Tuấn đưa đoàn khí mà mình dẫn đi vào trong đó, giúp cỗ Khí vốn có ở đây không
ngừng lớn mạnh, sau đó lấy một ít Khí từ đây tiếp tục chạy vòng ngược lại, thu
hút một lượng lớn Khí từ bên ngoài tiếp tục nuôi dưỡng nó.

Đột nhiên Khí xung quanh lại biến mất, Tuấn khó hiểu mở mắt ra thì thấy Trầm
Ngọc đã buông tay khỏi đầu hắn.

“Ngài thử tự hấp dẫn khí từ bên ngoài xem.” Trầm Ngọc nhắc nhở.

Tuấn gật đầu nhắm mắt lại, bí quyết ở đây nằm ở việc dẫn một lượng khí rất nhỏ
từ bụng đi khắp toàn thân để hấp dẫn Khí xung quanh.

Nói thì dễ, nhưng làm thì rất khó, hắn cố toát cả mồ hôi vẫn không cảm nhận
được bụng minh có cái gì.

Trầm Ngọc lắc lắc đầu một lần nữa truyền Khí giúp hắn cảm nhận, đồng thời
giảng giải

“Khí tập trung và không ngừng lớn mạnh tạo thành Khí Nguyên. Nó như là một bộ
phận cơ thể, nhưng nó lại bị thân thể bài xích, ngài phải cố gắng cảm nhận
được nó, chủ động dùng nó khiến nó dung nhập với cơ thể mình.”

Có Trầm Ngọc giúp đỡ, Tuấn một lần nữa hấp thụ được Khí, nhưng sau đó cô gái
này lại buông tay ra.

Cứ lặp đi lặp lại vài trăm lần như vậy, cuối cùng Tuấn cũng mừng rỡ phát hiện
trong bụng mình có cái gì đó.

Cảm giác này rất kỳ diệu, ví dụ như cánh tay có thể làm ra hành động theo ý
nghĩ thì chỉ cần hắn muốn, Khí sẽ thoát ra khỏi Khí Nguyên chạy theo ý thích
của hắn.

Thử đi thử lại vài lần, Tuấn mới an tâm.

“Cảm ơn cô.” Hắn hướng về đối phương nói.

“Đây là việc thiếp nên làm.” Trầm Ngọc mỉm cười đáp.

“Vậy giờ tôi lập tức tu luyện.” Tuấn hào hứng nhắm mắt lại.

“Khoan đã.”

Tô Như Nguyệt đột nhiên nhảy lại gần hắn ngăn cản. Tuấn khó hiểu nhìn cô,
không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Tu luyện là một việc rất tốt nhưng…..” Tô Như Nguyệt tỏ vẻ vô cùng cao thâm
ngân dài.

“Trước khi tu luyện ngài phải nấu cái gì để ăn đã.”

“………..”

……………………………
………………..

“Trong rừng hiện tại một con thú cũng không có, sắp tới không biết phải ăn cái
gì nữa.”

“Từ giờ phải biết tiết kiệm thôi.”

Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc vừa ăn vừa than thở.

Tuấn ngồi im lặng dốc toàn lực nấu nướng, trong lòng âm thầm nghĩ tối nay
không biết còn gì ăn không.

Một con báo lớn, hơn ba mươi con hổ, một con heo rừng đã biến mất vào trong
bụng hai người con gái yếu đuối kia rồi, thời gian còn chưa tới hai ngày.

Thở dài một hơi, hắn âm thầm cầu nguyện mình không chết đói trước khi gặp kẻ
địch.

Nhìn hai người kia không tim không phổi ăn liên tục, Tuấn khó chịu hỏi

“Sao hai cô không chịu tự nấu ăn đi.”

“Nhưng thiếp không biết nấu.” Hai người đồng thanh trả lời, đã vậy biểu lộ còn
rất chân thực đáng tin.

Không còn gì để nói, Tuấn một lần nữa chuyên tâm nấu nướng. Tuy trong lòng hắn
cảm thấy giá trị của mình bỗng chốc tăng lên đáng kể, nhưng bị ngăn tu luyện
vẫn khiến hắn khó chịu.

Thấy hắn hậm hực, Tô Như Nguyệt ngồi cười hì hì cợt nhả nói

“Chủ nhân, ngài đừng giận. Tối nay thiếp dẫn ngài đi xem trò vui đền bù.”

Tuấn không thèm để ý đến, trong rừng này còn có cái quái gì vui mà xem nữa, đi
thử thách tinh thần nghe còn hay hơn.

“Thật sự rất vui đó.” Tô Như Nguyệt tiếp tục dụ dỗ.

“Cô muốn đi đâu.” Tuấn khó chịu nói.

Tô Như Nguyệt cười hì hì nhìn khu rừng vẫn đang chìm vào yên tĩnh, có chút sâu
xa nói

“Khu rừng này đã như vậy hơn một ngày rồi, chắc bọn họ giằng co cũng gần đủ.
Khả năng tối nay sẽ phát sinh chiến đấu.”

“Kẻ địch đánh nhau chúng ta đến làm gì, tự đưa đầu cho họ giết à.” Tuấn bực
tức gắt.

“Nhưng chúng ta cũng có thể tìm cơ hội phá hoại, nhiều khi còn có kết quả bất
ngờ không chừng.” Tô Như Nguyệt như mọc ra hai cặp sừng nhọn hoắt, hình tượng
như một ác ma không ngừng dụ dỗ tên nai tơ trước mặt.

“Chết cũng không đi.” Tuấn dứt khoát từ chối, tuy đề nghị rất hấp dẫn nhưng
hắn không dám thử, chỉ cần còn sống một ngày thì vẫn còn hi vọng. Giai đoạn
thử nghiệm có bảy ngày, còn ba hộp quà hắn chưa mở, ai biết được đột nhiên có
cơ hội trở mình thì sao, hắn không nhất thiết phải mạo hiểm.

“Chúng ta cũng có thể điều tra nội tình của chúng để dễ dàng ứng phó.” Tô Như
Nguyệt không từ bỏ.

“Không.”

“Biết đâu họ đánh nhau làm rớt bảo bối gì thì sao.”

“Không.”

“Ngài hiện tại rất yếu, quan sát cường giả đánh nhau cũng giúp tăng rất nhiều
kinh nghiệm cho bản thân, đây là cơ hội hiếm có.” Tô Như Nguyệt cắn răng tung
ra đòn cuối cùng.

Tuấn ngập ngừng không dám quyết định. Theo như kinh nghiệm từ trăm ngàn bộ
tiểu thuyết mà hắn đọc thì đúng là quan sát một trận chiến như vậy đem lại
hiệu quả rất tốt.

Ngẫm đi ngẫm lại có rất nhiều cơ hội từ lần này.

Hắn bắt đầu dao động rồi.

“Nếu nguy hiểm hai cô có chắc là chạy được không ?” Tuấn do dự hỏi.

Tô Như Nguyệt cùng Trầm Ngọc thấy mọi chuyện có dấu hiệu thành công liền vội
gật đầu như gà mổ thóc.

“Vậy thì đi.” Tuấn cắn răng quyết định.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #14