Nguy Cơ Rình Rập


Người đăng: mlrvrom

Dù thân thể bị thương không cảm giác được rõ ràng, nhưng hiện tại Tuấn vẫn
nhận thấy sóng lưng mình trở nên ớn lạnh.

“Hai người có chắc không ?” Tuấn một lần nữa xác nhận.

Hai cô gái trầm trọng gật đầu, ba người lập tức lâm vào im lặng. Nhưng cái sự
yên tĩnh này kéo dài chưa được mấy phút, Trầm Ngọc đã phá vỡ nó

“Mặc kệ chuyện đó đi, bây giờ chữa trị cho ngài là quan trọng nhất.”

Tô Như Nguyệt nghe lập tức lấy lại tinh thần. Hai vị nữ anh hùng trực tiếp đem
hắn cùng con heo rừng vác lên vai rồi chạy thẳng về căn cứ.

Toàn thân vẫn không thể động đậy nên Tuấn chỉ có thể bỏ mặc hai người muốn làm
sao thì làm.

Về đến nơi thì trời đã sụp tối, mặt trời dần lặn xuống sau những hàng cây cao.

Hai cô gái một hơi đem vị chủ nhân này vào phòng, lại kiểm tra một lần nữa mới
thở phào nhẹ nhõm.

“Tại sao lại phục hồi nhanh thế nhỉ ?” Tô Như Nguyệt tấm tắc lấy làm kỳ.

Tuấn cười cười rồi lấy một lọ Thuốc Trị Thương, hai tay run run đưa cho hai
người, giải thích

“Là nhờ thứ này, lần trước tôi cũng dùng nó cho hai người, hiệu quả rất tốt.”

Hai người vội giật lấy, lấy một ít ra nghiên cứu, liên tục khen không dứt
miệng. Nhưng được một lúc, cả hai đột nhiên thay đổi sắc mặt, lúc sợ xanh mặt,
lúc lại thẹn thùng đỏ ửng.

Tuấn còn tưởng có kẻ địch đến, tim suýt nữa rơi ra ngoài. Nhưng khi nhìn thấy
hai cô gái dùng ánh mắt kỳ dị nhìn mình, hắn vội vàng nhắm mắt làm ngơ, xem
như không biết.

Bọn họ nhớ lại chuyện hắn lột sạch họ rồi. Tuấn lo lắng nghĩ, trên má lại
dường như nóng rát lên, hai bà chằn này ra tay rất ác độc.

Đối với chuyện đó thật sự hắn không có bao nhiêu ấn tượng, lúc đó mệt phờ
người lại chẳng để tâm đến nên cũng không có ấn tượng gì mấy.

Nhưng hắn có giải thích gãy lưỡi cũng chẳng ai tin.

Tiếp tục như vậy không phải cách, Tuấn vội vàng nói sang chuyện khác

“Thứ thuốc này rất tốt, tôi dự định phân cho mỗi người một lọ, phòng trường
hợp bị thương.”

Nhắc đến chính sự, hai người lập tức trở nên nghiêm túc.

Luyến tiếc vuốt ve lọ thuốc trên tay, Tô Như Nguyệt mỉm cười trả lại cho hắn,
đồng thời nhẹ giọng nói

“Ngài cứ giữ đi, hiện tại bọn thiếp cũng chưa cần đến thứ này đâu.”

Tuấn hơi ngớ người ra một chút rồi chợt hiểu. Từ trong hành lý lấy toàn bộ
mười tám lọ thuốc trải ra giường, hắn cười hì hì nói

“Hai cô yên tâm đi, thứ này tôi còn rất nhiều, nhất thời cũng chẳng dùng hết.
Mà hai cô dùng thì càng tốt, hai cô an toàn đồng nghĩa với tôi an toàn mà”

“Vậy cảm ơn ngài.” Hai cô gái mắt bắn ra vẻ vui mừng, mỗi người vồ lấy hai lọ
nhét vào trong áo cất kỹ, một bộ trân trọng như bảo bối.

Tuy mất nhiều hơn dự kiến nhưng Tuấn cũng chẳng thấy gì cả, dù sao tác dụng
của thứ này vốn dĩ là vậy mà.

Tiếp đó, ba người thuận tiện đang vui vẻ liền ngồi tâm sự. Căn bản chỉ là nói
chuyện vẩn vơ, chủ yếu vẫn là căn dặn Tuấn phải cẩn thận đủ điều.

Trong một thời gian ngắn, những nguy hiểm rình rập xung quanh bị họ bỏ qua một
bên không để ý đến.

………………………………………

Nói chuyện hồi lâu, trời cũng đã tối hẳn, thân thể của Tuấn cũng đã đỡ hơn rất
nhiều, ít nhất hắn có thể miễn cưỡng đi lại bình thường.

Việc đầu tiên làm là nấu một nồi thịt thật lớn, thịt báo thịt hổ thịt heo đều
đem ra nấu. Nồi thịt không chứa hết thì đem chúng ra nướng, ba người tự tổ
chức một bữa tiệc nhỏ trước nhà.

Tiệc vốn dĩ phải vui, nhưng Tuấn chẳng cười được chút nào, ngược lại mặt mày
còn trắng bệch, người ướt đẫm mồ hôi.

Tất cả cũng vì hai con quái vật phía sau hắn, dù là thân người họ cũng khá nổi
bật, toàn bộ cao trên một mét tám. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ đem một
con báo cùng với một con heo rừng ăn sạch mà vẫn còn đòi hỏi.

Đó là chưa kể đến hai con thú này gộp lại to bằng cái tòa nhà ba tầng.

Tuấn khó chịu hừ vài cái tính dừng nấu, ngay lúc này, Tô Như Nguyệt dùng một
giọng cực êm tai nịnh nọt

“Chủ nhân, ngài nấu ăn thật ngon.”

Vậy là tên ngốc này tiếp tục làm đầu bếp.

Vừa ăn vừa nói chuyện bên đống lửa trại bập bùng, không khí thoáng chút khiến
lòng người cảm thấy ấm áp.

Được một lúc, Tuấn lấy làm kỳ nói bâng quơ

“Đêm nay sao yên tĩnh thế nhỉ, thú không kêu, gió cũng chẳng có.”

Thật sự như hắn nói, khu rừng hôm nay vô cùng khác lạ. Lúc trước ngay những
ngày đầu thú rừng đã kêu vang, đến lúc chúng đến thăm dò thì còn ồn ào hơn
nữa. Hiện tại lại không có bất kỳ âm thanh nào, gió cũng lặng, cả khu rừng
bỗng chốc như một mảnh đất chết, rất đáng sợ.

“Chủ nhân, nếu bọn thiếp không thể bảo vệ ngài thì ngài có trách thiếp không.”
Tô Như Nguyệt buông thức ăn trên tay xuống, cúi đầu ủ rũ thều thào.

“Hai người nói gì thế, tôi sống được tới giờ này hoàn toàn là nhờ hai người.
Nếu có mệnh hệ gì thì là do số tôi xui, làm sao trách ai được.” Tuấn cười ha
hả trấn an, nhưng trong lòng âm thầm nhảy dựng lên một cái, hắn cảm thấy có
chuyện không ổn sắp xảy ra.

“Ngài nhớ đến kẻ lúc chiều chứ ?” Trầm Ngọc đột ngột hỏi.

Tuấn trầm trọng gật đầu, từ chiều đến giờ thái độ ân cần của hai người khiến
hắn suýt nữa quên đi chuyện này.

“Tuy không biết người nọ là ai, nhưng hiện tại dù cả ngài và bọn thiếp gộp lại
cũng không đủ để chống lại hắn.” Trầm Ngọc buồn bã nói, đây là lần đầu tiên
Tuấn thấy cô nhụt chí như vậy, thậm chí lúc trước chống lại con báo hắn vẫn
thấy cô chiến đấu bất khuất.

Tuấn im lặng không đáp, chỉ có thể tự trách bản thân quá kém cỏi, tùy ý người
ta đè lên một đầu. Qua hồi lâu, đến lượt Tô Như Nguyệt ủ rũ tiếp lời

“Theo khí tức mà người này tỏa ra thì hắn hẳn là một gã đàn ông, mà ngài biết
đấy….”

Nói đến đây cô dừng lại, sau đó cả hai vị nữ anh hùng kiên cường này co rụt
người lại, hai tay nắm chặt vạt áo, vẻ mặt ác liệt thỏ thẻ

“Nếu chuyện xấu xảy ra, thiếp chỉ có thể tự kết liễu, chỉ mong ngài tha thứ.”

Trầm mặc, cả ba người không ai nói thêm một lời nào nữa. Cả không gian chỉ còn
mỗi đống lửa cháy tí tách in hằn bóng người họ lên bức tường vững chắc.

“Thực lực của người đó ra sao ?” Tuấn lạnh nhạt hỏi.

“Ít nhất là Vương Cấp.”

Tuấn trầm mặc, rồi lại hỏi tiếp

“Nhưng hắn chưa chắc đã có ác ý với chúng ta, nếu không thì lúc chiều đã không
bỏ đi.”

Hai cô gái buồn bã lắc đầu, Trầm Ngọc ngẩng đầu nhìn trên bầu trời vắng lặng
không một áng mây, chậm rãi nói

“Hắn kiêng kị một cái gì đó nên không dám ra tay. Mà thứ hắn kiêng kị cũng
chính là nguyên nhân khu rừng lại yên tĩnh như vậy.”

Tuấn mấp máy môi tính nói gì đó nhưng Tô Như Nguyệt lại trước một bước ngắt
lời

“Đàn ông từ xưa đến nay đều như nhau. Nếu thắng thì đem phụ nữ ra mua vui, còn
nếu thua thì đem phụ nữ ra trút giận.”

Không khí tràn ngập ưu thương…..

“Không được.” Tuấn giận dữ đứng dậy quát lớn, trước ánh mắt kinh ngạc của hai
cô gái, hắn hùng hồn tuyên bố

“Tôi sẽ mạnh lên, không phải hai người nói tôi là cái chủng tộc quái quỷ gì
rất mạnh sao. Chỉ cần còn thời gian, dù là ngắn ngủi tôi cũng sẽ mạnh lên, chỉ
là cái Vương Cấp tôi còn chưa để vào mắt. Dù có chết tôi cũng phải bảo vệ được
hai cô.”

Thân thể hắn dù bị thương run lẩy bẩy nhưng giờ phút này lại toát lên khí thế
bức người. Ánh mắt, thần thái của hắn tràn ngập vẻ quyết tâm vươn lên, dù là
nhỏ bé nhưng hắn lại khiến người đối diện như đứng trước một ngọn núi cao
không thể với tới.

Dưới ánh lửa bập bùng, Tuấn thấy trong mắt hai người đối diện lóe lên từng
giọt nước trong suốt.

“Chủ nhân….”

Hai cô gái thỏ thẻ đứng lên, mỗi người nắm chặt một tay của hắn rồi tựa đầu
lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông này.

Động tác này khiến tên nhát gái kia suýt chút nữa ngất đi, nếu không phải thân
thể bị thương thì hắn đã sớm nhảy ra xa mấy trăm mét.

Nhưng khi nghe tiếng sụt sịt sát bên tai, trái tim hắn như cứng lại, căn bệnh
nhát gái lập tức bị đẩy lùi đi.

Cúi đầu, Tuấn vùi mặt vào mái tóc của hai người, hai tay giữ đối phương thật
chặt……………..

“Chủ nhân, ngài có muốn thiếp không.” Hai cô gái đột ngột thỏ thẻ.

………………………………………..
…………………………………
…………………………
……………………
…………….
…….

“Ah, đau quá. À không không đau chút nào.”

“Mạnh lên, mạnh nữa lên.”

Tuấn để trần nửa thân trên, đứng tấn ở giữa bãi đất trống liên miệng gào thét.

Cả thân thể hắn bị đánh đến sưng tấy lên nhưng hắn không chịu từ bỏ.

Sắc mặt quật cường, hai mắt Tuấn bốc lên từng tia quyết tâm, trong lòng hắn đã
xác định rõ hướng đi cho mình.

“Chủ nhân, thân thể ngài chưa khỏi hẳn, làm vậy không tốt đâu.” Trầm Ngọc
ngừng đánh khuyên nhủ.

Tô Như Nguyệt nhân lúc này vội chạy lại, dùng một mẩu vải vụn lau người cho
hắn.

“Tôi không sao.” Tuấn đáp, đồng thời cố ý né tránh Tô Như Nguyệt, gương mặt
hơi hồng hồng.

Hắn hiện tại hơi sợ tiếp xúc với hai người này rồi, vừa nãy suýt chút nữa hắn
nhịn không được, cũng may cuối cùng căn bệnh nhát gái trỗi dậy, đánh bật mọi
cảm xúc.

“Cứ tiếp tục đi, tôi thấy thấy mình rất tốt.” Tuấn quay trở về thế tấn, quát
lớn, trong lòng lại thầm than cái chủng tộc này biến thái.

Bị đánh càng nhiều, thân thể lại càng mạnh.

Sau khi bị thương tàn tạ, rõ ràng thân thể hắn trở nên mạnh hơn nhiều, đây
hoàn toàn thuần túy là sức mạnh thân thể bởi vì hắn đã kiểm tra đẳng cấp của
mình vẫn không tăng lên.

Phát hiện điều này, Tuấn lập tức không kiềm được, nửa đêm lôi hai người ra đòi
tập luyện. Hai cô gái khuyên mãi không được đành chiều theo ý hắn.

“Đánh đi, không cần nhường nhịn gì hết, đánh mạnh vào, cả đầu cũng phải đánh.”
Tuấn hùng hổ quát tiếp.

“Vâng.”


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #13