Người Bí Ẩn


Người đăng: mlrvrom

Vụt! Vụt! Vụt!

Ba bóng người lao như tên bắn trong khu rừng, xé nát toàn bộ thực vật cản
đường phúa trước họ.

Đột nhiên, Một bóng đen đang phóng từ cành cây này sang cây khác lại bị trượt
chân, ngã cắm mặt xuống đất.

Người này nhanh chóng ngẩng đầu dậy, té ra đây là Tuấn.

Hắn hiện tại rất bất đắc dĩ, khí thế hừng hực lúc đầu đã sớm tan biến.

Vừa nãy, Trầm Ngọc cùng Tô Như Nguyệt chỉ chỉ dẫn sơ qua hắn một chút, ai ngờ
hắn rất nhanh liền theo kịp tốc độ của bản thân.

Hai cô gái mừng rỡ để cho hắn tự chạy với lý do tăng cường thể chất. Chạy thì
chạy, tên thanh niên này chẳng ngán chút nào.

Ai ngờ hai người kia tựa như say thuốc, vừa chạy liền dốc hết toàn lực, Tuấn
dốc hết sức rượt cũng không kịp, cuối cùng thành ra cái cảnh tượng này.

Bật người dậy, Tuấn định đuổi theo nhưng hắn bất đắc dĩ nhận ra, không thấy
hai cô gái đâu nữa.

Chuyện gì đang xảy ra, đáng lẽ họ phải đợi mới đúng chứ ? Tuấn buồn bực nghĩ
rồi lại sợ hãi, chẳng lẽ họ bỏ hắn.

Nhưng rất nhanh hắn đã loại đi cái suy nghĩ này, thái độ của hai người không
làm ra chuyện như vậy.

Thế rốt cuộc là vì sao ?

Tuấn rảo bước đi xung quanh dò tìm một phen, nhưng đáng tiếc là không phát
hiện ra tung tích của họ. Hắn vốn tính lớn tiếng kêu, nhưng sợ kéo kẻ thù đến
nên lại thôi, dù sao bọn họ hiện tại đang tập kích bất ngờ.

Chợt, hắn nhớ đến Trầm Ngọc có nói nếu gặp đối tượng ngang hàng sẽ để cho hắn
ứng phó, còn bọn họ sẽ trốn ở gần đó đề phòng.

Nghĩ đến đây, Tuấn lập tức trở nên nghiêm túc.

Từ hành lý lấy ra thương, hắn cẩn thận nhìn xung quanh, sẵn sàng đối địch.

Mà cây thương trên tay hắn tuy nói là vũ khí cơ bản, nhưng chất lượng của nó
lại rất tốt. Toàn bộ cây thương đều làm bằng kim loại, hơn nữa kim loại này
rất nhẹ và đàn hồi, vừa bảo đảm được độ cứng đồng thời giữ nguyên độ dẻo vốn
có của thương.

Thời gian trôi qua trong căng thẳng, từng chiếc lá rơi cũng khiến thần kinh
của hắn nhảy dựng lên.

“Kréccc!!”

Theo tiếng thực vật bị bẻ gãy, một con heo rừng cực lớn rít lên đâm thẳng về
phía hắn.

“Đến rồi.” Tuấn lẩm bẩm một tiếng, toàn bộ tâm thần đặt hết lên người kẻ thù,
nếu để ý thật kỹ có thể phát hiện xung quanh mũi thương của hắn đã hình thành
một lớp màng mỏng màu trắng.

Nhưng lớp màng này nhạt lắm, khó khăn lắm mới thấy được một chút, không cách
nào so với của Trầm Ngọc.

Con heo càng lúc càng gần, cái sừng bén nhọn của nó như mũi dao tràn đầy áp
lực.

Chỉ không đầy nửa mét hai bên liền phải chạm nhau.

Ngay lúc này, Tuấn vội dậm chân nhảy sang bên trái, hai tay nhanh chóng co cụm
lại gần cuối thương, thuận thế nghiêng người tạt mạnh về phía đối thủ.

Trúng!

Thương đập mạnh vào đầu con thú, mũi thương theo đó rạch một đường bên mạn
sườn của nó.

Thành công rồi nhưng Tuấn không vui vẻ gì nổi. Heo rừng chỉ bị trầy xước một
chút, sau đó mượn lực từ đòn tấn công của hắn thoáng chếch người dừng lại.

Tuấn vội vàng bật nhảy liên tục về sau rồi xoay người chạy thẳng vào rừng.

Con heo này cùng hắn không tương xứng, đánh trực diện hắn sớm muộn cũng phải
thua.

Tại sao hai người kia lại tìm đối thủ mạnh vậy, Tuấn mếu máo than thở.

Than thì than, chân hắn hiện tại đủ sức so sánh với cầu thủ bóng đá thế giới
rồi, thoáng một chốc đã chạy vọt vào rừng.

Nhưng con heo kia còn nhanh hơn, tuy chạy sau nhưng lại đuổi sát hắn, chẳng
mấy chốc cặp sừng bén nhọn của nó liền xuyên qua thân thể con mồi.

Nghe âm thanh như động đất kề sát bên tai, Tuấn cắn răng vội nhảy sang một bên
tránh.

Hắn vừa rời khỏi vị trí đó, con heo rừng lập tức tới. Chỉ cần chậm một giây
thôi là thân thể hắn đã không còn nguyên vẹn.

Thở hồng hộc nhìn đối thủ không dừng được đâm sầm vào một góc cây gần đó, Tuấn
nhanh chóng bật người dậy chạy đi, nhưng rồi hắn dừng lại.

Cười khà khà, Tuấn nhìn con heo bị dính chặt vào thân cây mà vui vẻ. Cặp sừng
dài hơn một mét là vũ khí đáng sợ của nó, hiện tại lại thành bất lợi.

Thừa dịp đối thủ khó khăn, hắn lao vào dồn hết sức đâm thẳng vào đầu nó hơi
thương. Nhưng con heo rất thông minh, nó thoáng chếch người khiến mũi thương
đâm chếch vào bên đùi, không nguy hại đến tính mạng.

Đâm được hai thương lại vội chạy, không phải hắn không muốn đánh nữa mà là con
heo đã nổi điên bẻ gãy cả gốc cây rồi.

Về sau mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Cứ một chốc con heo lại bị
dính vào một thân cây, Tuấn anh dũng lao lên đâm vài nhát rồi lại tiếp tục
chạy.

Bộ lông màu nâu sẫm của con thú dần chuyển sang màu đỏ, mắt của nó cũng dần
trở thành màu máu.

Tuấn không để tâm đến chuyện này, vẫn cứ hớn hở tranh thủ chạy lại đâm con
thú.

Giữa lúc hắn còn đang hồn nhiên không biến gì, dị biến bất ngờ xảy ra.

Con heo bị dính cứng trên cây không nhúc nhích. Nhưng khi hắn chạy đến gần sát
bên thì nó lập tức có phản ứng.

“Rắc!!!”

Chỉ nhẹ chống cự, cái cây đã bị con thú xé nát. GIữa đống bụi gỗ, sừng của nó
như một lưỡi hái tử thần quét nhanh về phía đối thủ.

Tuấn hiện tại đã lĩnh hội cái gọi là khinh địch, chỉ tiếc đã quá muộn.

Sừng chém thẳng vào người hắn, rạch một đường dài từ vai trái đến tận hông,
máu lập tức phun ra như suối.

Vốn nghĩ chết chắc, ai ngờ vết thương chỉ phun máu ra như vậy rồi liền lại.
Tuấn âm thầm lấy làm kỳ nhưng cũng không có thời gian nhiều để phân tích.

Nặng nề ngã xuống đất, hắn lập tức bật người dậy chạy đi.

Nhưng đối thủ không cho hắn cơ hội đó, trong đầu con heo hiện tại chỉ nghĩ làm
sao giết kẻ đáng ghét trước mắt bằng mọi giá.

Xoẹt!!!

Cái sừng bén nhọn của nó trực tiếp đâm xuyên qua hông Tuấn.

Bị thương nặng, hắn đau muốn ngất đi nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo.

Hiện tại hai bên lâm vào một trạng thái vi diệu. Hắn cắm sâu vào sừng, con heo
lại không cách nào gỡ ra, chỉ có thể tức giận nhìn hắn ve vẩy phía trước kêu
gào.

Cái sừng vốn có thể giết hàng loạt con mồi khổng lồ hiện tại lại tỏ ra bất lực
trước một con mồi nhỏ bé.

Tuấn đột nhiên cười, một nụ cười tàn nhẫn và quyết liệt. Chuyển tay cầm ngược
thương lại, hắn không thèm nhìn phía sau là gì, trực tiếp đâm mạnh thương vào
con thú.

Krécccc!

Con heo đau đớn la thảm. Một thương này tuy không thể phá xương sọ của nó
nhưng cũng bới mất một lớp thịt trên đầu nó.

Rút ra, rồi lại đâm, Tuấn lặp lại động tác không ngừng.

Cuộc chiến trở thành một cuộc so đấu sức chịu đựng, hắn sẽ chết trước hay
trước khi chết chiến thắng con ác thú này.
Con heo rừng không chịu từ bỏ dễ dàng như vậy, nó vội chạy đi, sau đó quật
mạnh Tuấn vào một gốc cây gần đó, rồi lại quật tiếp.

Hự!!

Tuấn há miệng hộc máu, hắn cảm nhận được nội tạng của mình bị dập nát không
ít. Đầu óc dần mơ hồ nhưng hắn vẫn liên tục đâm về phía sau.

Cả hai dùng bản năng nguyên thủy nhất liều mạng.

Krécccc!

Con thú lại kêu gào thống khổ lần nữa bởi vì thương của Tuấn đã cắm sâu vào
mắt nó.

Đau đớn khiến nó liên tục giãy giụa, nhất thời không tiếp tập tấn công đối thủ
nữa.

Tuấn tranh thủ cơ hội hiếm có này, nhẹ rút thương ra, sau đó dùng quát lớn một
tiếng đâm ngược thương lại chỗ cũ.

Thương cắm xuyên qua hốc mắt con thú khiến nó lập tức ngã quỵ xuống.

Chưa dừng lại ở đó, Tuấn tiếp tục rút ra rồi lại đâm vào, thẳng đến lúc cây
thương lún vào đầu nó gần một nửa, trực tiếp xuyên qua não nó thì hắn mới
ngừng.

Ầm!!

Thân thể khổng lồ của con Heo Rừng vô lực nằm xuống, dấy lên từng trận bụi mù.

“Thắng rồi.” Tuấn mơ màng cười lẩm bẩm.

Ý thức dần thả lỏng rồi mất dần. Tuấn đột nhiên cảm thấy sợ hãi liền vội mở
trừng mắt ra, cố gắng khiến mình tỉnh táo.

Cái cảm giác liệm đi đó hắn không muốn nếm thử một lần nào nữa.

Ahhhh!

Thét lớn, Tuấn liều mạng kéo thân thể ra khỏi cái sừng kia.

Máu nhanh chóng bật ra, nhuộm đỏ cái sừng màu trắng ngà, máu cũng theo đó nhỏ
xuống đất, tạo thành một vũng lớn trên nền lá khô.

Vừa thoát khỏi cái sừng, Tuấn vô lực ngã xuống đất.

Không chịu từ bỏ, hắn vội mở hệ thống lấy một lọ thuốc trị thương, dùng tất cả
sức còn lại đổ cả lọ thuốc lên người mình, không chừa bất kỳ chỗ nào.

Thuốc vừa thấm, thân thể hắn như được ngâm trong một dòng nước mát lạnh, cực
kỳ thoải mái. Các vết thương lớn nhỏ bằng mắt thường cũng nhìn thấy chúng đang
khép lại.

“Sống rồi.” Tuấn thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn nằm yên một thời gian dài, đại khái là hơn một tiếng, sắc trời
cũng đã dần về chiều.

Hắn cũng muốn đi lắm, chỉ tiếc thân thể bị thương quá nặng khiến hắn không thể
nhúc nhích được.

“Chủ nhân.” Giọng của Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc đột ngột vang lên.

Cứu viện đến, Tuấn mừng rỡ tỉnh dậy nhìn về nơi âm thanh phát ra. Nhìn hai
người họ lo lắng chạy đến, mọi lời muốn nói của hắn bỗng dưng khựng lại cuối
cùng hóa thành một nụ cười.

“Ngài có sao không.”

Hai cô gái lao lên đem hắn ôm vào ngực, bất chấp máu tươi dính vào người.

Thơm quá, thoải mái quá, mặt hắn đỏ lựng lên thầm nghĩ. Cảm giác khó cưỡng này
khiến hắn thấy lần này bị đâm vài nhát quá đáng tiền, thậm chí đâm thêm vài
cái nữa cũng được. Nghĩ là vậy, nhưng ngoài miệng hắn vẫn phải an ủi

“Tôi không sao đâu.”

Hai cô gái không yên lòng lật hắn một vòng kiểm tra, coi như là xem thấu hết
cả người hắn từ trên xuống dưới, đáp trả lại việc hôm trước hắn đem bọn họ xem
sạch.

Xác định các vết thương của hắn đã lành gần hết, hai cô mới trách cứ

“Tự nhiên đang chiến đấu ngài lại chạy đi kiếm chuyện làm gì.”

Tuấn chỉ cười không đáp. Hai vị nữ anh hùng chỉ có thể nương giọng, dù sao hắn
vẫn bị thương.

“Lúc nãy bọn thiếp có lựa cho ngài vài đối thủ tốt, nhưng sao gọi mãi mà ngài
cứ đứng ngây ra đó. Cuối cùng chạy đi tìm con heo rừng làm gì.” Tô Như Nguyệt
khó hiểu hỏi.

“Có sao ? ban đầu đi được một lúc tôi bị trượt chân ngã ở đây, sau đó không
thấy hai người đâu, tôi còn tưởng con heo đó là hai người chọn cho tôi.” Tuấn
kinh ngạc thốt lên.

“Ý ngài là…..” Hai cô gái đồng loạt trầm trọng hỏi dò.

“Tôi ở đây từ đầu đến giờ, ít nhất cũng hơn hai tiếng rồi.” Tuấn khẳng định.

“Nhưng rõ ràng có người theo bọn thiếp đi theo từ đầu đến cuối, mãi đến lúc
nãy mới rời đi.” Tô Như Nguyệt lúng túng nói.

Cô vừa dứt lời, cả ba người lập tức xanh cả mặt.

Có người lén lút theo họ.

Vậy người đó là ai ?


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #12