Hắn Không Phải Là Con Người ?


Người đăng: mlrvrom

“Tiếp theo chúng ta làm gì nữa ?” Giọng nam yếu ớt hỏi.

“Tường đã được gia cố ít nhất phòng thủ không thành vấn đề.” Một giọng nữ cực
kỳ êm ái nói.

“Hiện tại chúng ta có thể tính đến chuyện phản công một chút.” Một giọng nữ
khác tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy cứng rắn chen vào.

“Tốt, nhưng mà…..” Tuấn thuận miệng đáp ứng, rồi lại ấp úng nhìn hai cô gái.

Khoảng cách giữa hắn và họ đại khái là hơn năm mét, nói chuyện đều muốn gào
lên mới nghe được. Ngồi xa cũng chẳng có vấn đề gì lớn, dù sao nam nữ có sự
khác biệt là chuyện bình thường.

Nhưng thế quái nào trước người họ phân biệt cắm thanh kiếm và pháp trượng,
thỉnh thoảng hắn còn thấy khí lạnh bốc ra từ chúng.

Thôi kệ đi, dù sao cũng là mình sai, Tuấn vừa lẩm bẩm vừa vuốt hai gò má in
hằn năm dấu tay thanh mảnh.

Một dấu tất nhiên là của Trầm Ngọc, dấu còn lại thì là của Tô Như Nguyệt. Nói
đến cũng lạ, vị nữ pháp sư này sau khi thất thần một hồi thì tỉnh dậy.

Nhưng tỉnh dậy thì tỉnh dậy đi, tự nhiên nhìn thấy hắn lại hét rầm lên, sau đó
tát một cái thật mạnh. Cái tát mạnh đến mức khiến hắn suýt chút nữa bỏ luyện
Khí sang tu luyện ma pháp.

Mà thôi kệ, dù sao khi không xàm sỡ con gái nhà người ta là hắn không đúng.

Hiện tại hình tượng của hắn trong phút chốc từ nhát gái sang kẻ xàm sỡ rồi.

“Hiện tại chúng ta phản công như thế nào ?” Tuấn nói sang chuyện khác.

“Bỏ qua chuyện đó đi, trước tiên ngài thấy biểu hiện của mình hôm nay ra sao
?” Tô Như Nguyệt cũng thuận thế nói sang một chuyện khác nữa.

Tuấn cảm thấy hôm nay não của mình dần không đủ dùng, hồi trước nghe nói nữ
tính đôi khi hơi thất thường, hiện tại xem như đã lĩnh hội được một chút.

Trở lại vấn đề chính, Tuấn cũng thử theo lời cô ta nghiệm lại ngày hôm nay một
chút.

Không nghĩ không sao, vừa nghĩ đến hắn lập tức giật mình. Nếu theo khả năng
hiện tại thì ở thực tế hắn cũng đã thừa sức trở thành vận động viên.

Tại sao hắn lại như vậy ? chẳng lẽ ở gần hai con quái vật này nên bị lây nhiễm
? Tuấn vừa nghĩ vừa dùng ánh mắt cực kỳ “đáng sợ” nhìn về phía đối diện, dọa
hai cô gái giật bắn người cầm chặt vũ khí.

Yếu tố này coi như xong, vậy chỉ còn một điều cuối.

“Là do hôm qua tôi luyện Khí phải không ?” Tuấn không chắc hỏi dò.

Hai cô gái chỉ nhẹ cười lắc đầu rồi Tô Như Nguyệt mới chậm rãi giải thích

“Đầu tiên để thiếp nói một chút về sự chênh lệch giữa ngài và đàn hổ….. Trước
tiên phải nói về cảnh giới tu luyện, người tu luyện Khí sẽ phân ra làm chín
cảnh giới cơ bản phân biệt từ thấp lên cao là Sĩ, Sư, Hồn, Linh, Vương, Hoàng,
Tông, Tôn, Đế. Mỗi cảnh giới lại phân ra làm ba giai đoạn gồm Sơ, Trung và
Cao.”

“Tương tự, Pháp Sư cũng được chia làm chín cảnh giới cơ bản phân biệt từ Nhất
Phẩm đến Cửu phẩm. Và cả hai con đường khi tu luyện vượt qua những cảnh giới
cơ bản này sẽ đặt chân đến một cấp độ cao hơn, đó là Thần.”

Tô Như Nguyệt nói đến đây, hai mắt bắn lên từng tia ao ước. Nhưng chỉ một
thoáng cô lại khôi phục bình tĩnh, giải thích tiếp

“Khi chiến đấu, mỗi giai đoạn nhỏ tạo nên sự khác biệt rất lớn, còn mỗi cảnh
giới tạo nên sự nghiền ép triệt để trước đối thủ. Mà ở đây…. Ngài vẫn chỉ đang
ở cảnh giới Sĩ Cấp Sơ Giai, cùng lắm thì xem như đã đến giới hạn của cái giai
đoạn này, ,miễn cưỡng so được với một số Sĩ Cấp Trung Giai. Nhưng…..”

Tô Như Nguyệt lại ngừng nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tuấn, ánh mắt kia
giống như muốn đem hắn nhìn xuyên không sót một thứ gì. Cũng may cô cũng không
nhìn lâu, nếu không tên này có khi lại sợ đến mức ngất đi.

“Đàn hổ yếu nhất cũng là Sư Cấp Sơ Giai, những con dẫn đầu toàn bộ là Sư Cấp
Trung Giai.” Tô Như Nguyệt nghiêm trọng nói tiếp.

“Ý cô là tôi phải thua mới đúng.” Tuấn khó chịu lẩm bẩm.

“Đúng, một cách biệt cả một cái cảnh giới là sự nghiền ép không thể phản
kháng, ít nhất đối với con người là vậy. Cho dù là kỹ xảo hay may mắn thì lực
tấn công của một kẻ ở cảnh giới thấp hơn cũng không thể phá nát được phòng ngự
của kẻ mạnh hơn.” Tô Như Nguyệt trực tiếp thừa nhận.

“Vậy ….?” Tuấn chán nản hỏi tiếp.

“Thiếp đã nói qua, điều đó phần lớn là áp dụng vào con người.” Tô Như Nguyệt
chậm rãi đáp, sắc mặt rất nghiêm trọng.

Cô ta đang mắng hắn sao ? Tuấn suýt chút nữa đứng lên mắng, hắn cha sinh mẹ đẻ
ra có giấy khai sinh đàng hoàng. Sống ở xã hội mấy chục năm tên tuổi lý lịch
đầy đủ, xét nghiệm máu cả trăm lần, nào có chuyện không phải là con người.

Đột nhiên, Tuấn lại ngớ ra, nếu hắn nhớ không lầm thì trong Thông Tin Cá Nhân,
ở phần chủng tộc phủ kín dấu chấm hỏi.

Cả người toát mồ hôi hột, hắn vội vàng vào kiểm tra thì chủng tộc vẫn chỉ là
những dấu chấm hỏi kéo dài.

Hắn không phải là con người thì là cái gì ? Quỷ ? Xác sống ? Chó ? Mèo ? Gián
?,…..

Hàng trăm sinh vật từ ngoài vũ trụ đến sâu trong lòng đất đều bị hắn dò qua
một lần. Nhưng thật sự hiện tại nhìn thế nào thì hắn vẫn là con người.

Loáng thoáng, Tuấn cảm giác được chuyện hắn bị nhốt trong trò chơi và việc này
có liên quan với nhau.

Mà nguyên nhân của tất cả mọi việc có khả năng đã xảy ra khi hắn “chết” ở thực
tế.

Nếu có cơ hội, hắn nhất định phải tìm Long để giải đáp cái vấn đề này.

“Vậy rốt cuộc tôi là cái thứ gì ?” Tuấn chuyển đầu mâu sang người hai cô gái,
hỏi.

“Ngài không biết ?” Hai người kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắn.

“Không biết.” Tuấn thành thật đáp.

Ba người thoáng chốc lâm vào im lặng, ai nấy tự có suy nghĩ riêng của mình.

Một lúc sau, Trầm Ngọc cất tiếng phá vỡ cái không gian tĩnh mịch này.

“Thôi được rồi, chuyện này chưa cần phải hiểu rõ làm gì, chỉ cần biết nó không
có hại là được. Chúng ta chuyển sang phân tích khả năng của ngài trước đã.”

Thấy hai người còn lại gật đầu, Trầm Ngọc mới chậm rãi nói tiếp

“Về cơ bản, thiên phú của ngài vẫn rất bình thường, thuộc cái loại yếu đến
không thể yếu hơn. Nhưng hôm qua ngài tu luyện đã bộc lộ ra thiên phú kinh
người. Không kể đến chuyện nhanh chóng nắm bắt tu luyện, chỉ nói đến việc sau
một đêm đầu tiên đã lên đến giới hạn Sơ Giai đã là điều không tưởng.”

Trầm Ngọc đánh giá sơ một thoáng rồi ngừng lại, sau đó trầm giọng ra kết luận

“Khả năng lớn nhất hiện tại là cái chủng tộc của ngài đã làm giả cái thiên
phú. Đây là bản năng của nó, có thể là do chủng tộc này đã ở trong tình trạng
nguy hiểm rất lâu khiến chúng sinh phải tiến hóa tự bảo vệ mình.”

“Đây là điều thứ nhất, còn một điều nữa mới quan trọng. Có vẻ như chủng tộc
của ngài càng chiến đấu càng mạnh mẽ, đây là điều mà thiếp và Nguyệt cảm thấy
đáng sợ.”

“Một tiềm lực kinh khủng, nhưng đây là biểu hiện của chủng tộc cực kỳ hiếu
chiến.” Tô Như Nguyệt đột ngột trầm giọng chen vào.

Tuấn nghe mà đầu óc mơ hồ, hắn không cách nào thích ứng được với một đống
thông tin đang ào ào đạp tới, đã vậy thống tin này còn là về hắn.

“Vậy rốt cuộc đây là tốt hay xấu ?” Tuấn vội tóm gọn lại cho đỡ nhọc óc.

“Đối với hiện tại là tốt, nhưng nếu có ai phát hiện điều này thì đó là cực
xấu. Tương lai không rõ như thế nào, nhưng khả năng xấu vẫn rất lớn.” Trầm
Ngọc nhìn Tô Như Nguyệt một thoáng, hai người trao đổi bằng ánh mắt với nhau
rồi ra kết luận.

Kết quả cuối cùng vẫn là xấu, thậm chí là cực xấu, Tuấn vò đầu bứt tai lo lắng
suy nghĩ. Hắn cảm thấy nhức đầu vô cùng, theo lý thuyết kiểu đó thì hắn không
nên tiếp xúc với con người là tốt nhất. Nhưng hắn vẫn khao khát trở lại với xã
hội của mình.

Hắn phải làm gì bây giờ ? Cảm giác hoang mang như khi mới đến cái thế giới này
lại xuất hiện, Tuấn cảm giác hắn thật mờ mịt, tương lai lại càng mơ hồ.

“Trở lại vấn đề chính.” Trầm Ngọc quát lớn kêu hắn tỉnh lại.

Tuấn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô, hi vọng đối phương sẽ cho ra lời giải.

“Thiếp đã nói rồi, hiện tại việc này là một việc tốt. Nhờ cái chủng tộc này mà
ngài có khả năng trong thời gian ngắn nhất mạnh lên, thậm chí rất mạnh nữa là
đằng khác.” Trầm Ngọc nhẹ giọng an ủi.

“Là…..” Tuấn lại không theo kịp với ý nghĩ của bọn họ.

“Chúng ta quay về chuyện phản công lũ thú rừng đi.” Tô Như Nguyệt chen vào nói
“Ngắn gọn một chút, hiện tại biện pháp tăng thực lực của ngài nhanh nhất, đó
là chiến đấu và lũ thú rừng lần này sẽ là đối thủ của ngài.”

“Thiếp sẽ chọn những con có thực lực ngang tầm để ngài giao chiến để tránh
nguy hiểm. Những con mạnh hơn bọn thiếp sẽ ứng phó, ngài chỉ cần quan sát lấy
kinh nghiệm là được.” Trầm Ngọc bổ sung.

Tuấn gật gù tỏ vẻ hiểu, trong lòng có chút cảm động, chỉ trong thời gian ngắn
mà họ đã phác họa hướng đi cho mình. Đối với vấn đề chiến đấu phải nói là rất
có tính thách thức và cũng rất nguy hiểm, hắn bất giác lâm vào suy tư, suy tư
về những trận chiến mà mình trải qua.”

Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt mỉm cười không đánh thức hắn dậy, đối với hắn thì
đây là chuyện tốt.

Qua một hồi, Tuấn sực nhớ đến lớp màng mỏng màu trắng bao bọc kiếm của Trầm
Ngọc bèn hỏi

“Còn về Khí thì sao, cô dạy tôi cách dùng nó được chứ.”

“Không được, phải lên đến Sư Cấp mới có thể vận dụng khí. Sĩ Cấp Khí chỉ có
tác dụng tăng cường độ thân thể thôi. Sở dĩ bọn thiếp có thể dùng được là do
cảnh giới vốn đã rất cao, hiện tại là do thực lực bị suy yếu mới biểu hiện như
vậy mà thôi.” Trầm Ngọc lắc đầu từ chối.

“Nói tóm lại, hiện tại ngài chỉ cần chiến đấu là sẽ mạnh lên. Thiếp nghĩ ngài
cũng nhận ra sự thay đổi của mình mới phải.” Tô Như Nguyệt cười nhẹ chen vào.

Tuấn ngây ra, thật sự là hắn cảm thấy mình mạnh lên rất nhiều, chỉ là không
biết mình đến mức nào thôi.

Mở màn hình hệ thống, vào mục Thông Tin Cá Nhân thì phần đẳng cấp đã tăng lên
năm, vừa nãy hắn không để ý đến cái này.

Chỉ một tiếng tăng hai cấp, Tuấn mừng rỡ vào mục anh hùng xem thì thấy Tô Như
Nguyệt và Trầm Ngọc đã lên đến cấp tám, hắn một lần nữa hụt hẫng.

“Được rồi, mau phản công thôi.” Tuấn nhảy cẫng lên, chiến ý bừng bừng quát.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #11