Bất Ngờ Phát Huy


Người đăng: mlrvrom

Hai con hổ đã gần đến mức Tuấn có thể cảm nhận mùi hôi từ mồm chúng, điều này
khiến hắn nhớ lại chuyện hôm trước, thoáng một chút thất thần.

“Chủ nhân, cẩn thận.” Tô Như Nguyệt quát lớn kéo hắn tỉnh dậy.

Tuấn giật mình lúng túng, hai con hổ đã bị Tô Như Nguyệt cuốn lấy. Tuy là Pháp
Sư nhưng phải công nhận khả năng cận chiến của cô ta cực mạnh, vừa dùng gậy
tấn công vừa ngưng tụ quả cầu lửa tập kích, tất cả rất thuận lợi.

Nhưng Tuấn thì nguy rồi, hơn hai mươi con hổ còn lại, lúc đầu đã bị hai cô gái
bất ngờ giết vài con, nhưng số lượng y nguyên đông đúc.

Một số đứng áp trận sẵn sàng đánh lén hai cô nhưng vẫn có bốn con lao thẳng về
phía hắn.

Vụt!Vụt!Vụt!

Lắp tên, bắn, hành động diễn ra liên tục. Tuấn càng bắn càng quen tay, càng
bắn càng chính xác, chỉ tiếc thứ này không thể nào làm ra tính quyết định
được.

Cất nỏ chuyển sang dùng thương, hắn bày một bộ như trên phim truyền hình,
giương mũi thương về phía trước sẵn sàng chiến đấu.

“Gràoo!!”

Một con hổ xông đến sát bên, mũi thương lập tức đâm mạnh đến nghênh tiếp nó.

Hụt!

Con hổ linh hoạt né tránh, nhưng đồng bạn phía sau của nó lại ăn một thương
vào mắt, thật sự là vô cùng xui xẻo.

Một con bị loại, Tuấn hí hửng cười đồng thời nhanh chóng kéo thương tạt sang
ngang truy kích con hổ vừa né.

Một con khác lúc này đã lao đến sát bên khiến hắn lại một lần nữa phải thay
đổi trở về phòng thủ.

“Bịch!!”

Một tiếng va chạm nặng nề, con hổ dẫm trên thân thương đè hắn nằm dài xuống
đất. Cái miệng đỏ như máu há rộng bao trọn cả cái đầu con mồi.

“Xèo!!!”

Một tiếng lửa cháy kèm theo mùi khét, con hổ xấu số bị trúng một quả cầu lửa
văng qua một bên. Tuấn tận dụng cơ hội vội vàng bật dậy, âm thầm toát mồ hôi.

Cũng may có Tô Như Nguyệt giúp đỡ không là hắn tiêu rồi.

Trước mắt nhanh chóng xuất hiện một con khác nhảy vụt tới. Lo sợ sinh tức
giận, vị chủ nhân này hai mắt bốc ra chiến ý hét lớn một tiếng, mạnh mẽ tạt
ngang thương đón đầu.

Con hổ đang lơ lửng trên không trung, nó chẳng thề ngờ được mình tập kích lại
bị đánh chặn nên không kịp né, trúng trọn một thương này.

Vốn tưởng nó chỉ bị đau một chút, nhưng ai ngờ, con hổ trúng thương lập tức
nặng nề văng qua một bên.

Tuấn kinh ngạc nhìn hai tay mình, sau đó vội vàng quay đầu chạy, phía sau hắn
vài con hổ khác nhanh chóng đuổi theo.

“Cho bọn mày tận hưởng cái gọi là du kích chiến.” Tuấn hầm hừ lẩm bẩm, đồng
thời đổi thương thành nỏ.

Một bên dốc sức chạy, một bên hắn liên tục gài tên đợi chúng đến gần là bắn.

Hiệu quả bất ngờ lại rất tốt, tên bắn vào miệng vào đầu khiến bọn hổ hơi chùn
bước, thậm chí có một con còn xui xẻo bị thương.

Mà chạy một hồi Tuấn liền cảm giác có gì đó không đúng. Tốc độ chạy của hắn
thật nhanh, hơn nữa chạy lâu vậy rồi mà vẫn chưa mệt.

Đây là điều tốt.

Tuấn mừng rỡ cười khằng khặc tiếp tục gài tên bắn. Lần này lại may mắn bắn
trúng cổ họng một con hổ.

“Cho chừa cái tội tham ăn.”

Tuấn chế giễu một câu nhưng đột nhiên sắc mặt cứng lại, hai trăm mũi tên đã
không còn.

Hai trăm mũi tên đổi hai con hổ, mặc dù chỉ làm chúng bị thương nhưng rất đáng
giá.

Tuấn chuyển nỏ thành thương rồi tiếp tục chạy, hướng thẳng vào trong nhà mà
chạy.

Vừa vào cửa, hắn liền chuyển tay cầm ngược thương lại, kiểu như cầm một cây
lao. Sau đó gồng hết sức xoay người đâm thẳng về phía cửa.

Quả nhiên, một con hổ hấp tấp lao vào liền bị cây thương cắm ngập vào đầu.

“Mình thành cao thủ rồi.”

Cảm nhận được sức mạnh chưa từng có trong cơ thể, Tuấn ngơ ngác lẩm bẩm.

Mạnh mẽ rút thương về, xác con hổ lập tức thê thảm rớt chắn ngay cửa. Tuấn mặc
kệ nó, tiếp tục cầm thương đâm tới.

Lại một con hổ trúng đòn.

Cánh cửa rộng khoảng một mét, bất kể là bao nhiêu con tới hắn cũng tiếp, căn
bản là đâm bừa cũng trúng.

Xác hai con hổ khá lớn, che kín gần một nửa cánh cửa khiến những con hổ bên
ngoài rất khó vào. Hơn nữa sau khi thấy đồng bạn trúng chiêu chúng liền dừng
lại không tiếp tục tấn công.

Tuấn thở hồng hộc không dám buông lỏng, tuy thấy bọn chúng đã dừng lại nhưng
hiển nhiên là vẫn không tha cho hắn, chỉ cần hắn lơ là thì chúng sẽ lại tấn
công.

Giương thương sẵn sàng, hắn hiện tại rất có bộ dáng thấy chết không sờn.

Trở lại chiến trường của Tô Như Nguyệt, lúc này cô đối phó hai con hổ tuy ác
liệt, nhưng thật sự rất dễ dàng.

Vụt!

Dùng gậy tạt thẳng vào đầu một con hổ, đột nhiên đỉnh trượng lại xuất hiện một
quả cầu lửa bắn ngược về phía sau cô, đốt cháy xém con hổ con lại.

Trên người Tô Như Nguyệt không có lấy một vết thương, ngược lại đối thủ lại
vết thương cháy xém loang lổ.

Trầm Ngọc thì lại càng uy vũ. Cầm trong tay thanh kiếm sắc bén, mỗi kiếm của
cô kéo theo một mảng lớn da thịt của đối thủ.

Cô chém nhanh đến mức lớp màng mỏng quanh kiếm đã lưu lại tàn ảnh khắp nơi,
tạo thành một quả cầu màu trắng xóa.

Ba con hổ khổ sở bị đánh, không phản công được một cái nào.

Xoẹt!!

Một kiếm mạnh mẽ chém ra, Trầm Ngọc đem cái đầu to lớn của đối thủ gỡ xuống.

Hai mắt tràn ngập vẻ hiếu chiến, cô tiếp tục hướng về phía hai con hổ còn lại
tấn công.

Mà hai con hổ bị dọa đến điên rồi, thấy cô chạy đến, bọn chúng lập tức cụp
đuôi chạy trốn.

Chúng chạy trốn kéo theo hai con đang đánh với Tô Như Nguyệt cũng theo đó bỏ
chạy. Những con dẫn đầu chạy hết, cả đàn vội bỏ chạy tán loạn.

“Đáng ghét, lại bị giành công đầu.” Tô Như Nguyệt tức tối mắng một tiếng, đỉnh
trượng lập tức ngưng tụ ra một quả cầu lửa.

Quả cầu lửa này rất lớn, đường kính hơn một mét, nhìn nó như một mặt trời
phiên bản nhỏ vậy.

Sức nóng từ quả cầu tỏa ra đến nỗi khiến Tuấn đứng trong nhà vẫn cảm thấy khó
chịu.

“Chết đi.”

Tô Như Nguyệt quát lớn, quả cầu lửa cũng theo đó bay vút đi. Tốc độ của nó rất
nhanh, nhanh hơn tốc độ của lũ hổ rất nhiều.

Dù đã rất cố chạy, nhưng một con hổ dẫn đầu vẫn xui xẻo bị chết cháy.

“Đuổi theo.” Trầm Ngọc quát lớn đồng thời huy kiếm chém chết hai con hổ nhỏ
gần đó.

Tuấn vốn nhìn thấy bọn hổ rút lui đã rục rịch trong lòng, hiện tại có hiệu
lệnh, hắn nào nhịn được nữa.

Vác thương lao ra, tên thanh niên này anh dũng không sờn hướng thẳng về kẻ
địch truy kích.

Bọn họ đắc thế nhưng đàn hổ thì khổ rồi. Chúng quýnh đến mức không mấy con
nhảy nổi ra khỏi bức tường, bởi vậy chỉ có thể chạy vòng vòng bên trong né
tránh.

Năm con dẫn đầu thê thảm nhất, chỉ một chốc chúng đã bị hai vị nữ anh hùng
chém giết.

Tuấn càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, bọn hổ không còn chiến ý chỉ lo
chạy khiến hắn muốn làm sao thì làm.

Sức mạnh và nhanh nhẹn, bất kể phương diện nào cũng không ngừng tăng lên, một
tốc độ tăng lên khủng khiếp. Tuấn tuy là người trong cuộc nhưng lại không hề
nhận ra, hắn chỉ cảm giác giết những con hổ kia càng lúc càng dễ.

Ngược lại, Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt đã kinh ngạc đến há hốc mồm rồi. Hai
người này kiến thức rộng rãi nên thấu hiểu sự chênh lệch giữa lũ hổ và hắn.

Nhưng từ đầu đến giờ, nếu không tính lúc đầu ngơ ngác bị chiếm chút ít thất
bại thì Tuấn hoàn toàn chiếm lợi thế trước kẻ địch.

Đây là nhờ Tô Như Nguyệt yểm trợ, lũ hổ khinh thường nhưng cái thực lực tăng
lên cực nhanh của Tuấn đóng vai trò quyết định.

Nhìn Tuấn chèm giết đến nghiện, hai cô gái ngừng tay âm thầm suy tư.

“Cứu mạng!!!”

Được một lúc, hai cô lại bị tiếng hét thảm thiết của hắn làm tỉnh dậy.

Thì ra, vừa nãy lũ hổ bị giết gần hết chỉ còn khoảng mười con. Tuấn đắc thế
đuổi theo giết một số nhưng bức chúng quá đáng lại khiến chúng điên lên.

Cuối cùng, mười con liên kết lại đuổi ngược hắn, nếu không phải tốc độ hắn
tăng lên thì sớm bị bọn chúng giết cái trở tay không kịp.

Nhìn hắn bị mười con hổ rượt chạy tóe khói, hai cô gái bật cười khúc khích.
Nhưng phản ứng cũng không hề chậm, chỉ một cái chớp mắt, hai người đã hiện ra
sau lưng Tuấn, đánh thẳng về phía lũ hổ.

Có viện binh, Tuấn quay ngược lại ăn hôi, môt bộ hùng hùng hổ hổ trái ngược
hoàn toàn với bộ dáng sắp chết khi nãy.

Mười con hổ không cách nào đối phó với họ, nhanh chóng bị giết tan tác.

“Hộc… hộc….”

Tuấn nằm bẹp giữa đám hổ thở dốc liên tục, vừa rồi tim hắn suýt nữa ngừng đập
mấy lần rồi, cũng may…..

“Thắng rồi!!!!!!”

Tuấn mừng rỡ nhảy cẫng lên thét lớn.

Trận chiến này hắn góp sức tuy không nhiều, nhưng không phải là không có. Hắn
lấy lại được sự tự tin, đồng thời lờ mờ chạm đến hướng đi cho mình.

Quan trọng nhất là hắn thoát khỏi bóng ma sau trận bị con báo đen hành hạ.

Mừng quýnh lên, Tuấn quay sang nắm tay Tô Như Nguyệt, rồi lại hưng phấn bừng
bừng vươn lên ôm cô. Cô gái xấu hổ quýnh lên, chưa kịp phản ứng hắn đã quay
sang ôm Trầm Ngọc.

Đỉnh điểm là hắn trực tiếp hôn lên má vị nữ chiến sĩ này.

Chát!!!!

Một cái tát lanh lảnh vang lên. Mặt Trầm Ngọc đỏ lựng như muốn chảy ra máu
nhìn hắn, vừa thẹn vừa giận, cô dứt khoát bỏ kiếm ôm mặt chạy thẳng vào nhà
trốn không ra.

Tuấn quay sang nhìn Tô Như Nguyệt thì thấy mặt cô ta cũng đỏ lựng lên, hai mắt
mơ màng không nhúc nhích.

Xem ra ở đây hắn có hai người cùng bệnh, Tuấn mỉm cười nghĩ.

……………………………………………….

Một trận ác chiến kết thúc, ba người sau khi bình tĩnh lại bắt đầu thu dọn
chiến trường.

Da lông và thịt tất nhiên là giữ lại, còn những phần khác họ đem rải khắp khu
rừng, mỗi chỗ một ít.

Theo lời Trầm Ngọc nói thì việc này là để thị uy, làm kinh sợ những con thú
đang bén mảng đến thăm dò, đồng thời chứng minh nơi này đã có chủ.

Xong xuôi, đoàn người lại quay về tiếp tục gia cố bức tường, trực tiếp đem nó
tăng cao lên bốn mét. Một trận chiến vừa rồi cho thấy bức tường này chỉ có tác
dụng vây khốn mà không phòng thủ được.

Lần này Tuấn cũng được tham gia xây dựng rồi, sức mạnh của hắn hiện tại rất
lớn.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #10