Không Có Tư Cách Trainer.


Người đăng: Votien

"Squirte, Water Gun."

"Pidgeotto tránh đi, Quick Attack phản công."

Pidgeotto bay lượn trên bầu trời không mảy may để ý tới Squirtle bên dưới. Với
tốc độ của Pidgeotto mà để trúng chiêu phun nước yếu xìu thế kia thì thật mất
mặt. Bao nhiêu công sức luyện tập của chúng tôi khác nào đổ sông đổ biển?

"Squirtle né đi...... A! Thôi xong."

Pidgeotto bay lượn tránh cột nước phóng ra từ miệng Squirtle, đồng thời hóa
thành một vệt sáng tấn công đối thủ. Tốc độ quá nhanh, Squirtle chỉ biết đứng
im chịu trận.

"Ga me"

Squirtle kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi, mất đi khả năng
chiến đấu. Tôi gọi Pidgeotto về, quả nhiên đẳng cấp quá chênh lệch, Squirtle,
pokemon starter vùng Kanto chuyên về phòng ngự mà không chịu nổi một kích.
Điều mày chứng tỏ pokemon không được trainer huấn luyện tốt.

Tôi cũng không để ý tới trận đầu cách biết quá xa đẳng cấp. Chỉ gọi là có tý
đặc tính nghề trainer mà thôi, đã bị khiêu chiến mà không nhận là hành động
của kẻ hèn nhát.

Tôi nói với cậu bé, chỉ tay vào pokemon trung tâm ở đằng sau.

"Em thua rồi, mau đưa Squirtle đến trung tâm pokemon nhờ chị y tá Joy chưa trị
đi. Anh tên là Kise, đến từ thị trấn Rive, nếu em muốn có thể tìm tới anh tiếp
tục khiêu chiến."

Thế mà cậu bé lại còn tức giận thét lên.

"Thị trấn Rive, Kise, tôi sẽ nhớ kĩ."

Thét xong, liền mặc kệ Squirtle, không chút do dự xoay người rời đi. Một thắng
nhóc đáng ghét, không biết quý trọng pokemon. Tôi liếc mắt ra hiệu cho
Pidgeotto.

Pidgeotto hiểu ý, bay đến trước mặt thằng nhóc đang có ý định bỏ rơi pokemon,
một hành động đáng lên an.

Tên nhóc thấy Pidgeotto xà xuống trước mặt thì sợ hãi, giật nảy mình.

"Anh...... anh muốn làm gì?"

"Còn Squirtle thì sao? Em muốn bỏ rơi nó?"

"Pokemon yếu đuối như vậy, em không thèm, anh thích lấy thì lấy đi!"

Mặt tôi tối xầm lại, nếu bảo bất kì trainer nào bắt gặp cảnh này mà không giận
giữ là nói phét. Ít nhất những người có tư cách làm trainer pokemon.

Một thằng nhóc đáng ghét, thiếu giáo dục từ gia đình, tôi thật không thể tin
được có con nhà ai lại ghét bỏ pokemon chỉ vì thua trận. Pidgeotto nghe vậy
còn tím tái mặt mũi, tính tấn công tên nhóc.

Tôi nhanh chóng đi tới, ôm lấy Pidgeotto. Xoay người giận giữ nói.

"Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa tôi nghe!"

"Em...... em nói......"

Tên nhóc này bị Pidgeotto dọa sợ, sắc mặt hơi tái, lắp ba lắp bắp nói không ra
lời. Bị thương Squirtle cố gắng bó tới chỗ tên nhóc, kéo lấy ống quần của chủ
nhân.

"Ga me, ga me."

Người chung quanh thấy ồn ào thì kéo đến ngày càng nhiều, đối với tên nhóc chỉ
trỏ, nói to nói nhỏ, thằng nhóc này trong thành phố cũng không có thanh danh
tốt.

Tên nhóc bị mọi người mắng mỏ, tức quá theo bản năng đá một cước, đá bay
Squirtle.

"Cút đi, đừng tới làm phiền ta. Ngươi yếu như vậy ta không thèm, lần nào cũng
chỉ biết thua cuộc. ta không cần pokemon như ngươi! Cút đi!"

Thực sự tôi rất tức giận. Cúi xuống ôm lấy Squirtle đang khóc, thật đáng
thương pokemon.

"Xin lỗi nó mau."

"Tại sao tôi phải xin lỗi? Pokemon của tôi, tôi thích làm gì thì làm, ai cần
anh quản."

"Ngươi từ nơi nào đến? Ai phát Pokemon starter cho ngươi?"

"Mắc mớ gì tới anh!"

"Người như ngươi, không có tư cách làm trainer Pokemon? Tự mình không biết cố
gắng phấn đấu, không biết bồi dưỡng, huấn luyện Pokemon. Chỉ biết đổ hết lên
đầu pokemon tất cả sai lầm của mình. Thật sỉ nhục pokemon, sỉ nhục nghề
trainer, về sau đừng có tự xưng làm trainer, người như ngươi không có tư cách
làm trainer."

"Không sai, cậu bé kia không xứng làm trainer!"

Trainer trong thành phố Pewter không ít, ai ai cũng giận vì hành động của tên
nhóc. Từ trước đến nay, trainer là nghê được mọi người cho rằng thân thiết với
pokemon nhất trong tất cả các nghề. Vậy mà hành động của tên nhóc kia lại đi
ngược lại khái niệm đó.

Đám người chung quanh bắt đầu phụ họa theo. Tên nhóc bị mắng đến mặt xanh mặt
trắng, móc ra Pokeball của Squirtle ném đi rồi chạy. Tôi hi vọng hôm nay có
thể cho tên nhóc đó một bài học, pokemon là bạn, không phải là đồ vật.

Không tôn trọng người khác người, thì đừng mong người khác tôn trọng lại.
Người cũng thế mà Pokemon cũng vậy.

Tôi thở dài, ôm lấy Squirtle cười nói.

"Squirtle, nếu cậu đã không có nơi để về thì theo tôi. Nếu không tôi chữa cho
cậu xong sẽ thả về thiên nhiên, thế nào?"

"Ga me."

Squirtle miễn cưỡng cười, chợt cảm xúc sa sút rút đầu vào mai, hiển nhiên đã
bị tổn thương tâm lý.

Tôi lần nữa thở dài, thành khẩn nói thêm lần nữa.

"Squirtle, bây giờ không phải lúc phù hợp, nhưng cậu có muốn làm pokemon của
tôi hay không? Tôi biết cậu không yếu đuối, mà là tên nhóc ngang bướng kia mới
là kẻ yếu. Nếu như để tôi làm trainer của cậu, tôi nhất định sẽ huấn luyện cậu
trở thành Pokemon mạnh mẽ. Thế nào? Có muốn cùng tôi đi khám phá thế giới?"

"Ga me."

Squirtle nhìn tôi. Tôi cười sờ sờ đầu của nó.

"Trước đưa cậu đi trung tâm pokemon chữa trị. Chuyện này chờ cậu suy nghĩ thêm
quyết định sau cũng không muộn, đi thôi."

Đám người vây xem tán đi, tôi mang theo Squirtle bị tổn thương tâm lý về trung
tâm pokemon để cho nó nghỉ ngơi.

Đối với thứ mà mình yếu quý, mặc kệ là người hay là vật tôi sẽ luôn trấn quý.

Tôi yêu Pokemon vì bọn chúng là đồng bạn, chứ không phải công cụ.

Pokemon đã bị chủ nhân phản bội vứt bỏ thì chưa bao giờ là chuyện dễ dàng,
không đơn giản chỉ là thích thì thả đi.

Trong khoàn cảnh như vậy, chúng rất dễ bị tôn thương tâm lý từ đó sinh ra thù
ghét con người. Tôi sẽ không thể để chuyện đó sảy ra, pokemon là người bạn
thân nhất của loài người, chứ không phải thù địch.

Squirtle tại trung tâm pokemon trị liệu, tôi vẫn ngồi ở ghế chờ bên ngoài, yên
lặng chờ đợi nó. Squirtle vừa bị người ta vứt bỏ, trong lòng khẳng định rất
bất an hoảng loạn.

Tôi đã ra tay giải thoát nó khỏi trainer cũ. Chắc hẳn, tôi là người Squirtle
có thể nhất tin cậy nhất, trong lúc này.

Con Squirtle này là pokemon stater, được liên minh nuôi dưỡng chứ không phải
pokemon hoang dã, cho lên tâm lý không đủ kiên cường, khả năng sinh tồn cũng
thấp. Nếu đơn giản thả nó về thiên nhiên chỉ sợ.... Tôi sẽ là trainer của
Squirtle. Chắc chắn là vậy.

Trong quá trình trị liệu, Squirtle thỉnh nhìn qua tấm kính, mỗi lần nó thấp
thỏm, tôi sẽ đứng dậy, cúi xát mặt vào tấm kính mỉn cười trần an. Ra hiệu cho
Squirtle an tâm nghỉ ngơi, tôi vẫn luôn ở bên ngoài.

Quá trình trị liệu rất thuận lợi, sau hai giờ, sức khỏe của Squirtle đã ổn
định, nó đang yên tâm trong phòng hồi sức, được pokemon Chansey chăm sóc,
Chansey là pokemon trợ lý của y tá Joy.

Y tá Joy cười nói với tôi

"Yên tâm đi, Squirtle đã không sao. Bất quá, nó vừa bị trainer của mình vứt
bỏ, trong lòng chỉ sợ đã bị tôn thương, nhất thời khó có thể tiếp nhận người
khác. Nếu em đã quyết tâm làm trainer mới của Squirtle thì cần phải quan tâm
tới Squirtle hơn nữa."

"Cảm ơn chị y tá Joy."

"Mà này, vừa rồi em làm rất tốt. Cần tiếp tục phát huy, thế mới đáng mặt
trainer."

Y tá Joy bảo tôi cần phải chú ý tới một số vấn đề sức khỏe pokemon, liền phải
đi làm việc khác, lại có người khiêu chiến thất bại gym Pewter.

Cảm ơn y tá Joy cùng Chansey. Tôi đi tới bên cạnh Squirtle. Đưa tay sờ đầu của
nó.

"Squirtle, ngươi cảm giác thế nào? Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Ga me"

Squirtle lắc đầu, nhìn vào mắt của tôi. Ánh mắt của nó bắt đầu có sự linh
động. Ba con pokemon của tôi biết chuyện liền vây quanh Squirtle an ủi nói.
Squirtle cũng rất vui vẻ.

Tôi để bọn chúng bồi chuyện Squirtle, trong nhất thời, cả phòng chỉ còn lại
tiếng kêu Pokemon. Tôi mỉm cười an tĩnh ngồi một bên quan sát, cẩn thận chụp
bức ảnh.

Đêm nay là một đêm vui vẻ.


Thế Giới Pokemon: Cuộc Hành Trình Của Kise - Chương #18