Đợi Ngày Tái Chiến.


Người đăng: Votien

Tôi lấy ra cần câu mua ở thành phố Pewter chỉnh lại giây câu, chuẩn bị mồi giả
hình con cá nhỏ.

Tại sao tôi lại cần cần câu? Như lúc trước tôi đã nói, muốn bắt được pokemon
hệ nước thì điều cơ bản nhất là phải có cần câu, không ai điên lại đưa pokemon
khác hệ xuống nước cả. Ở dưới nước là sân nhà của chúng, không có bất kì hệ
nào ngoài hệ nước có thể phát huy trên 60% sức mạnh ở dưới nước.

Tôi mua một cái cần câu 200$? móc mồi giả 20$ và quang giây.

Chiếc phao màu đỏ nhè nhẹ di chuyển trên mặt hồ. Hồ này gọi là hồ đá đỏ, tại
sao lại có tên như vậy? Tại vì bờ hồ được xây dựng bằng một loại đá màu đỏ rất
đẹp mắt, xung quanh còn được tạc tượng các loài pokemon nổi tiếng của thị trấn
Pewter.

Thị trưởng thành phố Pewter đã từng hi vọng nơi này sẽ là điểm thu hút khách
du lịch cho thành phố, chỉ tiếc là nó đã thất bại. Thành phố Pewter nối tiếng
về pokemon hệ đá chứ không phải pokemon hệ nước.

Sau khi thua chú Flint hai ngày trước, tôi đã đến đây để rèn luyện pokemon,
tiện thể câu một vài pokemon hệ nước để chuẩn bị cho gym sắp tới.

Muốn thằng gym Pewter không khó, chỉ cần sử dụng pokemon hệ nước có thể di
chuyển trên cạn thì cơ hội thắng của trainer rất lớn ở gym Pewter rất lớn.
Pokemon hệ đá sợ nhất là nước.

Nhưng tôi sẽ không làm vậy, Scyther muốn có một trận phục thù, thì nó sẽ có.

Trận trước, Scyther đã bị bào mòn thể lực khi đấu với Rhydon. Lúc đó tôi mới
nhận ra, cho dù tốc độ có nhanh đến mấy mà đòn tấn công không thể xuyên qua
lớp phòng ngự của đối thủ thì cũng vô dụng. Để chuẩn bị cho lần trở lại, tôi
đã huấn luyện gia tăng sức tấn công cho Scyther. Trận sắp tới nhất định sẽ
thắng.

Đám pokemon của tôi thì ở bên kia, tôi cho ba con pokemon rèn luyện bằng cách
đánh vào các tảng đá gần đó, thành phố Pewter chưa bao giờ thiếu đá cho lên cứ
đập phá thoải mái.

Và kết quả của hai ngày là đây. Hai chiếc lưỡi hái của Scyther sáng lên màu
xanh da trời tuyệt đẹp, đôi chân Scyther phát lực đẩy cơ thể nó về phía trước,
chỉ trong nháy mắt Scyther tung ra một nhát chém hình chữ X chia tảng đá ra
làm bốn phần. Chiêu X-Scissor, một chiêu có thể chém được đá cứng, cắt đứt gốc
cây.

X-Scissor chắc chắn sẽ phá vỡ được lớp phòng ngự của Rhydon. Hai ngày, tôi và
Scyther đã dồn hết toàn bộ tinh thần và thể lực để nâng cấp chiêu X-Scissor,
từ tia sáng trắng đã thành tia sáng xanh lam. Cả một bước nhảy vọt trong thứ
hạng trainer của tôi.

Ở gần đó Cubone cũng đang ra sức luyện tập, nếu bảo pokemon nào tiến bộ nhanh
nhất thì đó chắc chắn là Cubone.

Cubone chạy lấy đà, nhảy cao lên không trung, tung cước đá trúng cành cây sau
đó lật nghiêng người, tung cước bằng chân kia đá trúng vào chỗ vừa này, nhân
đôi sát thương.

Chiêu Double Kick của hệ Fighting. Cubone không hổ là pokemon về chiến đấu.
Phần nào đó tôi cảm thấy Cubone thích hợp với hệ Fighting hơn là hệ đất.

Nhưng không chỉ một chiêu, Cubone còn học được False Swipe. Cubone sẽ chém đối
thủ bằng xương chứ không phải là đập như trước, uy lực cùng mạnh hơn chiêu
Bone Club. Khi sử dụng False Swipe, chiếc gậy sẽ được bao bọc ánh sáng trắng,
làm chi chiếc gậy sắc bén như kiếm.

Còn Pidgeotto vẫn đang luyện Gust, nói chuẩn hơn là một cách dùng khác. Không
chỉ thổi ra những con gió mạnh như lúc chưa tiến hóa. Pidgeotto có thể vỗ cánh
tốc độ cao để tạo ra một cơn lốc xoáy nhỏ tấn công đối thủ. Tôi hi vọng
Pidgeotto luyện chiêu này lâu dài có thể học được Twister của hệ rồng.

Hoặc Pidgeotto có thể bay theo hình tròn ở tốc độ cao để tạo ra một cơn lốc
xoáy lớn cuốn đối thủ lên không trung.

Cả ba pokemon vẫn luyện tập chăm chỉ, còn tôi thì chả câu được con pokemon hệ
nước nào, trình độ câu cá của tôi còn quá kém, phải luyện thêm mới được.

Đến lúc về rồi, tôi muốn pokemon của mình giữ sức cho trận đấu ngày mai. Về
thành phố Pewter, quán mì ramen hôm trước quá ngon, tôi phải ăn tiếp mới được,
cả pokemon của tôi cũng thích mùi vị của quán ramen nhỏ bên đường.

"Ông chủ, cho bốn bát ramen!"

"Kara kara."

"Raiku."

"Jon Jon."

"Có ngay đây quý khách."

......

Ăn no nê, tôi cùng đám pokemon của mình nâng cao vái bụng tròn vo đi về trung
tâm pokemon nghỉ ngơi. Mấy ngày nay tôi đều ở lại đó.

Tại trung tâm pokemon gọi điện thoại báo cáo quá trình luyện tập cho mẹ. Mẹ đã
giúp tôi tìm cách huấn luyện ba pokemon một cách tốt nhất. Tiếp thu ý kiến từ
bậc tiền bối là điều bất kì trainer tập sự nào cũng nên làm.

Pidgeotto tựa như tia chớp phóng tới chỗ tôi, nó lại đậu lên bả vai, từ lúc nó
tiến hóa tới giờ, bả vai tôi bât đầu có tình trạng thoái hóa khớp, thật quá
nặng, cần giảm cân.

Pidgeotto vui mừng kêu lên chen mặt vào màn hình nói chuyện. Mẹ tôi cũng rất
thích Pidgeotto, ngày trước mẹ cũng có một con làm bạn nhưng đã mất vì bệnh,
lúc đó tôi mới có bốn tuổi, tôi nhớ mẹ đã buồn mấy tuần liền.

Vì sao Pidgeotto lại thích mẹ tôi ư, tại vì mỗi lần như vậy là mẹ lại bảo tôi
cho nó ăn đồ ăn đặc chế riêng cho pokemon hệ bay. Nhìn bộ lông mượt mà của nó
xem thì biết.

"Đồ tham ăn!"

Tôi cười mắng nó một tiếng, lấy thức ăn pokemon ra cho nó mổ, mỏ nhọn đụng vào
lòng bàn tay ngứa ngứa, buồn buồn.

Đợi Pidgeotto ăn xong, tôi thu nó vào Pokeball, chào tạm biệt mẹ, chuẩn bị đi
về phòng ngủ thì có một cậu bé gọi tôi lại.

"Này anh, con Pidgeotto của anh đẹp vậy? Anh có muốn trao đổi Pidgeotto lấy
Squirtle của em không?"

Trao đổi pokemon chỉ vì đẹp? Cậu bé nghĩ cái gì vậy? Pokemon không phải đồ vật
mà bảo đổi là đổi. Chỉ lên đổi pokemon khi cảm giác nó thật sự không phù hợp
với mình, như vậy cùng là cách giải thoát cho cả hai. Tôi cực kì ghét những kẻ
coi pokemon là hàng hóa, muốn đổi là đổi.

Rất may tâm tình của tôi đang rất tốt, không muốn to chuyện lên chỉ quay đầu
mỉm cười gọi là lễ phép.

"Xin lỗi, anh không trao đổi pokemon. Em lên huấn luyện tốt pokemon của mình,
không có pokemon nào xấu cả, chỉ có tại trainer không biết huấn luyện mà
thôi."

"Anh...... em muốn khiêu chiến với anh. Một quyết đấu Pokemon."

Cậu bé kia đỏ bừng cả khuôn mặt vì giận. Nhìn kĩ lại thì cậu bé ăn mặc toàn
quần áo đắt tiền, chắc là con nhà giàu. Lại cậu chuyện bị nuông chiều quá đà
đây mà?

"Em chắc chắn chứ? Em còn chưa đến tuổi ra ngoài phiêu lưu đâu."

"Chuyến đó không cần anh phải lo."

Tôi sợ cậu bé chẳng may bị thương, đấu pokemon không đơn giản chỉ là hai
pokemon quyết đấu với nhau trên trân, bên ngoài trainer có thể an toàn điều
khiểu pokemon.

Làm nghề trainer rất dễ bị tai nạn nghề nghiệp, chẳng may bị trúng chiêu lạc
đường của pokemon thì không vui đâu, thậm chí đã có người phải bỏ mạng vì
nghề.

"Vậy được thôi, nếu đã có người khiêu chiến thì phải nhận thôi. Như vậy, anh
sẽ dùng Pidgeotto."

Tôi thả Pidgeotto ra ngoài, chờ đợi cậu bé xuất ra Pokemon của mình

"Đi thôi, Squirtle."

"Vậy thì hai chúng ta ra ngoài đấu đi."

Tự nhiên tôi cảm thấy chuyện này cũng vui vui. Squirtle thật đáng yêu, một chú
rùa màu xanh lam, đầu tròn mắt đen, đứng bằng hai chân. Nhưng mà đặc tính vui
vẻ, hòa thuật, tò mò của pokemon hệ nước lại không thấy trên người con
Squirtle kia. Nhìn ánh mắt rất ủ rũ, xem ra không có nhận được chăm sóc tốt.

Ps: Điện đóm dạo này chán quá. Mất điện từ đêm hôm qua đến tận 6h tối hôm nay.


Thế Giới Pokemon: Cuộc Hành Trình Của Kise - Chương #17