Ngũ Đại Cao Thủ


Người đăng: TieuBachLong90

Thật ra Phùng Thiên Y vẫn chưa chết.

Hiện tại, ông đang đứng trước cửa phòng nghỉ, khoác chiếc áo bông trắng tinh
làm từ lông cáo lên cho cậu con trai quý tử Phùng Quán mới bốn tuổi rưỡi của
mình.

Diện mạo Phùng Quán khá khôi ngô bụ bẫm, tuy còn nhỏ nhưng đã có dáng dấp đại
trượng phu chẳng khác gì Phùng Thiên Y. Phùng Quán nhìn ra màn mưa đang rơi
trước hiên nhà, gò má ửng hồng vì lạnh, bất giác ngẩng đầu hỏi phụ thân:


  • Cha ơi, trời tối quá! Tại sao trong phủ không thắp thêm đèn dầu lên?

Nghe vậy, Phùng Thiên Y khom người xuống, đặt hai tay lên vai Phùng Quán cười
hiền hòa:


  • Chúng ta nên tiết kiệm một chút con à. Cha đã rửa tay chậu vàng, không lui
    tới giang hồ từ ba năm trước, cũng không nhận bất kỳ quà lễ của ai nên tiền
    bạc trong phủ đã không còn nhiều…

Phùng Quán phụng phịu:


  • Nhưng cũng đã một tháng rồi con không được bước chân ra khỏi nhà.


  • Hiện tại đang tiết Lập Xuân, khí trời còn chưa ổn định, chờ khi trời quang
    mây tạnh thì cha sẽ dắt con ra ngoài, dạo chơi khắp thành Liêu Vân.


Lời Phùng Thiên Y đáp rất nhẹ nhàng, rất trôi chảy, hệt như đó là một sự thật
hiển nhiên. Nào ngờ Phùng Quán lại sụ mặt, dậm chân:


  • Con không tin. Cha nói dối con. Rõ ràng nhà ta đang phải đối đầu với cường
    địch cơ mà?!

Khi nghe đến hai chữ “cường địch”, Phùng Thiên Y giật thót người, khuôn mặt
tái nhợt đi hẳn. Phải chốc lát sau ông mới lấy lại được sự bình tĩnh, trên môi
vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng nụ cười đó giờ đây dường như ẩn chứa bi thương
vô hạn.


  • Con nghe ai nói vậy?


  • Là Lý gia gia. Lúc sáng con xuống bếp định nhờ gia gia nướng giúp một cái
    đùi gà thì chợt nghe gia gia than phiền với mẹ. Nói cái gì mà nhà chúng ta
    không còn đủ lương thực cho ba ngày tới, nếu không giải quyết sớm cường địch
    thì không đợi bị hắn giết, đến lúc đó chúng ta cũng đã tự chết đói chết khát ở
    đây cả rồi.


Phùng Thiên Y trầm mặc.

Chắc hẳn không ai có thể ngờ được Phùng đại hiệp đại danh đỉnh đỉnh, uy dũng
vô song, là khắc tinh của giang hồ hắc đạo mà cũng có lúc trầm mặc thế này.
Ông hỏi:


  • Mẹ con trả lời ra sao?


  • Mẹ nói với Lý gia gia rằng hãy tin tưởng Phùng huynh. Cho dù thế nào đi
    nữa, Phùng huynh cũng sẽ không để bất cứ ai trong nhà tổn thương dù chỉ một
    cọng tóc.


Cậu bé Phùng Quán trả lời một cách đĩnh đạc, tỏ ra rất tự hào khi nhắc đến cha
mình.

Phùng Thiên Y chỉ bật cười lắc đầu:


  • Mẹ con vẫn như xưa, vẫn luôn đặt niềm tin mù quáng vào cha.

Đoạn ông xoa đầu Phùng Quán, nhìn sâu vào đôi mắt tròn xoe ngây thơ hồn nhiên,
không chút tạp niệm của cậu bé, dịu dàng nói:


  • Hiện tại con cũng đã lớn khôn rồi, cha muốn cho con biết một sự thật, đó là
    cha không phải người mạnh nhất thiên hạ này, không phải chuyện gì cha cũng
    giải quyết được, vậy nên tốt nhất đừng tin những gì mẹ con nói. Nếu không muốn
    bản thân bị thương tổn thì trước tiên phải có đủ năng lực tự bảo vệ mình,
    không được trông chờ vào kẻ khác. Biết không?

Phùng Quán gật đầu “ưm” một tiếng. Phùng Thiên Y xoa đầu con trai mình, sau đó
không cầm lòng được ôm cậu bé vào thật chặt, bắt đầu nghẹn ngào.


  • Cha sao vậy?

Trong vòng tay của cha, Phùng Quán cảm thấy hơi khó thở, ngạc nhiên hỏi.

Thường ngày, Phùng Thiên Y luôn thể hiện mình là một nam nhân mạnh mẽ cứng
rắn, trụ cột của cả gia đình. Nhưng Phùng Quán lại phát hiện mấy ngày nay
người cha vĩ đại của nó dường như đã khóc rất nhiều. Có lúc, ông chờ khi nó
ngủ say rồi vào tận giường ôm lấy nó mà khóc thật to, có lúc lại đứng trầm mặc
một mình mà rơi nước mắt.

Tại sao lại thế? Rốt cuộc điều gì có thể khiến một vị đại anh hùng trở nên mềm
yếu đến vậy?

Mặc dù hiện giờ Phùng Quán không hiểu lắm nhưng nó biết rằng cha có nỗi khó xử
riêng. Vậy nên tuy bản thân nó có chút khó chịu vì việc phải chôn chân ở trong
nhà, hằng đêm lại phải nép mình trong bóng tối, song nó vẫn không cố tình làm
khó cha nó quá nhiều.

Thời gian vụt trôi qua… Phùng Thiên Y chợt đứng dậy, mỉm cười:


  • Thôi, con vào ngủ đi. Ngày mai cha sẽ đưa con ra ngoài thành Liêu Vân dạo
    chơi.

Phùng Quán reo lên:


  • Thật không ạ?


  • Thật. Đó chính là lời hứa của Phùng đại hiệp.


Phùng Thiên Y gật đầu chắc nịch, ánh mắt mang theo ý cười. Ông vừa dứt lời,
cậu con trai bé bỏng ngoan ngoãn chui vào phòng, hình như sống quá lâu trong
bóng tối đã khiến nó không còn phải vất vả dò đường giống lúc ban đầu nữa.

Chỉ đến khi tiếng cửa phòng khép lại, Phùng Thiên Y mới nghiến chặt răng, siết
chặt tay, nước mắt bất giác rơi lã chã.

Ông không cầm lòng được mỗi khi đối diện với hài tử và phu nhân của mình.

Tuy nhiên ông lại không muốn cả hai nhìn thấy mình khóc. Với ông việc khóc thể
hiện một sự bất lực, đồng thời cũng sẽ làm cho hài tử và phu nhân của ông thêm
lo âu. Ông hoàn toàn không muốn thế. Vậy nên ông chỉ có thể bật khóc, khóc một
mình khi không có họ.

Vào lúc ông khóc, ông gần như quên mất mình là Phùng Thiên Y, một trong ngũ
đại kỳ hiệp của Việt quốc; vị anh hùng mày râu quắc thước, miệng thét ra lửa,
từng khiến hàng vạn nhân sĩ ở Tây đạo kính sợ răm rắp.

…Nhưng đại hiệp thì sao? Anh hùng thì sao?

…Chẳng lẽ đại hiệp và anh hùng thì không được phép rơi lệ?

Trong lúc ông đang xúc động thì chợt có một vòng tay mềm mại từ sau đưa tới,
siết chặt lấy tấm lưng cường tráng của ông.


  • Chàng là một người chồng tốt, cũng là một người cha tốt.

Người nói chính là Phùng Tuyết, người đàn bà đã cùng chung chăn gối với Phùng
Thiên Y suốt mười mấy năm nay. Phùng Thiên Y cố gắng khống chế cảm xúc của
mình, nói:


  • Ta không phải. Một người chồng và cha tốt thì không nên để vợ con của mình
    phải chịu khổ như vậy. Tiểu Tuyết, ta thật sự có lỗi với nàng.

Phùng Tuyết buông Phùng Thiên Y ra, xoay người y lại, ánh mắt có phần trách
cứ:


  • Đã từng hẹn thề vĩnh kết đồng tâm, hai phu thê chúng ta đương nhiên phải
    cùng nhau vượt qua sóng gió. Chàng gặp hoạn nạn, cả thiếp và Quán nhi cũng
    phải gánh vác một phần. Chàng nói gì lạ vậy?

Nàng tiếp:


  • Thiếp đã bí mật mời đến hai mươi lăm cao thủ đúng như lời chàng. Bọn họ đều
    đã chờ ở đại sảnh, chỉ còn thiếu Tiểu Hàn. Nếu tên sát thủ kia dám ngông cuồng
    thì hắn chắc chắn sẽ chết không chỗ dung thân! Vậy nên chàng cứ yên tâm, sẽ
    không ai làm tổn thương đến Phùng gia chúng ta được.

Giọng Phùng Tuyết chắc nịch. Vì hai mươi lăm người mà Phùng Thiên Y ra lệnh
mời đến đều thuộc hàng cao thủ nhất đẳng trong võ lâm. Thậm chí, trong đó còn
có một kẻ được xưng tụng là đệ nhất trong giới thanh niên hậu bối - “Bạch Phát
Ngân Thương, Bách Lý Băng Phong” Tiểu Hàn. Có hai lăm người người này, cộng
thêm hai phu phụ Phùng Tuyết và Phùng Thiên Y thì cho dù đích thân Bang chủ
Hắc Long bang, Thần Lực vương Võ Duy Dương tới cũng không có khả năng chiến
thắng, huống hồ chỉ là tên sát thủ vô danh kia.

Nghe phu nhân nói vậy, Phùng Thiên Y chỉ cười nhẹ, ngoảnh đầu nhìn ra màn mưa
trắng xóa trước hiên nhà, ánh mắt mông lung không biết đang suy nghĩ điều gì.

Phùng Tuyết nắm lấy tay Phùng Thiên Y, nói:


  • Thật ra chàng có lo lắng chuyện gì? Chẳng lẽ giữa phu thê chúng ta vẫn còn
    có bí mật không thể giải bày hay sao?

Phùng Thiên Y lắc đầu thở dài:


  • Nàng suy nghĩ nhiều rồi.

Đoạn, Phùng Thiên Y ngẩng đầu lên một cách dứt khoát, thần thái bỗng dưng hoàn
toàn thay đổi. Ánh mắt sáng rực, cử chỉ nghiêm trang. Giờ phút này, ông mới
thực sự là vị Phùng đại hiệp trong truyền thuyết kia. Phùng Thiên Y nói với
Phùng Tuyết:


  • Nàng hãy đi bảo hạ nhân thắp hết đèn dầu lên. Đêm nay, ta muốn nhà chúng ta
    phải thật sáng.

Dứt lời Phùng Thiên Y quay đầu rảo bước về phía đại sảnh, bỏ lại một mình
Phùng Tuyết với vẻ mặt đầy âu lo.

Chờ đến khi Phùng Thiên Y đã đi thật xa, Phùng Tuyết mới chợt bật khóc, hai
hàng lệ tuôn rơi trên gò má trắng hồng.

Nàng thực sự rất đẹp, vẫn còn xứng đáng được xưng tụng là mỹ nhân mặc dù đã
bước qua tuổi ba lăm, cái tuổi mà thời gian đã bắt đầu ăn mòn nhan sắc của tất
cả mọi phụ nữ. Chỉ có điều dường như nàng không nên khóc, bởi vì từ xưa đến
nay, nước mắt mỹ nhân luôn dùng để báo hiệu một điều bất hạnh và thê lương.

Liệu lời nói ấy có đúng?

Mưa đêm nay thật dày đặc, gió từ phương bắc thổi tới cũng thật l

ạnh lẽo.

Phùng Tuyết đã bỏ đi, giờ đây chỉ còn một mình đứa nhỏ Phùng Quán đứng nép
mình vào khe cửa, ẩn nấp trong bóng tối. Và hình như, nó cũng đang rơi lệ thì
phải?

Đèn dầu đã được thắp lên. Cả Phùng gia lại sáng trưng, khôi phục sinh khí của
mình sau một tháng tăm tối đầy ghê sợ.

Phùng Thiên Y đang ngồi trên chiếc ghế màu nâu sậm đặt giữa đại sảnh, xung
quanh ông lúc này chính là hai mươi bốn cao thủ được ông bí mật gửi thư mời
đến. Nét mặt ai nấy đều tỏ rõ sự phẫn nộ và bất bình khi thấy được thân thể
gầy gò cùng làn da tái nhợt của Phùng Thiên Y.


  • Rốt cuộc là tên sát thủ bậc nào mà khiến Phùng huynh trở nên thảm hại đến
    vậy?

Người cất tiếng đầu tiên là một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng,
phong thái đĩnh đạc, cử chỉ văn nhã không khác gì thư sinh, nơi cổ tay thấp
thoáng một hình xăm đuôi rồng màu trắng.

Y tên Bạch Lý Ngư, là bang chủ Bạch Long bang, một trong chín bang phái lớn
hùng cứ vùng Cửu Long giang. Trước đây Phùng Thiên Y đã từng có lần cứu Bạch
Lý Ngư thoát chết dưới tay Võ Duy Dương trong Cửu Long đại hội, vậy nên Bạch
Lý Ngư rất biết ơn Phùng Thiên Y. Khi vừa có bồ câu đưa thư từ Phùng gia đến
tổng đài của mình thì Bạch Lý Ngư đã ngay lập tức an bài toàn bộ sự vụ trong
bang, rồi hỏa tốc cưỡi ngựa bất kể ngày đêm tới thành Liêu Vân để trợ giúp cho
ông ta.

Nghe Bạch Lý Ngư hỏi, Phùng Thiên Y thở dài đáp:


  • Hắn chỉ là một gã thanh niên tuổi tầm hai mươi tuổi mà thôi.


  • Cái gì?


Bạch Lý Ngư thất kinh. Không những gã mà mười lăm người còn lại cũng biểu tình
khó tin đến cùng cực.

Nên biết rằng Phùng Thiên Y là cao thủ chân chính, bảy mươi hai lộ Đại Phiên
Thiên chưởng hoàn toàn không phải hư danh. Nếu không có công lực thâm hậu
thuộc loại nhất đẳng như bang chủ Hắc Long bang Võ Duy Dương, quán chủ Chính
Nghĩa quán Tiêu Trọng Nghĩa, hoặc bốn người đứng đầu tổ chức Thiên Sát thì
chắc chắn không thể chống đỡ nổi quá ba mươi chưởng của Phùng Thiên Y.

Vậy thì gã thanh niên kia dựa vào cái gì mà khiến Phùng Thiên Y sợ hãi đến
vậy? Nghĩ đến đây, trong lòng ai nấy không khỏi rét lạnh.

Trong mười sáu người mà Phùng Thiên Y mời đến lần này, ngoài Bạch Lý Ngư ra
thì có năm người là nổi danh nhất. Tất cả bao gồm một gã khất cái bàn tay phải
có sáu ngón; một người trung niên béo lùn mặc cẩm bào sang trọng màu vàng; một
gã thanh niên trẻ tuổi hông đeo bảo kiếm; một vị đại hán lưng dắt đại đao;
cuối cùng là một lão bà râu tóc bạc phơ, tay cầm quải trượng.

… Bạch Lý Ngư không cần phải nói. Bạch Long bang từ xưa đến nay đều luôn nằm
trong nhóm đại bang phái, thiên địch muôn thuở của Hắc Long bang.

... Gã khất cái võ công không hề thua kém Bạch Lý Ngư. Mặc dù gã không thuộc
bất kỳ thế lực nào, nhưng giang hồ mấy ai chưa từng nghe nói đến cái danh xưng
“Lục chỉ cầm ma” Trương Thập Nhất. Trương Thập Nhất tính tình cổ quái, hành
tung thoắt ẩn thoắt hiện như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi. Gã hoành
hành vùng Tây đạo, chỉ chịu cam bái hạ phong dưới tay Lê Từ, chưởng môn Hải
Tây kiếm phái, vị kỳ hiệp thứ tư của Việt quốc.

… Nếu sự xuất hiện của Trương Thập Nhất khiến người ta rung động, thì người
trung niên béo lùn lại càng khiến mọi người phải một phen trầm trồ hơn nữa. Y
là gia chủ Ngô gia, “Dĩ độc trị độc, Độc tiên” Ngô Tri Thù. Sở dĩ gọi“Độc
tiên”, là bởi vì Ngô Tri Thù chỉ dùng độc để đối phó với hắc đạo, cộng thêm
khả năng phối hợp nhiều loại độc dược với nhau tạo thành thánh dược cứu mạng
vô số nhân sĩ võ lâm, nên được giới đồng đạo rất đỗi tôn kính.

… Vị đại hán lưng dắt đại đao cũng chẳng phải hạng vừa. Y họ Phạm, tên Nhạc,
đến từ Lưu Nguyệt phái, đại đệ tử của Nhất đại kỳ hiệp, Đao đế Nguyễn Duy Võ.
Thanh đại đao mà y đang đeo sau lưng có tên gọi Bá Hạ đao, một trong Lưu
Nguyệt tứ đại thần đao lừng lẫy thiên hạ.

… Gã thanh niên trẻ tuổi còn rất ít người biết đến, nhưng chỉ cần chú ý đến
mấy sợi tua màu tím được cột vào chuôi kiếm màu xanh biếc gã đang đeo bên hông
thì liền biết gã xuất thân từ nơi nào. Đây đích thị Lê Hy - truyền nhân độc
nhất của “Bích hải thanh thiên, Vô Hận kiếm khách” Lê Từ. Lần này Lê Hy đến
đây còn đi cùng với Lê Khiếu Phóng, sư thúc của gã.

… Còn lão bà râu tóc bạc phơ, tay cầm quải trượng, sát khí đầy mình chính
không phải ai khác mà chính là Thiết bà bà danh chấn châu Gia Lâm. Người còn
được biết đến với danh xưng Tuyệt bà bà, tuyệt tình tàn nhẫn, trước giờ chưa
từng có một kẻ trong hắc đạo bì bà ta nhìn thấy mà còn toàn thây.

Năm người họ không ai không phải kiêu hùng một cõi. Bình thường có muốn cầu
kiến cũng khó lòng gặp được. Đấy là còn chưa kể hai mươi kẻ còn lại cũng chẳng
phải những tay vừa! Hai mươi này nếu không phải hiệp đạo mười phương thì cũng
là cao nhân ẩn sĩ hiếm khi xuất hiện. Thế mà giờ đây mười sáu người họ lại tụ
tập một chỗ, trong một đại sảnh không mấy rộng lớn. Nếu việc này tiết lộ phong
phanh ra bên ngoài thì e rằng làm nhiều kẻ sợ đến phát khiếp!

Tất cả chỉ vì người trung niên đang ngồi phía trên họ, vị đại hiệp có dung mạo
đường đường, thần thái uy vệ kia. Bọn họ đều đã từng chịu ơn của y, nên một
khi y mở lời, chẳng ai có thể từ chối.

Trương Thập Nhất cau mày hỏi:


  • Phùng huynh từng gặp hắn sao? Hắn thuộc môn phái nào, theo như tôi biết thì
    trong giang hồ hiện nay làm gì có gã hậu bối nào ghê gớm đến thế?

Phạm Nhạc đứng cạnh Trương Thập Nhất, lạnh lùng hỏi lại:


  • Sao ngươi biết không có?

Đoạn lão tiếp:


  • Chẳng lẽ ngươi đã quên Càn Khôn kiếm Trần Lực?

Trương Thập Nhất giật mình, cười khổ:


  • Thật sự đã quên mất hắn. Nhưng Trần Lực là đệ tử chân truyền của Tiêu đại
    hiệp, đâu lý nào lại làm cái công việc sát thủ này chứ?

Bạch Lý Ngư lắc đầu:


  • Có một Trần Lực, thì ắt cũng sẽ có người thứ hai. Việt quốc vốn ngọa hổ
    tàng long, chẳng qua chưa tới thời cơ, long và hổ đều chưa trở mình mà thôi!

Nghe Bạch Lý Ngư nói vậy, mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy nhức đầu.
Thông thường, để có công lực thâm hậu đủ xông pha giang hồ thì một võ giả sẽ
phải mất khoảng hai mươi năm. Nếu người ấy bắt đầu luyện võ từ lúc năm tuổi
thì hẳn phải tới hai lăm tuổi mới có thể xuất sư, hạ sơn, miễn cưỡng đủ sức tự
bảo vệ mình.

Còn oai trấn giang hồ? Độc bá một phương thì sao?

Cứ nhìn bọn Trương Thập Nhất, Bạch Lý Ngư là đủ hiểu. Bọn họ có ai mà không
bạc nửa mái đầu, khóe mắt điểm nếp nhăn. Như Thiết bà bà cũng hơn sáu mươi
tuổi mới được cái oai thét ra lửa đó. Tuy nhiên, võ đạo vốn huyền diệu, có một
số trường hợp không hề tuân theo lẽ thường tình. Chính điều này đã tạo nên
những thiên tài võ học, mà người tiêu biểu nhất cho chuyện này không ai khác
ngoài Trần Lực.

Trần Lực là ai?

Y chính là tuyệt thế cao thủ trong giới hậu bối của Chính Nghĩa quán, đệ tử
chân truyền của Tiêu quán chủ, Tiêu Trọng Nghĩa.

Ba năm trước Trần Lực chỉ là một kẻ vô danh, nhưng sau một trận chiến thì y
lại trở nên hữu danh, thậm chí thanh danh còn lên cao tới đỉnh, nghiễm nhiên
trở thành nhân vật thanh niên chỉ xếp sau Tiểu Hàn. Được như thế, đơn giản vì
y có thể tiếp Thần Lực vương Võ Duy Dương trên hai trăm chiêu vẫn không bại.
Mà Võ Duy Dương lại là con người như thế nào?

Gọi y là con người thì cũng không đúng.

Đơn giản vì chẳng có người nào đủ sức dùng man lực nâng đỉnh đồng nặng hơn
ngàn cân, thậm chí còn vật ngã voi rừng được cả. Có thể xem y giống như một
Tây Sở Bá Vương tái sinh. Và thật sự thì y cũng rất “bá”. Nếu không bá thì làm
sao khiến ngũ đại kỳ hiệp phải kiêng kị, đồng thời biến Hắc Long bang từ một
bang phái tầm thường, trở thành quần long chi thủ của hắc đạo vùng Cửu Long
giang được? Vậy nên chuyện Trần Lực đủ khả năng đối đầu với Võ Duy Dương, thật
sự là một chuyện rất oanh động.

Bạch Lý Ngư lại thêm vào:


  • Hà, nhưng các vị cũng đừng quên bên cạnh Trần Lực còn có một Tiểu Hàn. Đáng
    tiếc Tiểu Hàn hành sự lạnh lùng, trầm mặc ít nói, khó thân cận nên không ai rõ
    gã đã bao nhiêu tuổi. Biết đâu gã còn trẻ hơn cả Trần Lực thì sao?

Trương Thập Nhất cười rộ:


  • Cái mái đầu bạc trắng ấy làm sao có thể dưới bốn mươi được?

Đang vui vẻ cười vang thì Trương Thập Nhất chợt thấy cõi lòng lạnh lẽo, da gà
phía sau cổ như nổi hết cả lên. Mí mắt Lê Khiếu Phóng giật giật. Bạch Lý Ngư
đầy vẻ ngưng trọng. Thiết bà bà vốn luôn đằng đằng sát khí cũng nhíu mày, bàn
tay gầy guộc bất giác siết chặt quải trượng. Cả đại sảnh giờ đây cũng im phăng
phắt, không còn ai phát ra tiếng động nào.

Bởi vì có một người đã tới.


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #3