Ba Câu, Mười Bảy Chữ


Người đăng: TieuBachLong90

Tiểu Hàn đã tới.

Một mái đầu bạc, một bộ y phục trắng toát, một cây ngân thương.

Gã ăn bận rất đơn giản, nhưng từ thần thái dáng dấp lại toát lên vẻ thanh tao
và thoát tục đến lạ thường. Chỉ đáng tiếc cái dáng vẻ ấy lại bị đôi mắt lạnh
lẽo như băng tuyết ngàn năm không tan của gã phủ kín, khiến người ta luôn có
cảm giác gã là người cao ngạo khó gần, tự dưng muốn xa lánh gã.

Và quả thật, con người Tiểu Hàn cũng như vậy. Gã hờ hững, vô tình, độc lai,
độc hành, độc vãng. Nếu nói cô độc là một loại cảnh giới, thì quả thật Tiểu
Hàn đã đạt đến mức tột cùng của cảnh giới đó.

Còn võ công của Tiểu Hàn thì sao?

Cây ngân thương tầm thường trong tay Tiểu Hàn lợi hại như thế nào trong giang
hồ không có ai không biết, bởi vì nó từng trong một đêm đã giết hết mười tám
cao thủ thuộc hàng nhất đẳng trong võ lâm. Mười tám người này thuộc về tổ chức
sát thủ trứ danh nhất, bất kì ai trong số họ cũng vô cùng am hiểu về thuật ám
sát. Khi ra tay với Tiểu Hàn cũng vậy, họ không hề đấu trực diện mà tiến hành
tập kích trong bóng đêm. Tuy nhiên qua cái đêm Tiểu Hàn bị tổ chức này truy
sát. Người ta đã thấy được trên con đường Tiểu Hàn đi xuất hiện mười tám cái
xác chết. Mà mười tám cái xác chết này đều chết chung một kiểu, chết bởi một
chiêu duy nhất. Một mũi thương đâm thẳng vào yết hầu. Còn Tiểu Hàn, thì vẫn an
bình vô sự.

Trương Thập Nhất gượng cười:


  • Tiểu Hàn bằng hữu, cái cách các hạ xuất hiện thật làm Thập Nhất ta cảm thấy
    giật mình đó.

Ngay cả Trương Thập Nhất xưa nay vốn nổi tiếng cổ quái, cao ngạo cũng tự hạ
mình trước Tiểu Hàn. Gã thanh niên truyền nhân của Lê Từ vội vã ôm quyền, ánh
mắt sùng bái nhìn Tiểu Hàn nói:


  • Tiểu Hàn đại ca. Đệ là Lê Hy, trước đây từng có dịp sát cánh bên đại ca
    trong chiến dịch truy bắt ác nhân ăn thịt người Tiểu Tướng Công tại núi Chí
    Linh.

Tiểu Hàn khẽ gật đầu, nhưng không trả lời gì. Dù vậy Lê Hy mừng rơn, không
ngừng dán chặt mắt mình vào gã thanh niên có mái tóc bạc trắng đang đứng trước
mặt, hệt như một đứa trẻ vừa gặp được thần tượng của mình vậy. Có điều sư thúc
Lê Khiếu Phóng của gã thì lại không bằng lòng chút nào. Y hừ lạnh:


  • Hừm, chỉ là một tiểu bối mà cũng ngông cuồng như vậy. Cho dù dạo gần đây
    ngươi nổi danh đến đâu thì cũng nên nhìn lại xung quanh mình là những ai chứ?
    Họ đều đáng tuổi phụ thân ngươi cả đấy!

Bạch Lý Ngư thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, vội tươi cười nói:


  • Lê huynh quá lời rồi. Tính cách của Tiểu Hàn bằng hữu giang hồ có ai không
    rõ. Tuy hắn bề ngoài lạnh nhạt, nhưng trong tâm thì ấm lắm. Những việc làm
    hiệp nghĩa của hắn mấy năm nay thật sự khiến nhiều người vô cùng nể phục.

Lê Hy gật đầu đồng tình:


  • Đúng đấy sư thúc. Nếu không phải có Tiểu Hàn đại ca đỡ dùm một trảo của ác
    nhân Tiểu Tướng Công thì e rằng con đã táng mạng tại núi Chí Linh từ lâu rồi.

Lê Khiếu Phóng vẫn khự nự:


  • Lòng người hiểm ác, với thân phận của ngươi ai mà chẳng tình nguyện ra tay
    ứng cứu! Có cầu cũng không được ấy chứ!


  • Sư thúc…


Bỗng nhiên một giọng cười ha hả vang lên cắt lời Lê Hy. Mọi người ngoái đầu
nhìn lại thì thấy kẻ đang cười chính là Phạm Nhạc:


  • Các ngươi đôi co làm gì? Mấy tháng trước Lê Khiếu Phóng từng ăn phải trái
    đắng của Tiểu Hàn, đương nhiên cậu ta có thế nào thì cũng sẽ thấy không thuận
    mắt.

Lê Khiếu Phóng biến sắc:


  • Tên khốn khiếp nhà ngươi, ngươi nói nhăng cuội cái gì thế?

Mọi người trong đại sảnh thấy Phạm Nhạc lên tiếng thì đã biết mọi chuyện không
ổn. Con người này xưa nay nổi tiếng ngay thẳng, ăn nói cộc lốc, luôn xỏ xiên
trực diện, vậy nên số người y đắc tội cũng khá nhiều. Nếu không phải Phạm Nhạc
có võ công và thân phận quá cao, hơn nữa lại là đại đồ đệ của Đao đế thì e là
cái lưỡi của y đã bị người ta cắt mất từ lâu rồi.


  • Ta nói sai sao? Ba tháng trước nhà ngươi tới vùng Hưng Hóa vân du, tạt vào
    một quán rượu ven đường để dừng chân. Nào ngờ trước đó đã bị người ta móc túi
    lấy hết tiền. Chủ quán đòi tiền mãi mà ngươi không có, vác cây đuổi đánh
    ngươi, ngươi thẹn quá rút kiếm ra định sát nhân diệt khẩu… - Phạm Nhạc làm bộ
    lắc đầu nguây nguẩy đoạn thở dài: - Chỉ tội nghiệp cho ngươi là Tiểu Hàn có
    mặt tại đó. Và đương nhiên, ngươi đã bại dưới tay cậu ta chỉ sau một thương.

Toàn trường im phăng phắc.

Nếu họ kinh nghi vì đường đường là bậc trưởng lão của Hải Tây kiếm phái lại
không địch nổi Tiểu Hàn, thì càng kinh nghi gấp bội phần khi biết có kẻ còn
sống sót sau khi Tiểu Hàn xuất thủ. Điều này trái với những gì tất cả nghe
được về Tiểu Hàn.

Phạm Nhạc xua tay, cười ha hả:


  • Bất quá các vị đừng cho là Lê Khiếu Phóng oai phong gì lắm. Chẳng may cho y
    là vừa lúc họ Phạm này cũng tạt ngang qua đó, đã chứng kiến Lê Khiếu Phóng run
    lên bần bật như cầy sấy, vội quýnh quáng kể hết lai lịch tổ tông, môn phái
    mười tám đời của mình ra cho Tiểu Hàn, để hắn nể tình Lê đại hiệp mà tha cho
    y.


  • Ha ha!


Cả đại sảnh cười ầm lên.

Trương Thập Nhất trầm ngâm, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ khinh bỉ.

Thiết bà bà thì chống quải trượng thật mạnh xuống đất, nhìn Lê Khiếu Phóng
mắng:


  • Vô Hận kiếm khách là hạng người nào mà lại có tên sư đệ như ngươi chứ! Thật
    là quá mất mặt.

Mọi người nghe thế thì càng cười tủm tỉm. Ai mà chẳng biết Thiết bà bà thuở
còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân có nhan sắc chim sa cá lặng. Bà ta say mê Lê
Từ như điếu đố, đáng tiếc Lê Từ là võ si, một lòng chuyên tâm luyện kiếm, rốt
cuộc chớp mắt đã qua mấy chục năm, ai cũng đã trở thành ông lão bà cụ, khó
lòng kết đôi với nhau nữa.

Mặc kệ vẻ mặt trắng xanh của Lê Khiếu Phóng, tay không sợ trời không sợ đất
Phạm Nhạc bồi thêm:


  • Ngươi nhìn bổn tòa làm gì? Bổn tòa lòng dạ từ bi, còn chưa kể ra chuyện
    Tiểu Hàn phải móc ra một lượng bạc trả tiền trà nước giúp ngươi nữa đó.

Y nói chưa kể, nhưng trong lời thì vốn đã kể rồi.


  • Ngươi! Ngươi! Tên khốn khiếp này! Lão phu không đội trời chung với ngươi!

Lê Khiếu Phóng như muốn ngất xỉu, chỉ tay thẳng mặt Phạm Nhạc quát lớn.

Bỗng có tiếng đằng hắng nhỏ, Bạch Lý Nghi đưa tay lên mũi vờ hít vào vài hơi:


  • Phạm huynh à, chúng ta giao hảo đã lâu. Hôm nay coi như ta xin huynh đi.
    Phùng đại hiệp mời chúng ta tới là muốn bàn chuyện đại sự. Phùng huynh còn
    chưa nói gì, chúng ta không nên náo loạn cả lên thế.

Phạm Nhạc cười mỉa, thật sự không nói gì thêm. Nhưng Lê Khiếu Phóng thì đầu đã
bốc lửa, mặt mày tím ngắt, đây là lần thứ hai trong cuộc đời lão bị sỉ nhục
nặng nề như vậy. Thậm chí ánh mắt bất thường của tên sư điệt Lê Hy nhìn mình
càng khiến lão cảm thấy mình phải làm một cái gì đó.

Lê Khiếu Phóng bước ra nhìn Tiểu Hàn quát lớn:


  • Ba tháng trước là thằng oắt con nhà ngươi nhân dịp lão phu không chú ý mới
    thủ thắng được. Hôm nay cứ thử lại xem?

Có điều Tiểu Hàn không trả lời, cũng không thèm nhìn Lê Khiếu Phóng dù chỉ một
cái. Cứ như thể Lê Khiếu Phóng chỉ là một con thú hoang đang lồng lộn, hay một
ngọn cây cỏ bên đường không hơn không kém.


  • Oắt con, hôm nay lão phu phải cho ngươi biết Thập Toàn kiếm pháp của Hải
    Tây kiếm phái chẳng phải chỉ có hư danh!

Nói là làm, Lê Khiếu Phóng tung mình về phía Tiểu Hàn, rút kiếm bên hông đâm
thẳng về phía gã.

Kiếm pháp của lão tuy không biến hóa nhiều lắm, nhưng thật sự rất kín kẽ, hoàn
mỹ. Đây cũng là tôn chỉ trong võ công của Lê Từ, ông ta chủ trương rằng kiếm
pháp hoa mỹ là kiếm pháp vô dụng, kiếm pháp quá nhanh và mạnh dễ khiến người
dùng kiệt sức. Duy chỉ có kiếm pháp cẩn trọng, công thủ toàn vẹn, đơn giản
nhưng hiệu quả mới là loại kiếm pháp vô địch, bách chiến bách thắng. Vậy nên
những bộ kiếm pháp ông sáng tạo ra như Thập Toàn kiếm pháp, hay Tiêu Tương
kiếm pháp đều thấm nhuần triết lý này.

Chiêu đầu tiên của Lê Khiếu Phóng là Bình Sa Lạc Nhạn, hai chân co lên bảo vệ
hạ bộ, mũi kiếm đâm thẳng cốt công vào phần ngực của Tiểu Hàn. Chỉ thấy Tiểu
Hàn hơi nhích người qua một chút, mũi kiếm chệch qua trong gang tấc, khiến mọi
người trong đại sảnh đều thót tim.

Lê Khiếu Phóng biến chiêu, lưỡi kiếm đột nhiên xoay ngang cắt qua. Đây chính
là chiêu cuối của Toàn Phong kiếm pháp, Nhất Tự Hoành Thiên Quân. Vốn dĩ chiêu
này và Bình Sa Lạc Nhạn chẳng ăn khớp gì với nhau, thế nhưng Lê Khiếu Phóng
lại có thể thi triển rành rọt như nước chảy mây trôi, tự nhiên khiến mọi người
không ngớt tán thưởng. Tất cả vẫn chưa hiểu vì sao lần trước Lê Khiếu Phóng
lại bại dưới tay Tiểu Hàn một cách thảm thương đến vậy.

Nhưng Tiểu Hàn vẫn tránh được, không những thế còn tránh theo cách mà chẳng ai
có thể ngờ.

Thân hình gã xoay tròn theo lưỡi kiếm của Lê Khiếu Phóng, sáp thẳng tới người
y, sau đó vòng ra sau lưng y một cách nhẹ nhàng. Hai chiêu kiếm vô cùng lợi
hại đã bị phá giải đơn giản đến không ngờ! Đến đây thì Lê Khiếu Phóng không
thể không biết sắc vì hiện tại hậu phương của lão đã lộ ra sơ hở, Tiểu Hàn mà
phản đòn thì lão toi là cái chắc. Nào ngờ Tiểu Hàn chỉ dừng lại phía sau lưng
lão, sau đó ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác, không làm gì cả.

Lê Khiếu Phóng tức giận quát lên:


  • Tại sao ngươi không phản công?

Tiểu Hàn vẫn không đáp. Cái vẻ lạnh lùng của gã làm Lê Khiếu Phóng khó chịu
đến tột độ. Bây giờ lão thật sự có cảm giác mình chỉ là heo chó trong mắt Tiểu
Hàn, không xứng đáng để gã động thủ.


  • Lão phu liều mạng với ngươi!

Lê Khiếu Phóng gầm lên, tiếp tục lao về Tiểu Hàn. Nhưng đúng lúc này bỗng có
một bóng người vụt đến cắt ngang giữa cả hai.

Người này đưa tay chộp lấy lưỡi kiếm sắc bén của Lê Khiếu Phóng, bàn tay hoàn
toàn trần trụi, là do máu thịt tạo thành, chẳng có gì bao bọc cả. Thế nhưng
chỉ nghe xoạt một tiếng thì thanh kiếm của Lê Khiếu Phóng đã nằm gọn trong tay
người này, dù lão có dụng lực đến đâu cũng không thể rút ra nổi.

Phùng Thiên Y trầm gương mặt, nói:


  • Lê Khiếu Phóng, đây là Phùng gia của ta, các hạ không nên manh động như
    vậy.

Lê Khiếu Phóng run lên bần bật, hai hàng lông mày nhăn tít lại.

Gã thanh niên Lê Hy vội vàng tới ôm quyền tạ lỗi:


  • Mong Phùng đại hiệp lượng thứ, là sư thúc của vãn bối có chút lỗ mãng.

Lê Khiếu Phóng thở gấp, nhìn Tiểu Hàn nói không ra hơi:


  • Ngươi… oắt con ngươi… đợi…

Khi chữ “đợi” vừa thốt ra thì mọi người bỗng sửng sờ. Vì máu đen trong mồm y
cũng trào ra theo một chữ này. Lão trợn trắng hai mắt, sau đó buông kiếm ngã
người thẳng về phía sau.

Mặt mày Lê Hy tái mét, vội vã chạy lại nâng sư thúc mình lên. Nhưng đã muộn,
thân thể Lê Khiếu Phong run lên dữ dội, sau đó thất khiếu lão như nổ tung, máu
đen văng ra tung tóe, tuyệt khí mà chết. Một cái chết thảm quá chừng!


  • Sư thúc, sư thúc!!!

Lê Hy gào lên đau đớn.

Quần hùng trong đại sảnh đứng ngây như phỗng, vẫn chưa ai hiểu chuyện gì vừa
xảy ra. Có người vẻ mặt kinh hoàng, có người trầm mặc, cũng có người chợt nhìn
về phía Tiểu Hàn và Phùng Thiên Y.

Bạch Lý Ngư buộc miệng:


  • Hai người…?

Phùng Thiên Y lắc đầu thở dài, trong ánh mắt mường tượng đã hiểu được gì đó:


  • Ta không giết lão.

Tiểu Hàn không đáp, chỉ nhìn đi nơi khác. Cuộc chiến ban nãy ai ai cũng quan
sát rõ. Tiểu Hàn không hề đánh trả, huống hồ xưa nay gã chỉ dùng duy nhất mỗi
ngân thương, nên làm gì có khả năng tạo thành cái chết đáng sợ thế kia được.

Nếu không phải kẻ mù thì sẽ đều nhận ra Lê Khiếu Phóng bị trúng kịch độc. Một
loại kịch độc vô cùng đáng sợ. Nhưng kẻ hạ độc là ai?

Đến đây thì Ngô Tri Thù cũng chỉ biết cười khổ.

Vừa vạch ngực áo Lê Khiếu Phóng ra, Ngô Tri Thù đã ngay lập tức biến sắc. Quần
hùng đang vây xung quanh cũng không khỏi lấy làm kinh dị.

Chỉ thấy trên ngực Lê Khiếu Phóng là một dòng chữ được khắc sâu vào tận da
thịt, miệng vết thương có rất nhiều máu đen ứa ra, hệt như vừa mới được viết
lên bởi một mũi kiếm sắc bén nào đó.

“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó thoát, kẻ giết người sau cùng vẫn phải đền
mạng!”

Ba câu, mười bảy chữ, từng chữ kinh tâm động phách, cộng thêm do máu viết
thành nên càng làm người ta cảm thấy ớn lạnh.

… Là ai viết? Và viết khi nào? Nếu đã viết từ trước thì tại sao Lê Khiếu Phóng
vẫn có dáng vẻ bình thường, thậm chí còn chủ động giao chiến với Tiểu Hàn
được?

Cả đại sảnh như lâm vào trầm mặc, chỉ còn tiếng kêu khóc thảm thiết của Lê Hy.

Ngô Tri Thù suy nghĩ gì đó rồi lắc đầu:


  • Vết thương trí mạng không phải ở đây.

Đoạn ông đẩy cho người Lê Khiếu Phóng hơi nghiêng lại, rồi miết lên một vết
xưng nhỏ xíu chỉ bằng hạt cát nằm ngay hông Lê Khiếu Phóng. Chính cái vết xưng
như muỗi đốt này đã giết chết lão ta.

Ngô Tri Thù thở dài:


  • Cũng may ta có nhiều kinh nghiệm về độc nên mới có thể nhanh chóng tìm ra
    vết thương. Nếu không, cái chết của Lê huynh cũng thật sự quá đỗi kỳ lạ rồi!

Phùng Thiên Y hít sâu vào một hơi lạnh, hỏi:


  • Là loại độc gì?

Ngô Tri Thù đáp:


  • Là độc Văn Tử.

Bạch Lý Ngư giật mình:


  • Có phải loại độc bảy năm trước từng gây ra đại án ở Thiên Kiếm môn không?

Ngô Tri Thù gật gù, nói như hồi tưởng:


  • Vào thời điểm đó, Thiên Sát tiến hành tiêu diệt Thiên Kiếm môn, trước tiên
    đã dụng độc Văn Tử hãm hại trên dưới hơn ba trăm đệ tử, đến ngay cả nhiều vị
    trưởng lão công lực cao thâm cũng không tránh khỏi số phận. Đến khi bằng hữu
    Bạch đạo tới tương trợ mới phát hiện ra bọn họ bị hạ độc như thế nào.

Trương Thập Nhất tiếp lời:


  • Riêng chưởng môn là Thiên Kiếm lão tổ tuy không trúng độc, nhưng cũng bị
    Thiết Sa chưởng A Tứ, vị đường chủ thứ tư của Thiên Sát dùng một chưởng đánh
    nát lục phủ ngũ tạng. Đây chính là một trong những thảm án đáng sợ nhất của võ
    lâm trong mấy mươi năm nay, e rằng còn thảm liệt hơn cả sự kiện “Máu nhuộm Vô
    Ưu”.

Nét mặt Phùng Thiên Y thoáng trầm xuống khi nghe tới bốn chữ cuối cùng. Bất cứ
ai cũng dễ dàng nhận ra sự biến đổi rõ nét trên gương mặt ông, dầu vậy, không
người nào dám lên tiếng thắc mắc. Rồi Phùng Thiên Y nói:


  • Lúc ấy ta đang bận nam du đến Chiêm Thành một chuyến, không rõ đầu đuôi
    chuyện này, đến lúc trở về thì sự đã rồi. Ngô huynh, rốt cuộc độc Văn Tử lợi
    hại ra sao?

Ngô Tri Thù thở dài:


  • Phương thức dùng của độc Văn Tử là ấp trứng muỗi dưới nguồn nước có độc.
    Đồng thời cho muỗi sống bằng máu động vật chứa độc. Đến khi cần hạ thủ ai đó
    thì chỉ cần thả một bầy muỗi đi là được. Loại độc này không rõ do ai sáng tạo
    ra, nhưng tâm địa kẻ đó nhất định cũng độc ác vô song!

Đề phòng đao gươm, đề phòng ám khí, nhưng có mấy ai đề phòng muỗi? Cho dù là
tuyệt thế cao thủ, cũng không tránh khỏi có lúc bị muỗi đốt.

Nhìn cái xác nát tươm, lỗ chân lông toàn thân rỉ những máu đen, mọi người đều
tỏ vẻ hoảng sợ. Ngay cả kẻ vốn thường xuyên giết chóc như Thiết bà bà cũng
không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Phạm Nhạc thì thở dài. Dù sao y chỉ có ý trêu chọc Lê Khiếu Phóng, chứ không
muốn lão phải táng mạng như vậy.

Tiểu Hàn là lạnh lùng nhất, từ đầu đến cuối không thốt một lời.

Ánh mắt của chàng chẳng có tí cảm xúc nào, duy chỉ có cây ngân thương trong
tay là hơi run lên một chút. Dường như máu và cái chết của bất kỳ ai cũng
không thể rung động được gã. Có đôi khi mọi người tự hỏi một kẻ vô tình như
vậy làm sao trở thành hiệp đạo, làm sao duy trì chính nghĩa. Song đáp án, có
lẽ dù bọn họ nghĩ đến nát óc đi chăng nữa cũng vĩnh viễn không nào biết được…

Lê Hy nghiến răng:


  • Kẻ thù thật tàn độc, vãn bối nhất định phải giết hắn để báo thù cho sư
    thúc.

Chợt Bạch Lý Ngư nhìn Phùng Thiên Y, cất tiếng:


  • Phùng huynh, nãy giờ tình hình thật rối loạn. Hiện tại, mong huynh hãy kể
    đầu đuôi sự việc cho bọn đệ biết. Rốt cuộc kẻ định ám sát huynh là ai?

Phùng Thiên Y sa sầm mặt, sau đó bỗng dưng quỳ một chân xuống trước mặt Lê Hy
làm gã hoảng lên.


  • Phùng tiền bối làm gì vậy? Cái lễ này vãn bối có chết mười tám lần cũng
    không trả lại được đâu.

Gã vừa nói vừa dập đầu lia lịa, đến nỗi máu chảy đầy trán.

Phùng Thiên Y buộc phải đứng lên. Ông ta đỡ Lê Hy dậy nói:


  • Từ trước đến giờ họ Phùng này luôn hành sự một mình. Hôm nay gặp chuyện lớn
    mới phải nhờ đến các vị tương trợ, nào ngờ lại vô tình đưa mọi người vào hiểm
    địa, lòng ta thật sự áy náy vô cùng.

Trương Thập Nhất mỉm cười:


  • Phùng huynh bất tất phải nói thế. Nếu không nhờ huynh cứu thì tiểu đệ đã
    mất mạng dưới tay Thiết Sa chưởng A Tứ từ lâu rồi, làm gì còn có chuyện đứng
    đây nữa. Thế nên cái mạng này là của huynh, chỉ cần huynh muốn thì đệ nguyện ý
    trao trả bất cứ lúc nào.

Bang chủ Bạch Lý Ngư đồng tình:


  • Phùng huynh cả đời trừ ma vệ đạo, là bậc kỳ hiệp khiến vạn người kính
    ngưỡng. Khi huynh có khó khăn, cho dù huynh không mời thì bọn đệ cũng phải mặt
    dày tới đây nhiều chuyện.


  • Chết, chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, có gì đáng sợ chứ! Người luyện võ
    chúng ta từ lúc xông pha giang hồ thì đã định sẵn sẽ phải chết dưới tay kẻ
    khác. Sớm hay muộn, vốn chẳng khác nhau mấy! Phùng đại hiệp không cần sợ, lão
    Phạm ta đây ăn sống năm mươi lăm năm cũng đã đủ rồi, nên chết đi để chừa lại
    đất cho hậu thế. - Phạm Nhạc vốn là kẻ thích gây chuyện, tuy nhiên lúc này
    cũng tỏ ra khẳng khái vô cùng.


Nhân quả tuần hoàn, ân đền oán trả.

Người đã hy sinh cuộc đời mình để đổi lấy mạng sống cho hàng trăm, hàng ngàn
kẻ khác thì khi họ cần, những người được cứu cũng sẵn sàng hi sinh để đổi lấy
mạng sống cho họ. Loại tình cảm đó nghe có vẻ giống như một cuộc đổi chác,
song tính chất thì lại bất đồng. Đơn giản vì cuộc đổi chác này không có vốn,
cũng không có bất kỳ giấy nợ nào để ghi nhận. Mọi người có thể lựa chọn không
nhớ đến cái ân ngươi dành cho họ, và khi ngươi chết đi, mọi người cũng có
quyền lựa chọn không tưởng nhớ đến ngươi. Một cuộc đổi chác như vậy chỉ kẻ ngu
ngốc, không có chút thông minh nào mới mạo hiểm đi làm mà thôi.

Phùng Thiên Y im lặng. Ông nhìn xung quanh một vòng thì thấy mọi người đều
đang hướng mắt về mình với vẻ kiên định. Chốc lát sau mới cất tiếng:


  • Đáng tiếc, chuyện ta định nhờ các vị lại chẳng tốt đẹp gì.


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #4