Nếu Không Kịp, Thì Chỉ Có Chết


Người đăng: TieuBachLong90

Nghe vậy Mỵ Nguyệt cúi đầu, cắn môi đến bật máu. Nàng biết, khi đàn ông đã
muốn phụ nữ cởi y phục thì chắc chắn điều đó phải thành sự thật, cho dù bằng
phương pháp nào, ngay cả khi người phụ nữ đó đã chết.

Điều nàng hy vọng nhất bây giờ chỉ là mong muốn Thương Tâm thật sự như cái tên
của gã, sẽ “thương tâm” một chút khi thấy nàng rơi lệ, buông tha cho nàng một
lần. Đáng hận thay, một giai nhân vốn đã đẹp thì dù có khóc hay buồn, vẻ đẹp
đó cũng chỉ càng tăng thêm chứ không hề giảm.

Vẻ đẹp ấy làm thú tính của kẻ mọi rợ như Tàn Phế bạo phát. Gã đưa bình Anh
Hùng tửu lên uống ừng ực. Càng uống, ánh mắt lại càng trở nên mờ đục, càng cầm
thú hơn.

Thương Tâm phát hiện ra sự lạ nên chau mày:


  • Bình thường tửu lượng ngươi cao lắm mà? Sao hôm dễ say thế? Cút ra ngoài
    cho ta! Đợi ta xong việc sẽ gọi ngươi vào!

Nhưng hôm nay Tàn Phế dường như không muốn nghe lời đại ca mình. Gã cứ nhìn
chòng chọc vào Mỵ Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, chỉ khó hiểu một điểm
là gã không làm gì cả mà cứ ngồi yên tại chỗ như mọc rễ.


  • Cút, không tao ném mày xuống sông!

Thương Tâm nổi xung, đang định đứng bật dậy ném gã ra ngoài thì chợt nghe có
giọng người nói:


  • Kẻ không phải anh hùng, uống Anh Hùng tửu vào sẽ rất dễ say… Hiện tại, gã
    đã say, nếu các hạ ném gã ra ngoài, gã sẽ chết không nghi ngờ.

Tiếng nói truyền tới từ phía mạn thuyền. Thương Tâm lia mắt đến thì phát hiện
có một gã đàn ông áo đen, đầu đội mũ tre, lưng đeo một chiếc hộp nhỏ dài đã
đứng sừng sững ở đây tự bao giờ.

Nhìn diện mạo thì y khoảng tầm trên ba mươi tuổi, mặt vuông mũi thẳng, râu
ngắn quanh miệng mọc dày nhưng được cắt tỉa hết sức gọn gàng. Đặc biệt, người
đàn ông này sở hữu một cặp mắt rất sáng, ánh mắt luôn đăm chiêu nhìn về nơi
chân trời phía xa như đang mường tượng điều gì.

Vốn dĩ y sẽ là một nam nhân rất hoàn hảo, chỉ đáng tiếc tay áo trái của y lại
trống không, gió lạnh buổi đêm luồn vào làm nó bay lên phần phật.

Y chỉ có một tay, còn cánh tay kia bị chém cụt tận đến bả vai!

Bất cứ người nào thiếu đi một cánh tay hẳn phải buồn bã lắm, thất vọng lắm vì
chẳng khác nào đã mất một nửa mạng sống của mình. Họ sẽ không thể làm những
việc mà người khác có thể làm dễ dàng, chứ nói chi đến việc khó. Nếu y là một
nhân sĩ võ lâm thì lại càng tệ hơn nữa. Những kẻ khiếm khuyết về mặt cơ thể
nếu muốn hành tẩu giang hồ đều cần một người hỗ trợ, giống như gã một mắt Tàn
Phế với đại ca Thương Tâm của gã.

Nhưng người đàn ông áo đen này thì không.

Từ trước đến nay, y hành tẩu chỉ có một mình.

Mỗi khi y muốn quyết đấu thì nhất định sẽ luôn sử dụng phương thức độc chiến,
cho dù đôi khi có rất nhiều quan sai thuộc hạ của y bảo vệ xung quanh. Bất kể
đối phương có hai ba người, bảy tám người hay một trăm người cũng vậy.

Đơn giản vì y là “Độc Tý thần long” Mạc Thần Bắc, tổng bổ đầu của Đại Lý tự,
cơ quan chuyên về hình án, chỉ đứng sau Hình bộ, cũng là cánh tay đắc lực nhất
của đương kim hoàng đế trong việc thanh lọc quan lại triều đình. Công phu
thành danh của Mạc Thần Bắc là Tật Phong chưởng, loại chưởng pháp được công
nhận là nhanh nhất thiên hạ. Trong giới võ lâm hiện nay, Mạc Thần Bắc tuyệt
đối là cao thủ nhất đẳng, võ công chỉ dưới ngũ đại hiệp mà thôi.

Một kẻ như vậy, thân phận như vậy, cách thức của y, chắc chắn phải khác người.

Sự xuất hiện của Mạc Thần Bắc khiến cả Mỵ Nguyệt và Thương Tâm đều cảm thấy
bất ngờ. Riêng Mỵ Nguyệt mừng ra mặt. Người có thể cứu nàng lúc này, chắc chắn
chỉ có Mạc Thần Bắc.


  • Ngươi là? - Miệng vừa nói, Thương Tâm đứng bật dậy, tay trái nhanh như chớp
    nắm lấy Thất Tinh chùy, chân hơi tách ra thành hình Lập tấn, hai mắt chăm chú
    quan sát từng cử động nhỏ của Mạc Thần Bắc.

Nếu Mỵ Nguyệt biết võ công thì hẳn phải kinh ngạc lắm. Vì trong những động tác
tư thế tưởng như tầm thường mà Thương Tâm thi triển, lại ẩn chứa tinh túy võ
học sâu xa cùng khả năng tính toán thời cơ cực kỳ chuẩn xác của gã. Chỉ cần
Mạc Thần Bắc xuất thủ, Thương Tâm lập tức sẽ có hai sự lựa chọn tối ưu nhất.
Gã có thể chuyển tấn nhảy sang bên tên đệ Tàn Phế đang ngồi đối diện, hình
thành thế gọng kìm hợp công y; hoặc giả sử võ công Mạc Thần Bắc quá cao, gã
cũng có thể thuận tay chĩa Thất Tinh chùy ra sau uy hiếp Mỵ Nguyệt rồi từ từ
thối lui lại.

Có điều những tính toán này dường như chẳng ảnh hướng tới Mạc Thần Bắc bao
nhiêu. Y vẫn chỉ lẳng lặng nhìn ra bóng tối nơi xa xăm, miệng điểm nụ cười:


  • Gặp nhau, âu cũng là duyên phận. Việc gì huynh đệ phải khẩn trương đến thế?

Thương Tâm cười lạnh:


  • Sao ngươi biết ta khẩn trương? Một kẻ khẩn trương, liệu có thể mỉm cười
    bình tĩnh như ta được không?

Mạc Thần Bắc chậm rãi đáp:


  • Khuôn mặt có thể biến đổi muôn hình vạn trạng. Kẻ quân tử có thể núp dưới
    cái lốt tiểu nhân, kẻ tiểu nhân cũng có thể nhờ tấm mặt nạ da người mà trở
    thành quân tử. Bất luận ai dùng khuôn mặt để đoán định về một người cũng đều
    là kẻ ngu đần!

Thương Tâm nói với vẻ châm biếm:


  • Thế ra ngươi là người thông minh?


  • Đúng vậy! - Mạc Thần Bắc: - Tại hạ là người thông minh, vì tại hạ biết quan
    sát những nơi không thể giả dối trên cơ thể con người. Đại loại như mu bàn tay
    của huynh đệ chẳng hạn. Nếu huynh đệ không khẩn trương, thì mồ hôi sao lại tứa
    ra nhiều đến thế?


Giống như có ma xui quỷ khiến, Thương Tâm bỗng dưng không kìm chế được liếc
mắt nhìn xuống mu bàn tay mình.

Quả nhiên nó đang chảy mồ hôi đầm đìa, không những vậy, gân xanh gân tím còn
nổi lên đầy rẫy, chạy thẳng lên bắp tay.

Đến đây, gã liền cảm thấy sống lưng lạnh toát!

Đến giờ Mạc Thần Bắc mới quay lưng lại, bước tới gần Thương Tâm hơn, song vẫn
giữ một khoảng cách nhất định:


  • Tại hạ quên mất, vừa rồi huynh đệ hỏi tại hạ là ai phải không?

Chẳng hiểu sao Thương Tâm lại buộc miệng đáp:


  • Đúng!

Mạc Thần Bắc vẫn cười cười. Nụ cười của y tuy hiền diệu nhưng mường tượng chứa
một ma lực kỳ lạ khiến người khác bị mê hoặc:


  • Tại hạ họ Mạc, tên Thần Bắc, là tổng bổ đầu của Đại Lý tự. Người giang hồ
    yêu quý thường gọi bằng cái danh xưng “Độc Tý thần long”!


  • Ngươi, ngươi là gã thần long một tay cách đây ba tháng từng bắt sống phó
    trại chủ Quảng Oai Thiết Huyết trại, Ông Thập Lục? - Thương Tâm run lên, chân
    bất giác lui lại mấy bước.


Tạm không bàn về Quảng Oai Thiết Huyết trại, nhắc tới Ông Thập Lục là phải
nhắc tới môn Đả Hổ Thập Bát Côn lừng danh giang hồ Bắc đạo của y. Tuy Thương
Tâm tự phụ Thất Tinh chùy của mình chẳng phải tay vừa, song cũng không dám cho
rằng võ công mình cao hơn Ông Thập Lục.

Vậy mà Ông Thập Lục lại bại dưới tay Mạc Thần Bắc một cách tâm phục khẩu phục,
thử hỏi bản thân gã làm sao đây?

Mạc Thần Bắc bước đến thêm một bước, nói:


  • Đúng vậy. Côn pháp Ông Thập Lục tuy vừa mạnh, vừa nhanh, nhưng vẫn không
    thể nào nhanh hơn đôi tay của tại hạ được. Chắc huynh đệ cũng tường tận về món
    Tật Phong chưởng mà tại hạ đang dùng.

Cứ Mạc Thần Bắc tiến tới thì Thương Tâm lại không tự chủ được lui một bước.

Gã đã lùi đến chỗ Tàn Phế. Tên đệ đệ này từ lúc uống Anh Hùng tửu vào thì liền
trở nên mơ mơ màng màng như người bị rút hồn, dù Thương Tâm có tác động mấy
cũng không tỉnh.

Mạc Thần Bắc đã mượn thế tới gần Mỵ Nguyệt, che chắn trước mặt nàng. Điều này
làm nàng vui mừng cực kỳ. Nhìn nơi bóng lưng đen và cái tay áo trống rỗng ấy,
chẳng hiểu sao trong lòng nàng lại dấy lên một sự tín nhiệm lạ lùng.

Mạc Thần Bắc nhìn Thương Tâm mỉm cười, thốt:


  • Bỏ Thất Tinh chùy xuống đi. Ta sẽ tha chết cho các hạ.


  • Ngươi! - Thương Tâm nghiến răng nghiến lợi, cổ tay run lên bần bật. Chợt gã
    quắc mắt: - Không đúng! Thương Tàn huynh đệ bọn ta có khi nào lại chịu khuất
    phục trước mặt ai bao giờ?! Cùng lắm là cùng chết!


Dứt lời, gã bổ nhào về phía Mạc Thần Bắc, Thất Tinh chùy nặng bảy mươi tám cân
từ sau lưng bổ tới thành hình cầu vồng, kẻ nào trúng phải một chiêu này ắt
biến thành thịt vụn là cái chắc.

Mạc Thần Bắc không muốn biến thành thịt vụn, cũng không muốn chết nên y nhanh
chóng lách nhẹ người qua một bên. Quả chùy đập vào khoảng không mất đà chúi
xuống, lập tức làm mặt gỗ dưới sàn thuyền thủng một lỗ thật lớn. Cũng may đây
là loại thuyền cao, bên dưới còn một tầng hầm để chứa đồ nên chưa đến mức
khiến nước tràn vào.


  • Ta giết ngươi!

Thương Tâm trừng mắt, định tung ra thêm một đòn nữa thì phát hiện quả chùy to
tướng của mình đang nằm kẹt dưới mặt sàn, trong giây lát khó lòng rút ra được.

Và chỉ giây lát đó cũng quá đủ cho Tật Phong chưởng của Mạc Thần Bắc đánh ra
mười bốn chưởng. Tất cả đều nhắm vào những phương vị hiểm yếu trên ngực Thương
Tâm, đánh bật gã ra sau bảy tám bước, thân hình đụng trúng làm đổ cả cột buồm
to lớn. Máu miệng theo đó cũng phun ra mấy ngụm.

Mạc Thần Bắc nhìn gã lạnh nhạt nói:


  • Các hạ mau đi đi. Các hạ vốn không phải đối thủ của ta.

Đây là lần đầu tiên Mạc Thần Bắc không cười. Đơn giản vì việc cười đã không
còn cần thiết.

Tất nhiên, Thương Tâm như được đại xá, vội vàng kéo Tàn Phế quay đi. Rồi nhớ
sực điều gì, gã quay lưng hỏi:


  • Hai vị có thể cho thuyền cập bến được không?

Mạc Thần Bắc cười cười:


  • Không. Hai vị chỉ còn cách nhảy xuống và phải bơi thật nhanh nữa, vì tại hạ
    là người rất hay đổi ý. Dạo gần đây tại hạ cũng cần tiền, vậy nên có thể sẽ
    bắt hai vị về Đại Lý tự lãnh thưởng đấy.

Lời còn chưa dứt, y và Mỵ Nguyệt đã nghe thấy một tiếng “ùm”. Quả nhiên Thương
Tàn huynh đệ giỏi thủy công đã bơi đi rất nhanh.

Mỵ Nguyệt ngồi lại xuống bàn, ánh mắt có chút trách móc xen lẫn vui mừng:


  • Chàng vẫn xấu xa như khi nào.

Mạc Thần Bắc hỏi:


  • Xấu xa chỗ nào?


  • Chàng rõ ràng đánh không lại hắn, là hắn bị chàng dọa chết thôi.


  • Tại sao?


Mỵ Nguyệt đáp:


  • Võ công hắn chỉ thua Ông Thập Lục một chút. Ba tháng trước, chàng đánh bại
    Ông Thập Lục, kết quả trọng thương phải nghỉ ngơi suốt hai tháng trời. Nếu
    Thương Tâm mà bình tĩnh xuất thủ, cho dù không thắng, vị tất cũng đã bị chàng
    ép đến mức phải nhảy xuống nước như vậy?

Mạc Thần Bắc thở dài:


  • Nàng cũng đáo để lắm.

Nói đoạn y ngồi xuống bàn, mũ trên đầu vẫn không tháo, đưa tay cầm lấy bình
Anh Hùng tửu rót ra một chén rồi nâng lên uống cạn. Thấy vậy, Mỵ Nguyệt bỗng
dưng tỏ vẻ hoảng hốt:


  • Khoan đã! Không thể uống như vậy…

Nhưng đã muộn. Chén đã sạch trơn không còn một giọt rượu. Mạc Thần Bắc mỉm
cười hỏi:


  • Có vấn đề gì sao?


  • Rượu… Anh Hùng tửu uống như vậy sẽ rất dễ say. - Mỵ Nguyệt đứng dậy quay
    đi, nói: - Chàng đợi em một chút, em sẽ quay lại ngay!


  • Không cần. Ta uống Anh Hùng tửu chưa say bao giờ!- Mạc Thần Bắc nắm lấy tay
    Mỵ Nguyệt kéo nàng lại: - Nàng quên ta là tổng bổ đầu của Đại Lý tự sao? Chút
    mánh khóe như vậy lẽ nào ta không nhìn ra?


Mạc Thần Bắc cầm bình Anh Hùng tửu lên xoay xoay một vòng, rồi miết nhẹ lên
một chỗ trên cổ bình, quả nhiên nơi đó hơi cộm lên một chút, nếu không để ý
thì rất khó bị phát hiện.

Đây chính là một trong những chiêu trò giữ thân của Mỵ Nguyệt. Một người đàn
bà chân yếu tay mềm như nàng làm sao có thể chống được những hạng đàn ông đã
nổi thú tính lên giống như Thương Tàn huynh đệ. Bởi vậy nàng đã phát minh ra
một loại bình rượu có hai ngăn. Nếu cứ để bình thường mà rót thì sẽ rót nhầm
loại rượu mạnh có pha mê dược, chỉ cần uống tầm năm ba chén sẽ say lúy túy.
Phải bấm vào cái nút cộm cộm kia thì bình rượu mới tự động chuyển sang ngăn có
chứa Anh Hùng tửu thật sự.

Dầu vậy, việc gì cũng có chỗ sơ hở của nó.

Nàng đã đánh giá sai Thương Tâm, sai con người của gã. Thương Tâm tuy là ác
nhân song cũng có phong thái đĩnh đạc, hành sự cẩn mật, ít khi để chuyện lặt
vặt ảnh hưởng đến chính sự. Vì gã háo sắc, rất ham muốn Mỵ Nguyệt nên từ đầu
đến cuối chỉ uống một chén “Anh Hùng tửu” duy nhất nên chưa say giống Tàn Phế.
Suýt nữa thì Mỵ Nguyệt đã bị gã làm nhục.

Mỵ Nguyệt cúi đầu buồn buồn:


  • Chàng chê em quỷ kế đa đoan sao?

Mạc Thần Bắc buông tay nàng ra, đứng dậy nhìn về con thuyền đang điểm những
con thuyền rực rỡ nhiều màu sắc kia:


  • Với ta, anh hùng là kẻ thông minh nhất chứ không phải kẻ mạnh nhất. Làm gì
    có chuyện chê với chẳng không?


  • Hừ! - Khuôn mặt Mỵ Nguyệt thoáng hiện lên nét vui mừng nhưng sau đó lại trở
    về u ám khiến Mạc Thần Bắc cũng đành nở nụ cười gượng gạo.


Tâm tư mỹ nhân thật không khác nào bóng trăng dưới đáy nước, đến khi tưởng
rằng đã nắm bắt được mới phát hiện trong tay mình hóa ra chỉ là ảo ảnh.

Y hỏi:


  • Nàng giận ta sao?

Mỵ Nguyệt nũng nịu, bước tới ôm chồm lấy tấm lưng y:


  • Chàng biết mà còn hỏi. Chàng đã lành thương một tháng trước, vậy sao bây
    giờ mới tới thăm em?

Trái với mọi khi, Mạc Thần Bắc đẩy Mỵ Nguyệt ra, quay mặt đi hướng khác:


  • Nàng còn phải giận ta dài dài.


  • Tại sao?


  • Bởi vì ta mới nhận được mật lệnh của triều đình, phải cấp tốc điều tra một
    vụ án đặc biệt nghiêm trọng.


  • Là Phùng gia sao? - Nàng ngơ ngác hỏi: - Chỉ là một vụ án thôi mà, em tin
    chàng sẽ sớm giải quyết được dễ dàng.


  • Không! - Mạc Thần Bắc nói: - Lần này ta đi sẽ là lần cuối cùng, có thể vĩnh
    viễn cũng không quay lại được nữa. Ta đến gặp nàng chính là muốn thông báo cho
    nàng biết. Chờ khi ta phá án xong sẽ có người tới chuộc thân cho nàng. Và nàng
    cũng không cần thiết tìm ta nữa. Hãy tự kiếm cho mình một tấm chồng thật tốt,
    sau đó… sinh con…


Lời nói rất trôi chảy suôn sẻ, dầu vậy đôi tay y lại đang siết chặt, mồ hôi
trên mu bàn tay lấm tấm không khác gì Thương Tâm khi nãy.

Phải chăng y cũng có nỗi sợ gì?

Mỵ Nguyệt không khóc lóc, cũng không níu kéo. Bởi vì nàng biết đàn ông một khi
đã quyết định điều gì thì rất khó để họ thay đổi, càng cố níu kéo họ lại càng
chạy nhanh hơn mà thôi. Vậy nên nàng chỉ hỏi:


  • Nhất định phải đi sao?

Mạc Thần Bắc gật đầu:


  • Nhất định.

Câu trả lời của y cũng rất nhanh, rất gọn gàng. Bởi vì y biết nếu không trả
lời dứt khoát thì bản thân sẽ mềm lòng mà đổi ý. Tự cổ đến nay anh hùng đều
không thể qua ải mỹ nhân, không phải vì họ không đủ tráng chí, mà chỉ vì giờ
phút chia ly không đủ dứt khoát và tàn nhẫn.

Mỵ Nguyệt cúi đầu, ánh mắt hiện lên vẻ u buồn, lại hỏi:


  • Chẳng lẽ không thể không đi?


  • Đúng! - Mạc Thần Bắc thở dài, quay lại đưa hai tay nắm lấy bờ vai thon gọn
    mềm mại của Mỵ Nguyệt: - Nàng biết không? Tuy thiên hạ rộng lớn, đời người như
    vẫy vùng trong nó không ai thúc ép. Song thực chất, chúng ta đều chỉ là quân
    cờ của một ai đó. Sứ mệnh của chúng ta chỉ là hoàn thành xong nước đánh của
    mình mà thôi.


  • Hoàn thành xong thì thế nào?


Mỵ Nguyệt mơ màng hỏi, dù vậy đáp án ra sao, nàng cũng đoán được.

Một quân cờ hết giá trị lợi dụng, chính là một quân cờ chết.

Mạc Thần Bắc không trả lời câu hỏi của Mỵ Nguyệt, chỉ quay lưng chậm rãi bước
về phía mạn thuyền, miệng lẩm bẩm:


  • Hồi đầu, hồi đầu, muốn không chết, muốn không chìm sâu thì chỉ còn cách hồi
    đầu…

Rồi y bỗng cười dài:


  • Nhưng nếu không hồi đầu kịp thì sao?

Đáp án vẫn chỉ có chết.

Ông trời, vốn không bao giờ cho người ta nhiều phương án để chọn lựa.

Theo tiếng cười dài, thân hình Mạc Thần Bắc đã lao vút ra ngoài mặt hồ Động
Đình. Trăng trên trời vẫn sáng tỏ, nhưng trăng dưới nước lại bị loe ra, sau đó
tan vỡ thành muôn mảnh giữa màn tím biếc.

Trời mưa như trút nước, từng cơn gió từ phương Bắc không ngừng tràn về lùa vào
trong tay áo khiến mọi người đều cảm thấy lạnh cóng.

Ban nãy trời vẫn còn trăng, không khí còn hanh khô song bất chợt lại đổ cơn
mưa tầm tã.

Trong thành có lâu, trong lâu có hồ, trên hồ có thuyền, trong thuyền có giai
nhân.

Vừa rồi giai nhân cũng vẫn còn tươi tắn, e lệ lắm, nhưng sao giờ đôi mắt nàng
lại trở nên ngơ ngẩn như vậy? Hay hồn nàng đã bị ai lấy đi mất rồi?

Mưa càng ngày càng nặng hạt, thành cổ Liêu Vân chợt chìm vào trong tĩnh mịch,
còn đâu là khung cảnh nhộp nhịp tấp nập hằng đêm?

Phồn hoa cũng như mây khói vấn vương rồi phiêu tán, đời người chẳng qua cũng
chỉ là một giấc mộng, tuy nhiên đến khi nào mới thức tỉnh lại là câu hỏi lớn.

Hoặc cũng có thể, người ta vĩnh viễn không muốn thức tỉnh. Bởi vì mộng tuy chỉ
là mộng, nhưng dầu sao vẫn tươi đẹp và dễ chấp nhận hơn thực tại nhiều.


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #2