Kế Hoạch Hoàn Mỹ


Người đăng: TieuBachLong90

Ngoài sân, Phạm Nhạc và Phong Vô Ảnh vẫn đang không ngừng chống chọi lại quan
sai và đám người Thiết bà bà, Bạch Lý Ngư.

Phải đến tận khi chịu sự vây công từ vô số các cao thủ, Phạm Nhạc mới chứng tỏ
võ công của mình cao tới mức độ nào. Vị phó chưởng môn này cứ như một chiến
thần càn quét giữa gần trăm người, tay dắt theo Phong Vô Ảnh không ngừng vạch
ra một đường thoát thân cho cả hai.

Ánh đao đỏ rực, bóng kiếm sáng loáng, một cuộc hỗn chiến kinh động trời xanh
nổ ra ngay tại Phùng gia.


  • Phạm huynh! Huynh còn chưa chịu quay đầu?

Trương Thập Nhất gầm lên, bàn tay phải sáu ngón chộp thẳng vào bả vai Phạm
Nhạc, dùng Cầm Nã thủ phong bế huyệt Kiên Tĩnh của ông.

Thiết bà bà cũng giáng xuống lưng Phạm Nhạc một trượng, làm ông ta hộc ra một
ngụm máu tươi. Bạch Lý Ngư cũng lao đến, nhưng rất may là Phong Vô Ảnh đã xuất
hiện kịp thời giải thoát cho Phạm Nhạc.

Ngay khoảng khắc chàng phân thần, bên tai chàng hình như có phát ra tiếng gió
rít. Đến khi chàng quay lại thì chỉ thấy một lọn tóc đen của mình đã đứt lìa,
thoát ly khỏi thân thể bay phất phơ trong gió.

Là Lê Hy! Gã thiếu niên có khuôn mặt kiên định cùng thanh kiếm xanh biếc như
thanh thiên!

Chỉ nghe gã trầm giọng:


  • Đây là mạng thứ nhất ta trả cho ngươi! Ngươi hãy cố gắng đừng chết sớm quá.

Nói rồi gã vẫn không ngừng thúc kiếm tấn công Phong Vô Ảnh. Bức bách không cho
chàng tiếp ứng Phạm Nhạc.


  • Quay đầu? Tại sao ta phải quay đầu? Chỉ có người phạm sai lầm mới cần quay
    đầu mà thôi! - Phạm Nhạc hét lên, mặc kệ quải trượng của Thiết bà bà đang đập
    xuống trên lưng mình. Ông rút cánh tay trái lại, tung một chưởng thẳng vào
    ngực Trương Thập Nhất đánh bật y ra. - Rõ ràng các ngươi biết thân phận của
    hắn, biết hắn không sai, vậy mà vẫn cố đổ oan để che đậy sự thật. Rốt cuộc các
    ngươi có xứng với hai chữ “hiệp đạo” hay không?

Thiết bà bà thở hồng hộc, mắt tỏa sát khí, đay nghiến nói:


  • Ngươi nói nhảm gì thế? Ngươi đã lú lẫn mất rồi. Hôm nay bà bà ta phải thay
    Đao đế thanh lý môn hộ.

Phạm Nhạc ngẩng đầu lên trời cười dài. Phong Vô Ảnh tựa vào sau lưng Phạm Nhạc
làm ra thế thủ. Máu trong ngực chàng đang ứa ra càng lúc càng nhiều. Mặc dù có
ma đan cầm cự hơi thở, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy không sớm thì muộn chàng
cũng sẽ ngả xuống. Huống chi nhìn Phạm Nhạc lúc này cũng chẳng khác chi chàng,
ông mình đầy thương tích, phải nhờ đến nội lực hùng hậu mới cầm cự nổi.

Bên kia, Mạc Thần Bắc suy nghĩ gì đó rồi chợt lấy ra trong ngực một tấm lệnh
bài màu vàng, có hình khắc hình rồng bên trên, giơ lên hô lớn:
- Thiếu chủ Thiên Sát nửa đêm đột nhập vào Phùng phủ gây án, hại chết không
biết bao nhiêu mạng người. Phạm Nhạc đường đường là phó chưởng môn Lưu Nguyệt
phái mà bỏ chánh theo tà, ngoan cố không đường cứu chữa. Nay hạ lệnh không cần
bắt sống, giết hết không tha!


  • Tuân mệnh!


  • Tuân mệnh!


Đám quan sai đồng thời nói, sau đó bắt đầu ùa tới bất kể sống chết, thực hiện
lối đánh vô cùng liều mạng. Điều này cũng dễ hiểu, muốn bắt sống người thì
phải từ tốn, vờn cho kẻ địch mệt mỏi mới tung đòn kết liễu; nhưng giết người
lại khác, phải nhanh, phải quyết liệt, phải tàn nhẫn, phải liều mạng thì mới
mong giết được người, bởi tinh thần cầu sinh của người sắp bị giết luôn rất
mạnh mẽ.

Cũng giống con thú khi bị dồn tới chân tường, nếu người thợ săn không đủ dũng
khí lao tới ra đòn tốt hậu, cứ sợ hãi sẽ bị con thú làm tổn thương, thì sớm
muộn con thú cũng sẽ hồi phục sinh khí mà thoát khỏi vòng vây, thậm chí còn
cắn chết lại thợ săn.

Phạm Nhạc trừng mắt liếc Phong Vô Ảnh:


  • Thằng nhóc, còn cầm cự nổi không?

Phong Vô Ảnh mỉm cười đáp:


  • Tuyệt sẽ không ngã gục trước tiền bối!


  • Hay, khẩu khí hay lắm. Để bản tòa xem thử thằng nhóc ngươi sống dai tới
    đâu!


Phạm Nhạc kêu lên đầy hào sảng, sau đó lao vào đám quan sai, như muốn thi sự
điên cuồng với họ.

Trời đã không còn mưa, nhưng máu đỏ không ngừng bắn lên trời rồi rơi xuống tạo
thành những cơn mưa làm ướt đẫm áo của những người tham chiến.

Phong Vô Ảnh vung kiếm lên chống đỡ với Lê Hy cộng thêm hơn bảy cao thủ và vô
số quan sai. Lưỡi kiếm của chàng lướt nhẹ trong không trung, mỗi lần lưỡi kiếm
đi đến đâu là cổ tay địch thủ liền bị bị cắt một đường, binh khí cũng rơi lả
tả đến đó. Phía bên kia dáng vẻ Phạm Nhạc đầy hung bạo, mỗi một đao của ông hễ
chém xuống là lại có một một người mất mạng. Hai lối đánh đều là cầu sinh,
nhưng bản chất lại khác nhau hoàn toàn.

Đằng xa, có hai kẻ đứng quan chiến là Mạc Thần Bắc và Bạch Lý Ngư.

Tại thời điểm này, võ công của hai người họ là cao nhất, nếu tham chiến thì
chắc chắn Phong Vô Ảnh và Phạm Nhạc sẽ chết nhanh hơn. Có điều bọn họ không
muốn như vậy. Kẻ võ công càng cao, danh vọng càng lớn thì suy nghĩ cũng sẽ
thâm sâu hơn nhưng người tay trắng, vân du tứ hải, bốn bể là nhà như Trương
Thập Nhất.

Bọn họ một khi làm gì đều phải suy tính tới lợi hại cho những thế lực đứng sau
lưng họ. Đừng tưởng rằng miệng ra lệnh giết chết Phạm Nhạc nghĩa là Mạc Thần
Bắc không sợ Lưu Nguyệt phái trả thù, cho dù gã không sợ, thì cũng phải sợ
thay cho các huynh đệ trong Đại Lý tự của gã. Bạch Lý Ngư cũng vậy, dưới
trướng của y còn hơn ba trăm đầu người, tám trăm miệng ăn, càng không thể hành
động khinh suất.

Bất kể tội lỗi đêm nay thuộc về ai thì người trực tiếp ra tay giết Phong Vô
Ảnh và Phạm Nhạc cũng sẽ chỉ có mình bọn Thiết bà bà, Trương Thập Nhất, Lê Hy.

Những người không tham chiến, chắc chắn sẽ không phải chịu trách nhiệm.


  • Tại sao ngươi không phản đòn? - Lê Hy quát lớn, tỏ ra giận dữ, thuận đà đâm
    Phong Vô Ảnh một kiếm.

Phong Vô Ảnh lách người qua né tránh, sau đó vung kiếm chém vào cổ tay một gã
quan sai sau lưng, làm y mất đi khả năng chiến đấu. Chàng lạnh giọng:


  • Lý do để ngươi rút kiếm là gì? Giết người? Báo thù?


  • Phải! Còn ngươi? Lý do của ngươi là gì? - Lê Hy chỉ kiếm thẳng vào mặt
    Phong Vô Ảnh. - Bọn sát thủ máu lạnh các ngươi chẳng phải giết người đều vì
    thú vui, vì danh lợi hay sao?


Phong Vô Ảnh bật cười, miệng tuy nói nhưng vẫn không ngừng ra chiêu:


  • Ngươi đã từng làm sát thủ chưa mà biết bọn ta giết người vì thú vui, vì
    danh lợi?

Ánh mắt Lê Hy thoáng hiện lên vẻ lúng túng. Phong Vô Ảnh lạnh lùng bật từng
tiếng:


  • Vả lại hiện tại, là ngươi muốn giết ta hay là ta muốn giết ngươi? Ngươi đã
    chính mắt thấy ta giết bất kỳ một người nào chưa? Bọn hiệp đạo các ngươi chẳng
    lẽ đều ngu ngốc như thế, việc mình không thấy, việc mình chẳng nghe mà cứ tin
    răm rắp, không chút nghi ngờ hay sao?

Giọng nói của Phong Vô Ảnh hơi gằn, tỏ rõ sự tức giận. Đó chính là nỗi uất hận
mà chàng đang phải gánh chịu lúc này. Chàng phải nói ra trước khi sắp chết,
bất kể gã thanh niên ngu ngơ trước mắt này có hiểu hay không.

Trong lúc phân tâm, Phong Vô Ảnh chợt cảm thấy đau nhói nơi bả vai. Chàng quay
lại thì thấy một thiếu phụ dung mạo mỹ miều đang dùng một con dao ngắn đâm
thẳng vào lưng mình đến lút cán.

Thiếu phụ này đâm bằng tay trái, tay phải của nàng ta buông thỏng xuống, cổ
tay rướm đầy máu tươi.

Nàng ta nghiến răng ken két, xoáy con dao vào sâu hơn với vẻ mặt đầy thù hận,
giống như kẻ vừa bị đâm có thù hận rất sâu với nàng vậy. Nhưng nàng đột nhiên
rùng mình khi thấy Phong Vô Ảnh quay lưng lại, im lặng nhìn mình.

Ánh mắt gã ta không lạnh lùng, cũng chẳng thù hận, chỉ mang một vẻ khó hiểu.

Trong cuộc đời này, đây cũng ánh mắt màng nàng ta khó quên nhất, nó đã trở
thành một nỗi ám ảnh trong thâm tâm nàng ta…

Đến tận đến mãi về sau…

Phong Vô Ảnh không phản ứng gì mà quay lại nhìn Lê Hy:


  • Ngươi thấy chưa? Ta vốn chưa từng làm tổn thương các ngươi, nhưng các ngươi
    lại luôn muốn lấy mạng ta… Đây chính là thứ mang tên công đạo mà các ngươi
    luôn hô hào hay sao?


  • Ta…


  • Lý do ta rút kiếm, chỉ là vì muốn bảo toàn mạng sống mà thôi! Còn các
    ngươi, rốt cuộc rút kiếm vì điều gì?


Phong Vô Ảnh quát lớn. Hiện tại, câu hỏi của Lê Hy dành cho Phong Vô Ảnh đã
biến thành câu hỏi dành cho chính bản thân gã.


  • Ta phải sống, bằng mọi giá phải sống. Ta phải tìm ra thủ phạm thật sự, để
    cho bọn hiệp đạo các ngươi biết các ngươi ngu ngốc và cố chấp đến thế nào! Cút
    hết cho ta!

Phong Vô Ảnh thét lên, kiếm trong tay càng vút nhanh hơn, ánh kiếm như hòa tan
vào trong gió.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, lần này không phải là một vết thương nhỏ
nơi cổ tay nữa, lần này là những vết thương lớn, sâu hoắm trên thân thể những
kẻ đang vây công Phong Vô Ảnh.

Chàng đã giận dữ.

Giọt nước tràn ly, con giun xéo mãi cũng phải quằn.

Muốn giết người, thì cứ đến đây đi!

Nhưng đời người luôn chứa đựng những điều chẳng ai có thể ngờ tới. Lúc nó xảy
ra, cũng chẳng ai từ chối được.

Qua những cơn mưa máu bắn tứ tung trên không trung, Phong Vô Ảnh dường như
nhìn thấy có ba bóng đen đang lao thật nhanh về phía Phạm Nhạc, bao vây ông
lại.

Khoảnh khắc đó chỉ kéo dài trong một chớp mắt. Nhưng chỉ một chớp mắt là quá
đủ để lấy đi một mạng người.

Phạm Nhạc đã đổ gục xuống, đôi mắt nhắm nghiền, miệng trào đầy máu tươi.

Ông cũng đã ra đi mất rồi.

Ba kẻ áo đen kia bịt kín khuôn mặt, người ta chỉ có thể thấy được vỏn vẹn ba
đôi mắt một sáng rực, một xám xịt, một lạnh lẽo mà thôi. Và võ công của bọn họ
cũng cao như sự bí hiểm về khuôn mặt của họ.

Ba kẻ áo đen này lao vun vút tới bên cạnh Phong Vô Ảnh, không một ai cản nổi
họ. Thiết bà bà chịu một chưởng của của người có ánh mắt xám xịt liền văng ra
xa; Trương Thập Nhất chịu một cước của người có đôi mắt sáng rực cũng gượng
dậy không nổi; người có đôi mắt lạnh lẽo cách không vung tay lên thì Lê Hy đã
ngã sóng xoài. Trong lúc bọn Mạc Thần Bắc, Bạch Lý Ngư còn chưa kịp tới cứu
viện kịp thì kẻ có đôi mắt sáng rực đã nói với Phong Vô Ảnh, trong giọng nói
dường như có vẻ cười cợt:


  • Thiếu chủ, bọn thuộc hạ cứu giá chậm trễ. Mời thiếu chủ mau mau thoát thân!

Phong Vô Ảnh cắn môi đến bật máu, nhìn thẳng vào y gằn từng tiếng:


  • Được! Đa tạ đã ứng cứu!

Chàng không nói hai lời, lập tức thi triển khinh công lao vút đi, mặc kệ hết
thảy.


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #15