Người Vô Tình Có Thật Vô Tình?


Người đăng: TieuBachLong90

Phong Vô Ảnh đứng trầm mặc một lúc thật lâu. Vẻ đau thương trong mắt chàng
theo thời gian mỗi lúc một đậm.

Bên kia, mọi người vẫn còn chưa hết bàng hoàng về cái chết của Phùng Tuyết phu
nhân.

Đứa nhỏ Phùng Quán đã không còn khóc nữa, ánh mắt nó tràn ngập hận thù, chỉ
nhìn Phong Vô Ảnh nghiến răng nghiến lợi.

Phong Vô Ảnh thầm than thở:


  • Oan oan tương báo, đến bao giờ mới chấm dứt đây?

Phạm Nhạc cúi gầm mặt, hai nắm đấm siết chặt, lão trầm giọng:


  • Ngươi đã thắng được hai trận, hay đi mau đi, đừng để bản tòa đổi ý.

Trương Thập Nhất thét lớn:


  • Không được! Hôm nay ta phải giết hắn để báo thù cho Phùng huynh!

Thiết bà bà cũng lạnh lùng:


  • Đạo nghĩa giang hồ gì chứ? Bà bà này không quan tâm nữa. Dù cái mang cái
    danh thấp hèn cũng quyết không để cho hắn toàn mạng rời khỏi đây.

Bạch Lý Ngư và Mạc Thần Bắc không nói năng gì, sau lưng họ còn cả Bạch Long
bang và Đại Lý tự rộng lớn, họ không muốn tham gia vào việc này.

Chợt nghe Phạm Nhạc gầm lên một tiếng:


  • Ai dám cản hắn! Ta giết kẻ ấy!

Ánh mắt Phạm Nhạc đảo qua Phong Vô Ảnh, tuy hiện giờ lão đang muốn bảo vệ
chàng, nhưng chàng lại cảm thấy bản thân lão chính là người muốn xé nát chàng
ra thành trăm mảnh nhất. Đây thực sự là một con người đáng kính phục, dù có
chuyện gì xảy ra thì vẫn không quên lời căn dặn của bằng hữu trước lúc chết,
chẳng mảy may màng đến nguyên nhân tại sao.

Đúng lúc này, từ bốn phía mái nhà bỗng vang lên những tiếng lộp cộp, kế tiếp
là vô số thân ảnh nhấp nhô xuất hiện, nhân thủ rất đông, cũng gần bảy tám mươi
người. Kẻ dẫn đầu bọn họ chính là Bạch Diệp Phi Ưng, Vạn Thắng vương Tô Khắc.

Những người mà Tô Khắc dẫn tới là ai?

Mạc Thần Bắc mỉm cười, nói lớn:


  • Quan sai đã tới, nơi này giờ là chuyện của Đại Lý tự, không còn can dự đến
    giang hồ nữa. Mong các vị anh hùng lượng thứ!

Thiết bà bà chống cây quải trượng xuống đất thật mạnh:


  • Hay lắm!

Trương Thập Nhất quay sang Phạm Nhạc hừ lạnh:


  • Sao hả Phạm phó chưởng môn? Không lẽ Lưu Nguyệt phái cũng muốn chống lại
    triều đình?

Nghe bọn họ nói vậy, Phạm Nhạc chỉ im lặng, biểu tình trên khuôn mặt càng u ám
đến đáng sợ Chỉ là mọi người đều không biết lão đang nghĩ gì, định làm gì.

Tô Khắc lạnh lùng nhìn Phong Vô Ảnh:


  • Thiếu chủ Thiên Sát, mười năm trước tổ chức của ngươi đã bày mưu hãm hại Lý
    Thiết Hoành đại hiệp, mười năm sau lại khiến Phùng gia rơi vào cảnh máu chảy
    đầu rơi. Rốt cuộc còn chuyện tàn độc nào mà các ngươi không dám làm nữa?

Bọn Thiết bà bà nghe vậy thì giật mình, không hề ngờ tới Phong Vô Ảnh còn có
thân phận như vậy. Tuy trong lòng có chút khúc mắc tại sao Lý Thiết Hoành bị
Thiên Sát bày mưu hãm hại, vậy mà con trai y lại đầu quân cho Thiên Sát, nhưng
bọn họ đang muốn che dấu tội lỗi cho Phùng Thiên Y, nào có dám khai ra lai
lịch thật sự của chàng.

Phong Vô Ảnh chợt mỉm cười. Một nụ cười đầy điềm tĩnh và dửng dưng.


  • Thế các ngươi muốn làm gì ta đây?

Mạc Thần Bắc vung tay:


  • Dàn trận bắt lấy hắn!

Bảy mươi quan sai hô lên một tiếng, nhất tề tuân mệnh.

Bọn họ từ các nóc nhà nhảy xuống, bao vây Phong Vô Ảnh.

Nhưng đúng ngay lúc họ chuẩn bị sáp tới, thì Phạm Nhạc bỗng gầm lên một tiếng.
Lão lao thẳng đến chỗ Phong Vô Ảnh, nhanh như chớp chộp lấy cổ tay chàng:


  • Đi!

Thiết bà bà giận dữ nói:


  • Họ Phạm, ngươi càng ngày càng hồ đồ! Rồi thanh danh Lưu Nguyệt phái sẽ bị
    hủy trong tay ngươi!

Phạm Nhạc dằn lại:


  • Thanh danh cái rắm chó, ông đây đếch cần!

Dứt lời, Phạm Nhạc rút Bá Hạ đao ra.

Đao vừa rời khỏi vỏ, Phạm Nhạc đã như hóa điên.

Tóc tai lão dựng ngược, hai mắt bắn ra thần quang, từ thanh đao đỏ rực kia
xuất hiện hỏa khí bức người.

Bá Hạ đao chính là kết tinh của mùa hạ, mùa tượng trưng cho tráng chí và tinh
thần của thuở thanh xuân, đầy nồng nhiệt và cháy bỏng. Tuy Phạm Thiên Y đã
già, tóc đã điểm bạc, nhưng tráng chí trong mắt lão không hề mất, ngược lại
còn đậm hơn.

Bá Hạ đao vừa quét qua đã có bốn năm người bỏ mạng vì nó. Máu của họ bắn lên
nhiễm đỏ cả áo Phạm Nhạc và thanh đao của lão. Bọn Thiết bà bà lao vào ngăn
cản, phân chia thành bốn hướng bao vây Phạm Nhạc, tạo nên một trận chiến quỷ
khốc thần sầu.

Phong Vô Ảnh vừa nuốt Đoạt Mệnh Di Hồn Đan, thương thế vừa đỡ đi đôi chút, cần
có thời gian tĩnh dưỡng. Nếu vận động quá nhiều thì vết thương sẽ vỡ miệng,
tính mạng lại trở về trạng thái nguy hiểm ban đầu. Tuy nhiên chàng vẫn không
ngừng vung kiếm hợp sức với Phạm Nhạc nhằm phá ra một con đường máu.

Chỉ cần sống sót ra khỏi đây, mọi việc để sau hãy bàn!

Tiểu Hàn tung mình lên không, thân pháp của chàng nhanh tới tột độ, đã thu hẹp
khoảng cách với bóng đen kia chỉ còn tầm một trượng.

Cả hai đuổi nhau một vòng từ nơi Ngô Tri Thù tử vong đến tận hậu hoa viên, sau
cùng, bóng đen rốt cuộc cũng dừng lại. Kế tiếp là một tràng cười khanh khách,
âm thanh thánh thót, mềm mại như giọng nữ nhân:


  • Ngân Thương công tử, chàng làm gì mà đuổi thiếp gấp quá vậy?

Rồi bóng người từ từ xoay lưng lại, dưới ánh trăng sáng ngời hiện rõ lên gương
mặt của một thiếu nữ. Đó là một gương mặt rất đẹp và nữ tính, nhưng sắc diện
lại có chút nhợt nhạt, thất thần.


  • Chắc công tử không biết thiếp là ai đâu nhỉ?

Tiểu Hàn ôm ngân thương vào ngực, không đáp.

Có điều thần tình của chàng hình như càng kích thích cô ta hơn:


  • Trên thiên hạ này, chỉ có hai kẻ được xưng tụng lạnh lùng nhất trong giới
    nam nhân, một là Vô Vị công tử xứ Thanh Hóa, hai là Ngân Thương công tử Tiểu
    Hàn. Thiếp từng gặp Vô Vị công tử, y thật sự vô cùng tẻ nhạt, dù người con gái
    đẹp nhất thế gian có cởi hết đồ trước mặt y, y cũng không chút động lòng.

Cô gái nhìn Tiểu Hàn với ánh mắt đầy ý vị:


  • Còn chàng thì sao, thiếp không tin chàng cũng tẻ nhạt đến thế đâu…

Nói xong, miệng cô điểm nụ cười, rồi bỗng đưa tay tách nhẹ cổ áo ra, chiếc áo
như được thấm dầu, trượt một cách nhẹ nhàng khỏi cơ thể. Dưới ánh trăng, da
thịt cô gái trắng ngần, mềm mại không chút tì vết, những đường nét cong cong
từ ngực cho tới eo đều hiển hiện trước mắt Tiểu Hàn.

Cô ta đã hoàn toàn lõa lồ.

Điều làm người ta ngất ngây nhất là hai điểm đỏ trên bầu ngực cô cứ hếch lên
như muốn khiêu khích người ta cắn lấy nó một miếng. Đó thật sự là một cơ thể
rất đẹp, căng tràn sức sống. Nếu là một nam nhân, ắt sẽ không chống lại nổi
cám dỗ đó.

Còn Tiểu Hàn thì sao?

Phải mất một khoảng thời gian khá lâu để chờ đợi, nhưng ả vẫn không được Tiểu
Hàn đáp lại gì. Đáng hận nhất là tuy ánh mắt của Tiểu Hàn dán chặt lên bộ ngực
sữa của cô, nhưng khóe miệng chàng lại hơi nhếch lên, thể hiện một sự khinh
miệt đến tột cùng.

Cô gái nghiến răng, thầm nghĩ:


  • Tên này rõ ràng đang giả vờ. Với thân thể của ta, tiểu nhân nhìn thấy thì
    thèm thuồng, quân tử nhìn thấy thì ít nhất cũng tỏ ra có chút xấu hổ, động
    tâm. Chẳng lẽ đêm khuya quá, hắn còn chưa nhìn rõ?

Nghĩ vậy, cô ta đánh bạo bước tới gần Tiểu Hàn, đinh ninh rằng bất kỳ một nam
nhân nào cũng không thể ra tay hạ sát một cô gái đang khỏa thân như vậy.

Và cô gái đã đúng. Tiểu Hàn không làm gì cả, chỉ đứng ngắm cơ thể của cô ta
trong im lặng.


  • Quả nhiên là thế, chàng còn định giả vờ đến bao giờ nữa đây?

Cô gái cười gợi tình, đưa tay vuốt nhẹ lên ngực Tiểu Hàn. Sau đó nép đầu vào
người chàng, hệt như một con mèo con đang làm nũng.

Mùi hương gợi dục, da dẻ mịn màng, cử chỉ ôn nhu, tất cả đang đón đợi Tiểu
Hàn, chỉ cần chàng nguyện ý mà thôi.

Cô gái bắt đầu hôn nhẹ từ phần ngực của chàng lên trên, đưa tay miết nhẹ khắp
thân thể. Có điều khuôn mặt của Tiểu Hàn vẫn lạnh tanh, không có chút phản
ứng. Từ mắt đến môi thủy chung vẫn bảo trì một dáng vẻ, dường như trên đời
chẳng có bất kỳ thứ gì có thể thay đổi dáng vẻ này được.

Ngay cả cái chết.

Cô gái kia cố giở hết mọi trò quyến rũ mà mình có thể làm. Tiểu Hàn vẫn mặc
kệ, chỉ đến khi nàng ta kiễng chân lên định hôn vào bờ môi của chàng, thì
chàng mới bỗng cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng ta.

Cả đời của cô gái chưa từng nhìn thấy một đôi mắt nào lạnh lùng và vô tình đến
thế. Nó khiến người ta có cảm giác sa chân vào hầm băng, buốt giá không kể
xiết.Thoạt tiên nàng ta biểu tình sợ hãi, người hơi thu lại, nhưng sau đó là
một biến hóa nhanh tới tột cùng.

Năm đầu ngón tay thon dài đẹp đẽ của cô gái bỗng cong lại như năm chiếc móc
câu sắc nhọn, móc thẳng vào trái tim Tiểu Hàn, gương mặt hiện lên vẻ ác độc.


  • Ngươi tới số rồi, mau đền mạng cho trượng phu của ta!

Chỉ có điều nàng ta đã phải thất vọng. Cây ngân thương vốn dĩ được Tiểu Hàn ôm
trọn trong ngực, đáng lý sẽ không thể nào phản ứng kịp được. Ngờ đâu đúng lúc
trảo của nàng ta vừa chộp vào, cây ngân thương lại xoay tròn, hất bàn tay nàng
ta thật xa. Kế đến là một tiếng vù thật nhanh. Cây ngân thương tầm thường đó
chẳng biết từ lúc nào đã đặt sẵn dưới cổ cô gái, chỉ cần cô ta cử động một
chút thôi thì nó sẽ lập tức xuyên qua yết hầu, biến cô thành một cái xác mỹ
nhân lõa lồ.

Hóa ra từ đầu đến cuối, Tiểu Hàn chưa từng bị cô ta mê hoặc!


  • Tên khốn, ngươi đã giết trượng phu của ta. Giờ ngươi hãy giết ta luôn đi? -
    Đôi mắt nàng ta bỗng rướm lệ, nhìn Tiểu Hàn với vẻ uất hận. - Cái tên câm nhà
    ngươi! Chắc ngươi đã giết quá nhiều người nên không rõ trượng phu của ta là ai
    hả? Chàng chính là Tiểu Tướng Công, đệ nhất cao thủ núi Chí Linh, còn ta là
    Tiểu Nương Tử, phu nhân của chàng.

Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má Tiểu Nương Tử:
- Chúng ta tuy chưa từng gặp nhau, nhưng từ nhỏ cha ta và sư phụ chàng đã
định sẵn hôn phối. Ngay chính cái tên Tiểu Tướng Công và Tiểu Nương Tử cũng là
do họ cao hứng đặt ra. Vốn dĩ ta luôn ở trong nhà, chờ ngày được trượng phu ta
trở về đón đi. Nay biến cố xảy ra, cha mẹ ta đều đã chết hết, ngươi còn giết
cả trượng phu ta, nay ta còn biết nương tựa vào ai, ngươi hãy nhanh chóng lấy
mạng ta luôn đi.

Tiểu Hàn bỏ thương xuống, sau đó quay lưng bỏ đi, từ đầu đến cuối thủy chung
vẫn không thốt lên câu nào.

Tiểu Nương Tử nhìn theo bóng lưng của gã, hét lên:


  • Tên khốn khiếp vừa câm vừa điếc vừa mù kia, nếu ngươi không giết ta, ta cứ
    quấn lấy ngươi, tìm cách giết ngươi. Đừng có mà hối hận!

Nào ngờ Tiểu Nương Tử vừa dứt lời, Tiểu Hàn đã như âm hồn xuất hiện trước cô
ta, cánh tay đưa lên, đâm thẳng một thương nhanh như điện.

Tiểu Nương Tử nhắm mắt lại, đón nhận cái chết.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng nó lại phát ra từ phía sau lưng Tiểu
Nương Tử. Khi nàng quay lại, thì mới phát hiện vừa rồi có một tên sát thủ áo
đen lẻn ra sau lưng, tay thủ sẵn trường kiếm sẵn sàng kết thúc tính mạng mình
bất cứ lúc nào. Và hiện tại, mũi ngân thương của Tiểu Hàn đã ghim thẳng vào
yết hầu tên sát thủ, cực kỳ chính xác, không chệch dù chỉ một ly.

Nhưng điều nàng không hiểu là tại sao Tiểu Hàn lại ra tay cứu mình? Rõ ràng
vừa rồi mình còn ra tay ám sát chàng cơ mà?


  • Ha ha, khá khen cho Tiểu Hàn, vừa ra tay đã liền giết chết một trong thập
    tam đường chủ của Thiên Sát ta! Cái danh đệ nhất trong giới hậu bối Việt quốc
    quả không ngoa chút nào!

Sau khi Tiểu Hàn kết thúc tính mạng tên sát thủ kia, sau lưng chàng bỗng vang
lên một tiếng cười dài.

Tiểu Hàn và cô gái đồng thời quay nhìn về hướng đó thì thấy một gã thanh niên
áo trắng, tay cầm kiếm khinh công đáp xuống mặt đất, dáng vẻ hết sức tiêu sái
tự nhiên. Khuôn mặt gã thanh niên này rất anh tuấn, thậm chí có phần nào đó
giống với nữ nhân, nếu không phải giọng nói của gã là nam thì e rằng mọi người
đều đã nhầm lẫn mất rồi. Gã ta nhìn Tiểu Hàn cười cười:


  • Này Tiểu Hàn, chúng ta dù sao cũng là cố nhân. Ít ra ngươi nên chào hỏi ta
    một tiếng chứ?

Tiểu Hàn lạnh lùng nhìn gã. Chàng chưa từng gặp gã một lần nào. Thậm chí,
người thanh niên vô danh này còn đem lại cho chàng một cảm giác vô cùng nguy
hiểm…

… Mùi vị của cái chết.

Gã thanh niên nhìn cô gái sau lưng Tiểu Hàn rồi nói:


  • Ngươi vẫn ngu ngốc như xưa. Ngươi thật sự tin những gì cô ta nói với ngươi?
    Ta cho ngươi biết, ả Tiểu Nương Tử này tội ác khẳng định chẳng kém gì tên Tiểu
    Tướng Công ăn thịt người kia đâu. Mỗi đêm nàng ta đều đi ra ngoài quyến rũ nam
    nhân, hút cạn tinh lực của họ cho tới chết để luyện ma công, nào có phải hoàng
    hoa khuê nữ gì. Đáng lý vừa rồi, ngươi không nên nương tay cho ả!

Tiểu Nương Tử mím môi:


  • Lưu Tinh kiếm A Ngũ, ngươi đã nói sẽ giúp ta giết y cơ mà? Tại sao giờ lại
    quay lưng chĩa mũi giáo vào ta?

Nghe tới cái tên mà Tiểu Nương Tử vừa nói, gã thanh niên thở dài:


  • Không ngờ lần này hạ sơn, kẻ đầu tiên gọi tên ta lại là con mụ bẩn thỉu nhà
    ngươi.

Tiểu Nương Tử giận dữ thét lớn:


  • Ngươi đừng cuồng vọng! Chẳng phải ngươi bảo ta cứ việc gọi người là A Ngũ
    sao?

Tổ chức Thiên Sát chia ra làm mười ba phân đường, mỗi phân đường có một đường
chủ. Những vị đường chủ này bình thường luôn giấu mặt. Họ không có tên, chỉ có
tôn hiệu kèm theo số đếm của mình. Tất cả bắt đầu từ A Nhất cho đến A Thập
Tam. Nghe giang hồ đồn rằng những vị trí này đều không hề cố định, nếu một
ngày nào đó có một vị đường chủ chết đi, thì sẽ có người thay thế vào vị trí
của y, trở thành một con số tương tự. Cũng nhờ đó Thiên Sát mới càng ngày càng
mạnh mẽ hơn, võ công lớp đường chủ sau bao giờ cũng tuyệt thế hơn lớp đường
chủ trước, vì đơn giản chính họ là người đã ra tay giết đường chủ trước để
cướp đoạt vị trí.

Tiểu Hàn tin chắc A Ngũ cũng như vậy. Chỉ có điều y không đeo mặt nạ như những
kẻ khác vẫn làm, và lúc này đây y đang muốn nói cho chàng biết rằng y đã xuất
hiện mà thôi.

A Ngũ không để ý tới Tiểu Nương Tử nữa, quay sang nói Tiểu Hàn:


  • Chắc ngươi cũng đoán ra ta là kẻ đã hạ sát người của Phùng gia. Có điều,
    việc này chỉ có mỗi mình ngươi và ta biết thôi, những nhân sĩ giang hồ ngoài
    kia họ đều không biết, bọn họ đang vây giết con trai của Lý Thiết Hoành. Quan
    sai cũng xuất hiện rồi, nếu bây giờ ngươi không tới đó thì e rằng vĩnh viễn
    không còn cứu hắn kịp nữa đâu.


  • Tại sao chỉ có hai người? Rõ ràng ta cũng biết cơ mà? - Tiểu Nương Tử ban
    đầu hơi ngạc nhiên, sau đó tỏ vẻ hốt hoảng - Không lẽ, không lẽ ngươi định
    giết người diệt khẩu?


A Ngũ nói:


  • Không, xuống tay với hạng đàn bà nhơ nhớp như ngươi, ta cảm thấy kinh tởm
    lắm. Kẻ giết ngươi sẽ là vị Ngân Thương công tử này đó!

Rồi y tiếp:


  • Tiểu Hàn, ta biết ngươi thắc mắc tại sao ta lại dám kể những chuyện này cho
    ngươi, còn giúp ngươi giết người phe ta nữa. Có điều, ngươi chỉ cần nhớ tới
    miếu Thành Hoàng trấn Thạch Long, thì ắt sẽ hiểu những gì ta nói. Tiểu Điệp,
    cô ta vẫn chờ người đấy!

Không đợi Tiểu Hàn trả lời, A Ngũ đã điểm nhẹ mũi chân thi triển khinh công
lao vút đi, thân hình y thoáng chốc đã biến mất trong màn đêm, nhưng tiếng
cười thì vẫn còn vang vọng lại:


  • Hãy mau chóng xuống tay đi người anh em, ta đã bắt đầu ngửi thấy mùi máu
    của tên đáng thương kia rồi, ha ha…

Phía dưới đất, Tiểu Nương Tử từ từ đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tiểu Hàn. Song lúc
này nàng ta bỗng thấy khuôn mặt của Tiểu Hàn có sự biến đổi ghê sợ. Khuôn mặt
băng giá đó giờ đây nhăn nhúm lại, răng hàm nghiến chặt vào nhau kêu lên những
tiếng ken két. Hẳn là phải có đả kích gì ghê gớm lắm mới có thể khiến một
người lạnh lùng như gã trở nên đau đớn đến vậy.


  • Hừm, không ngờ kẻ vô tình như ngươi cũng biết đau lòng. Cũng đáng kiếp lắm!

  • Tiểu Nương Tử tiếp: Thế nào? Ngươi có muốn giết ta không? Nếu ngươi không
    giết thì ta sẽ đi đây!

Tiểu Hàn vẫn trầm mặc. Nếu không phải giang hồ từng truyền rằng chính đích
thân vị kỳ hiệp thứ năm của Việt quốc - Giác Tham đại sư có nói đã từng uống
trà, bàn luận đạo lý với Tiểu Hàn suốt ba ngày ba đêm trên núi Yên Tử, thì bất
luận kẻ nào gặp Tiểu Hàn cũng sẽ cho rằng gã là người câm. Nhưng rốt cuộc vì
điều gì mà Tiểu Hàn lại kiệm lời như thế?

Tự cổ đến nay, chỉ có ba nguyên nhân khiến anh hùng trở nên trầm mặc, thứ nhất
là mỹ nhân, thứ hai gia thân, thứ ba chính là bằng hữu. Tại sao mỹ nhân lại
đứng đầu? Đơn giản vì tình ái là một loại tình cảm rất phức tạp, rất lâm ly,
khi lỡ sa chân vào nó, bạn có thể hy sinh tánh mạng của mình, thậm chí tình
nguyện chia cách người thân để theo đuổi tình ái, mặc cho tội lỗi ngập đầu.

Đối với Tiểu Hàn, gã không có bằng hữu, cũng chưa ai từng nghe nói gã có người
thân. Vậy chẳng lẽ là Tiểu Điệp trong lời nói của A Ngũ? Nàng là ai? Và thật
sự có phải là mỹ nhân hay không?

Cuối cùng Tiểu Hàn đã quay lưng lại, nhìn chằm chằm Tiểu Nương Tử. Dưới cái
nhìn của gã, Tiểu Nương Tử cảm thấy lạnh buốt tới tận tâm can. Nàng cố đè nén
nỗi sợ hãi nói:


  • Muốn giết thì giết đi, còn giả tạo cái gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu hôm
    nay ngươi không giết ta, thì ta sẽ ra ngoài giết nam nhân hút lấy tinh khí,
    đến khi nào thần công luyện thành sẽ quay lại tìm ngươi báo thù.

Đoạn nàng ta “à” lên, nhớ đến mình vẫn còn đang trần truồng, rồi cười rộ:


  • Ta biết rồi, hóa ra ngươi không dám xuống tay với nữ nhân. Ngươi thực sự
    động lòng với cơ thể của…

Một ánh thương bạc lóe lên cắt đứt câu nói của Tiểu Nương Tử. Ánh thương đẹp
đến kinh diễm!

Đàn bà thường mắc một sai lầm là thường nói quá nhiều khi nam nhân đang rối
trí, điều này chỉ càng làm nam nhân thêm chán ghét họ, ra tay dứt khoát hơn mà
thôi.

Cây thương của Tiểu Hàn đã hạ xuống, đầu thương có dính máu.

Khuôn mặt của Tiểu Hàn lúc này không còn lạnh như băng nữa, trong đôi mắt
chàng chỉ có một vẻ ưu sầu và mệt mỏi vô cùng.

Chàng cảm thấy tịch mịch, cảm thấy thê lương.

Giết người chẳng qua là giải pháp bắt buộc, không thể không dùng đến. Nếu
chàng tha cho nữ nhân này, thì nàng ta ắt sẽ không tha cho nhiều kẻ khác, và
cả chính bản thân chàng nữa. Nàng ta đã giết vô số người, đây cũng là kết quả
đích đáng mà nàng ta phải lãnh chịu. Chỉ khổ cho những kẻ phải xuống tay với
nàng như chàng mà thôi!

Tiểu Hàn thở dài một tiếng, sau đó quay lưng bước đi.

Giọt máu cuối cùng trên cây ngân thương cũng đã biến mất, trả lại cho mũi
thương một vẻ lạnh lẽo vô song.


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #14