Lòng Dạ Đàn Bà


Người đăng: TieuBachLong90

Đêm như dài vô tận, nhất là những đêm mưa gió bão bùng thế này. Cả tòa thành
Liêu Vân chìm trong tĩnh mịch, nếu có tiếng động thì cũng chỉ là tiếng hít thở
đều đặn tỏa ra từ các căn nhà, không một ai hay biết gì về trận mưa máu vừa
diễn ra ở Phùng gia.

Con người là một loài sinh vật rất kỳ lạ, khi bình yên chẳng bao giờ chịu dừng
lại, luôn tìm cách suy tính thiệt hơn, tự chuốc lấy phiền não; nhưng đến khi
phong ba bão táp xuất hiện thì lại vùi mình vào trong chăn ấm, bỏ mặc tất cả
mà chìm vào giấc ngủ ngon. Thích đắng ghét ngọt, thích khổ chê sướng. Chẳng
thể có loài sinh vật nào ngốc hơn con người nữa. Phong Vô Ảnh là con người,
đương nhiên cũng sẽ ngốc, nhưng cái ngốc của hắn dường như quá lớn, quá vô
nghĩa, không đem lại tác dụng nào mà còn tự thiệt thân mình.

Hắn cứu người, mặc dù biết người đó là kẻ thù không đội trời chung với mình.

Hắn tha người, mặc dù biết người được tha sẽ tiếp tục đứng lên, cầm dao trong
tay chực chờ thời cơ lấy mạng hắn.

Và trong lúc cả thế gian đang say giấc ngủ ngon thì hắn phải dốc hết sức lực
chạy trốn. Chỉ cần chậm lại một chút thôi thì lũ người mà hắn vừa cứu, vừa tha
kia sẽ lại đuổi tới để giết hắn, băm vằm hắn ra thành trăm mảnh.

Rốt cuộc hắn đang làm gì? Tại sao phải làm những chuyện ngu ngốc đó? Tại sao
không quay lưng lại mà đâm mỗi tên một kiếm thẳng vào cổ họng xong cho rồi,
việc đó nằm trong khả năng của hắn cơ mà? Là vì hắn mềm lòng, yếu đuối? Hay là
giả tạo để hy vọng lấy được lòng nhân sĩ võ lâm?

Có thể lắm chứ.

Hắn muốn tái xuất giang hồ, muốn vang danh tứ hải, muốn không hổ với cha thì
hắn cần phải có một bước đà.

Qua cơn bỉ cực tất thái lai.

Nếu một ngày nọ mọi người nhận ra đó chỉ là một âm mưu của Thiên Sát và sự che
đậy của bọn Bạch Lý Ngư, Thiết bà bà thì chắc chắn danh tiếng của hắn sẽ nổi
như cồn, mọi người sẽ tung hô cho sự nhân từ của hắn, thậm chí còn được tôn
xưng thành kỳ hiệp cũng không biết chừng.

Nhưng, đó có thực sự là những suy tính của Phong Vô Ảnh?

Không ai biết.

Nguyên do của hết thảy những hành động mà hắn làm sẽ chỉ có mình hắn biết.

Hoặc cũng có thể hắn vốn không nghĩ ngợi gì cả, cứu và tha, chỉ là một bản
năng trong phần “người” của hắn mà thôi.


  • Tiểu thư? - Gã râu rậm Cao Đại gãi đầu hỏi với vẻ bất đắc dĩ: - Có nhất
    thiết phải chặn giết hắn không?

Bạch Linh cau mày:


  • Ngươi có ý gì?

Cao Đại nói:


  • Thuộc hạ thấy hắn là một chân quân tử đích thực. Rất có thể chúng ta đã
    hiểu nhầm hắn.

Cao Thắng gật gù:


  • Đúng vậy! Nếu hắn là thiếu chủ Thiên Sát thì đâu có lý nào phải tới phút
    chót khi hắn đã thương tích đầy mình, sống dở chết dở, ba tên kia mới lao ra
    cứu như vậy. Chuyện này rất đáng ngờ!

Bạch Linh hỏi:


  • Các ngươi có nhận ra mấy tên bịt mặt là ai không?

Cao Đại ngẫm nghĩ chút rồi trả lời:


  • Đôi chân của kẻ có đôi mắt sáng rực kia nhanh thoăn thoắt, lại am tường khá
    nhiều loại cước pháp khác nhau. Cú tiếp đất đầu tiên từ mái xuống y dùng Tùy
    Phong bộ pháp của Vạn Kiếm môn; chiêu y dùng để đá bay Trương Thập Nhất thuộc
    về thức Kim Kê Độc Lập trong Kim Kê thoái pháp trấn Quảng Oai; hai bước nhảy
    mà y dùng để lao tới chỗ Phong Vô Ảnh lại thuộc về một môn khinh công vô danh
    ngoài quan ải. Am hiểu nhiều loại cước pháp đến vậy, trên đời này e rằng chỉ
    có mình Biên Bức vương A Lục.

Gã mũi khoằm Cao Thắng gật gù:


  • Nhãn lực của ngươi ta không bì kịp. Ngươi cứ tiếp tục nói đi.

Cao Đại tiếp:


  • Kẻ có đôi mắt xám xịt dùng một chưởng đánh bay Thiết bà bà ra xa. Sau khi
    trúng chiêu, cây quải trượng rung lên bần bật trong vòng hai giây, tạo thành
    một lực phản chấn khiến nó văng khỏi tay bà ta. Loại chưởng lực mạnh mẽ như
    vậy chắc chắn phải là Thiết Sa chưởng. Mà trong giang hồ hiện nay, kẻ có đủ
    hỏa hầu về Thiết Sa chưởng đến mức độ đó hầu như chỉ có duy nhất A Tứ, Tứ
    đường chủ của Thiên Sát.

Bạch Linh tỏ vẻ tán thưởng. Nhưng rồi nàng lại thấy Cao Đại nhíu mày:


  • Còn kẻ có đôi mắt lạnh lùng kia… - Gã suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: - Kỳ
    lạ, kỳ lạ… Người này thuộc hạ nhìn không ra y sử dụng chiêu thức gì.

Bạch Linh mỉm cười:


  • Ngươi đúng là hồ đồ rồi. Ngay cả người không biết võ công như ta còn nhận
    ra tên ấy dùng ám khí đánh ngã Lê Hy, sao lại bảo hắn dùng chiêu thức?


  • Tiểu thư nhầm rồi! - Cao Đại nghiêm nghị nói: - Hắn vốn không dùng ám khí.
    Thứ trong tay hắn bắn về Lê Hy vô hình vô dạng, tốc độ lại quá nhanh. Cũng nhờ
    thuộc hạ có đôi mắt tinh tường nên mới phát hiện được điểm này.


Mũi khoằm Cao Thắng tò mò:


  • Thế nó là thứ gì? Tiểu Đại, người đừng úp úp mở mở nữa.

Cao Đại trầm ngâm một lúc, cuối cùng hít vào hơi lạnh, nhẹ nhàng buông:


  • Kiếm khí!

  • Ngươi có chắc không? - Cao Thắng vẫn chưa tin tưởng: - Nên nhớ kiếm khí
    chính là cảnh giới tối cao của kiếm đạo. Một khi đạt được sẽ trở thành thiên
    hạ vô địch. Nhưng ta nhìn động tác và thân pháp của tên có đôi mắt lạnh lùng
    ấy, rõ ràng chậm hơn A Tứ, A Lục rất nhiều.


Cao Đại đáp:


  • Cũng có thể ta nhìn nhầm. Song thế gian này đâu có loại ám khí nào nhanh
    tới mức độ vô hình vô ảnh như thế?

Bạch Linh chợt xen vào:


  • Đương nhiên là có!

Cao Đại kinh ngạc:


  • Là thứ gì vậy tiểu thư?

Bạch Linh mỉm cười:


  • Ngươi đã quên Sưu Hồn Châm rồi sao?

Sưu Hồn Châm là một món ám khí thuộc về truyền thuyết. Nó xuất phát từ Vân
Mộng sơn trang vào hai trăm năm trước và nằm trong tay Vân Mộng đạo nhân.

Vân Mộng đạo nhân từ lúc sinh ra đã là kẻ tàn phế, hai chân cụt tới tận đùi,
bàn tay phải chỉ có duy nhất một ngón cái. Một kẻ như vậy, vốn dĩ không thể
nào tự sống, nói chi đến chuyện gia nhập được giang hồ. Vậy mà y không những
đã gia nhập giang hồ thành công, mà còn nổi danh, trở thành đệ nhất danh gia
về ám khí thời bấy giờ.

Giang hồ đồn đại rằng trong ống tay áo của Vân Mộng đạo nhân có dấu cơ quan ám
khí. Cơ quan này trong nháy mắt có thể phóng ra tối đa ba trăm tám mươi bảy
mũi Sưu Hồn châm, bất kỳ mũi nào cũng có sức mạnh xuyên kim phá thạch. Dưới
một trận mưa ám khí như vậy dù có mình đồng da sắt, hoặc khinh công thần diệu
đến đâu cũng không tránh khỏi cái chết. Nhưng Sưu Hồn Châm đã mất đi oai phong
vốn có kể từ ngày Vân Mộng đạo nhân qua đời. Hậu thế của ông không biết cách
sử dụng nên uy lực giảm xuống tới chín thành. Rồi vào bảy năm trước, món vũ
khí này đã chính thức biến mất khỏi võ lâm sau một cuộc thảm sát ở Vân Mộng
sơn trang do dâm nữ Triệu Phi Yến đích thân xuống tay.

Cao Đại đáp chắc nịch:


  • Sưu Hồn Châm, một khi bắn ra thì phải thấy máu, phải thu được hồn. Nếu còn
    lưu lại được người sống, ắt không phải Sưu Hồn Châm.


  • Ngươi đừng quá sách vở như vậy. Năm xưa, những Lý Thiết Hoành, Tiêu Biệt
    Ly, Nhất Kiếm Tri không phải đều từng được xưng tụng là thiên hạ vô địch, cuối
    cùng vẫn chết thảm dưới tay người khác sao? - Bạch Linh thở dài: - Trên đời
    này, vốn chẳng có ai là vô địch tuyệt đối cả!


Cao Đại không phản bác, rất nhanh chóng chấp nhận giả thuyết của Bạch Linh:


  • Võ công của kẻ thứ ba kém hơn A Tứ, A Lục, vị trí trong Thiên Sát hẳn cũng
    nằm phía dưới. Trong tài liệu chúng ta nắm giữ, các đường chủ còn lại, kẻ am
    hiểu về ám khí không nhiều lắm. Có thể kể đến A Thập Nhất. Nghe đồn y tự mình
    huấn luyện ra Thập Bát Diêm La Đao, bản lĩnh cũng không tệ. Tuy nhiên, đây chỉ
    là phỏng đoán sơ bộ, chưa chính xác lắm.


  • Chà, Tiểu Đại, mấy năm qua chắc ngươi đã nhai không ít thư tịch của nội thổ
    Việt quốc rồi nhỉ? - Chứng kiến Cao Đại am hiểu những nhân vật kia như lòng
    bàn tay, từ võ công cho đến thân thế, Cao Thắng không khỏi bội phục.


Cao Đại nghe vậy cười lớn. Bình sinh y thích nhất là được người khác khen
ngợi.

Cao Thắng quay về chủ đề chính:


  • Bọn chúng rõ ràng đủ sức giết hết toàn bộ những cao thủ có mặt tại Phùng
    gia, nhưng lại không làm thế, chứng tỏ việc xảy ra đêm nay đều là âm mưu của
    chúng. Chỉ là không hiểu, bọn chúng phải đổ oan cho tiểu tử Phong Vô Ảnh để
    làm gì? Sao không giết quách hắn luôn đi?

Bạch Linh cười lạnh:


  • Ta chẳng quản Thiên Sát muốn tính toán gì với tên tiểu tử ấy. Nhưng bọn
    chúng dám động đến chúng ta, chờ dăm hôm nữa, khi chúng ta đã quen với nội
    thổ, đưa thêm nhân thủ đến, sẽ cho chúng một bài học đích đáng.

Đoạn nàng tiếp:


  • Còn hiện tại, phải giết tên Phong Vô Ảnh ấy. Hừ, ta muốn cho hắn biết, việc
    xúc phạm “thần” sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào!

Khi nói ra câu này, bàn tay nàng đưa lên cổ mân mê vết cắt Phong Vô Ảnh tạo ra
khi nãy, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ ác độc.

Chợt nàng nghe gã mũi khoằm Cao Thắng bật cười:


  • Tiểu thư không cần sốt ruột nữa. Hắn đã tới!

Phong Vô Ảnh chống tay vào một cột, thở dốc.

Máu từ ngực và lưng không ngừng tuôn ra, lấy đi sức lực của chàng.

Một con sư tử dù mạnh mẽ đến đâu, nhưng nếu trúng quá nhiều vết thương thì
cũng phải gục ngã.


  • Ta không thể chết! - Phong Vô Ảnh trợn trắng tròng mắt, năm ngón tay bấu
    chặt như muốn đâm lút vào thân cột, ngăn không cho ý chí mình chùn xuống. Đoạn
    chàng hít sâu vào một hơi lấy thêm sức mạnh tiếp tục lê bước.

Trời đã bắt đầu gần sáng, từng làn sương sớm len lỏi vào trong vết thương,
thấu vào tim, khiến chàng cảm thấy lạnh buốt, toàn thân bất giác run lên cầm
cập.

Chàng gắng gượng chút hơi tàn cuối cùng tìm một căn nhà để trú thân. Không
hiểu sao trong lúc vô tình lại rẽ vào con đường có quán rượu mà trước đó mấy
canh giờ, chàng đã từng gặp Bạch Linh. Hiện tại, quán rượu tuy vẫn sáng đèn,
nhưng lại im ắng đến đáng sợ. Dưới mặt đất bên ngoài quán rượu không có máu,
cũng không có xác chết, đoán chừng sau khi bọn Bạch Linh, Mạc Thần Bắc thoát
vây, đám sát thủ Thiên Sát đã tới dọn dẹp sạch hết mọi vết tích rồi.

Trong đầu Phong Vô Ảnh bỗng lóe lên một tia hy vọng. Chàng vội đi thật nhanh
tới quán rượu. Nếu đúng theo những gì chàng tính toán thì quán rượu này có thể
là sinh cơ cuối cùng của chàng. Chỉ cần trốn vào đó chờ đám người Thiết bà bà
và quan sai đi qua, bản thân mình khôi phục lại một phần sức lực, thì ngay lập
tức có thể đào thoát ra khỏi thành Mặc Vân.

Nhưng mọi thứ không bao giờ diễn ra giống như người ta mong muốn.

Chàng chỉ mới bước được ba bước thì đã bị một cơn gió mạnh đẩy lui về phía
sau, loạng choạng suýt té ngã.

Bạch Linh, Cao Thắng, Cao Đại hạ thân từ trên mái nhà xuống, chặn trước mặt
chàng.


  • Tên khốn khiếp! Ngươi to gan nhỉ? Dám gọi cả đống thuộc hạ tới bao vây bản
    cô nương, khiến bản cô nương một phen suýt chết.

Nghe Bạch Linh nói vậy, Cao Đại tỏ thái độ ngạc nhiên, định cất tiếng nhưng
chợt bị Cao Thắng ngăn lại.

Phong Vô Ảnh lạnh lùng hỏi:


  • Cô muốn gì?

Bạch Linh nheo mắt:


  • Ngươi ngốc thật hay ngốc giả? Đương nhiên là bản cô nương muốn lấy cái đầu
    của ngươi xuống rồi. Cái đầu của thiếu chủ Thiên Sát, nếu bán cho Đại Lý tự
    hẳn cũng được không ít tiền nhỉ?

Phong Vô Ảnh không trả lời mà chỉ thở dài. Dưới ngực, máu không ngừng trào ra,
khiến gương mặt chàng trở nên trắng bệch.

Bạch Linh tức giận quát.


  • Ngươi thở dài cái gì?

Phong Vô Ảnh nói:


  • Ta thở dài vì mình quá ngốc. Đáng lý ban nãy ta nên lấy đầu cô xuống trước.
    Nếu không giờ này, đâu đến nỗi bị cô giết ngược lại như vậy.

Bạch Linh giễu cợt:


  • Ngươi đủ sức giết ta sao? Ban nãy là ngươi kiêng dè hai thuộc hạ của ta,
    không dám ra tay mà thôi!

Phong Vô Ảnh chỉ mỉm cười, rồi lại im lặng.

Bạch Linh lại quát:


  • Ngươi cười cái gì?

Không hiểu sao càng lúc nàng càng cảm thấy gã thanh niên trước mắt này đáng
ghét quá chừng!


  • Ta cười, vì không những ta ngốc mà đến cô cũng ngốc luôn. Nếu ta không đủ
    khả năng giết cô thì hiện nay trên cổ cô đâu có một vết kiếm như vậy. Lại nói,
    theo như ta nhớ, lúc đó khoảng cách giữa ta và hai thuộc hạ của cô chỉ tầm năm
    bước chân. Từ vị trí của ta ra ngoài cửa là hơn mười hai bước chân, vậy mà lúc
    ta dùng khinh công thoát ra, hai gã ấy nào có kịp phản ứng dù chỉ một chút! -
    Chàng tiếp: - Nếu luận về võ công, ta thua bọn gã thật. Nhưng nếu ta muốn giết
    người thì bọn gã nhất định không cản nổi, ta muốn chạy trốn cũng thế. Cô hiểu
    rồi chứ?

Vẻ mặt xấu hổ của Cao Đại và Cao Thắng đã chứng minh điều Phong Vô Ảnh nói là
đúng. Đồng thời, cả hai cũng thầm thán phục vì sự tinh minh của Phong Vô Ảnh,
hóa ra chàng vẫn luôn để ý kỹ đến vậy. Có điều, một người thông minh thế này,
sao vào những lúc quan trọng lại có những hành động ngu ngốc đến không tưởng!


  • Không hiểu! - Ngờ đâu Bạch Linh gằn giọng, đoạn ngẫm nghĩ gì đó rồi mắt ánh
    lên vẻ tinh nghịch: - À, bây giờ thì bản cô nương hiểu rồi. Ngươi muốn bản cô
    nương rủ lòng thương, giúp ngươi chặn bọn Thiết bà bà và quan sai lại chứ gì?


  • Cô lại nhầm rồi! - Phong Vô Ảnh lắc đầu: - Không phải rủ lòng thương, mà là
    muốn cô trả ơn tha mạng của ta. Thiết nghĩ lai lịch của cô cũng không nhỏ, ắt
    nên ân oán rạch ròi một chút.


Lần này đến lượt Bạch Linh cười khanh khách:


  • Ta lại vừa hiểu ra thêm một chuyện nữa.


  • Chuyện gì?


  • Hóa ra ngươi chẳng phải quân tử tốt lành gì. Còn biết mượn cớ ép người nữa
    kia đấy.


Phong Vô Ảnh đáp:


  • Ta ngốc chứ không ngu!

Người hiền lành, không có nghĩa là không thạo ngón đời, chẳng qua họ không
thích mà thôi. Đến lúc cần thiết, họ vẫn có thể giở thủ đoạn như thường, thậm
chí còn độc và bỉ ổi hơn những kẻ khác.

Miệng Bạch Linh điểm nụ cười, ánh trăng phớt lên khóe môi nàng tạo nên một vẻ
đẹp rạng ngời khiến người đối diện không dám nhìn thẳng:


  • Thông minh đó, đáng tiếc là ngươi đã ép nhầm người rồi. Bọn ta đây chẳng
    phải hạng thiện nam tín nữ gì. Muốn nói đạo nghĩa với bọn ta, thật vớ vẩn hết
    sức.


  • Thôi được. - Giọng nói của Phong Vô Ảnh vẫn chầm chậm cất lên nhưng hình
    như đang dần yếu đi. - Vậy xem như vận số ta đến đây là hết. Cô cứ ra tay đi.
    Ta không oán trách cô đâu.


Bạch Linh nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của Phong Vô Ảnh.

Đôi mắt của chàng giờ đây không có vẻ gì giận dữ, cũng không buồn bã, chỉ trầm
ngâm như đang suy nghĩ điều gì. Sắp bị giết mà vẫn điềm tĩnh đến vậy, thế gian
này có hạng nguời như thế sao?


  • Tiểu thư!

Cao Đại vội quát lớn khi thấy Bạch Linh lao tới chỗ Phong Vô Ảnh.

Nàng rút ra một con dao ngắn từ trong thắt lưng, lưỡi dao cong như hình lưỡi
liềm đâm thẳng vào ngực chàng.

Phập!

Máu tươi lại tứa ra.

Máu xuất phát từ bả vai Phong Vô Ảnh.

Lưỡi dao của Bạch Linh hơi chệch đi một chút, dường như không muốn lấy mạng
chàng ngay lập tức.


  • Thế nào? Ngươi đã thấy hận ta chưa?

Bạch Linh mỉm cười dịu dàng, tuy nhiên, giờ đây nét dịu dàng đó khiến người ta
cảm thấy như ác quỷ, một con quỷ cái.

Thân thể Phong Vô Ảnh run lên, ánh mắt thoáng hiện vẻ buồn đượm:


  • Ta không hận cô!


  • Đã hận chưa? Đừng có giả vờ trước mặt ta nữa! Trên đời này, ta ghét nhất là
    hạng người ngụy quân tử như ngươi!


Bạch Linh nghiến răng, mũi dao xoáy thật mạnh như muốn nghiền nát thịt nơi bả
vai chàng thành từng mảnh vụn.

Bọn Cao Đại, Cao Thắng đã vây xung quanh Phong Vô Ảnh với khoảng cách ngắn
nhất, trong một nháy mắt cũng có thể lấy mạng chàng. Lần này bảo đảm sẽ không
xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


  • Bọn đàn ông các ngươi suốt ngày luôn tự tỏ ra thanh cao, chính nhân quân
    tử, thực chất lại là lũ cặn bã nhất thế gian!

Đôi mắt Bạch chợt rớm lệ, chẳng hiểu sao lúc này nàng ta lại khóc. Dao đâm vào
Phong Vô Ảnh, hình như cũng đâm luôn vào trái tim nàng, làm khơi gợi một đoạn
hồi ức thương tâm nào đó.

Phong Vô Ảnh rên khẽ, nhưng không đánh trả, vẫn chỉ im lặng chịu đựng.


  • Ngươi tưởng bổn cô nương không dám giết ngươi sao? Ta phải hành hạ ngươi,
    cho ngươi sống không bằng chết, đến khi ngươi chịu lột mặt nạ của mình xuống
    thì mới thôi!

Bạch Linh gằn giọng, giống như có hận thù rất lớn với đàn ông vậy.

Đúng lúc này, từ phương xa chợt vang tới tiếng cười khằng khặc:


  • Ha ha, thần nữ, cô vẫn ác độc như xưa, dung mạo cũng không thay đổi chút
    nào. Đã mười ba năm trôi qua, cô còn nhớ tới bản tôn chứ?!

Giọng nói the thé, không rõ nam hay nữ. Điểm khiến người ta sợ hãi nhất là
giọng nói như vang vọng lên từ bốn phía, như một chiếc lưới trùm lên những
người đang có mặt tại đương trường, tạo cho họ có một cảm giác không cách nào
phản kháng.

Cao Đại ngẫm nghĩ gì đó, rồi chợt biến sắc:


  • Là hắn! Ma đao Dương Chính Phong!


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #16