Thù Hận Và Chân Tình


Người đăng: TieuBachLong90

Ngực phải Phong Vô Ảnh chảy đầy máu tươi.

Nhưng mũi tên không có trên ngực chàng.

Mũi tên kinh thiên động địa đó đã xuyên thẳng ra sau lưng Phong Vô Ảnh, cắm
vào một bức tường trắng xóa, lút đến tận cán. Máu đỏ thấm đẫm trên bức tường,
từng vệt từng vệt chảy xuống, như những dòng huyết lệ thê lương mà não nùng.

Nhất tiễn xuyên tâm, dù là thần cũng phải chết!

Mạc Thần Bắc không thừa thắng truy đuổi, chỉ lạnh nhạt nói:


  • Trận này tại hạ thắng, huynh đệ thua rồi!

Phong Vô Ảnh ôm ngực, khóe miệng hơi nhếch:


  • Các hạ lợi hại lắm! Ta nhận thua!

Mạc Thần Bắc nghĩ gì đó rồi nói:


  • Huynh đệ, nếu như ngươi chịu buông kiếm, theo tại hạ về Đại Lý tự quy án
    thì vẫn còn một cơ hội sống, không nên đấu trận cuối cùng.

Tuy gã nói thế, nhưng mọi người đều hiểu gã chỉ muốn Phong Vô Ảnh quay đầu,
không nên tạo thêm sát nghiệp mà thôi. Bất kể ai trước khi từ giã cõi đời đều
là một kẻ đáng thương, nếu có thể vớt vát một chút gì đó, khiến lương tâm được
gột rửa, biết đâu y sẽ được Diêm vương tha tội, siêu sinh về cõi trời?

Phong Vô Ảnh không đáp tiếng nào. Chàng chỉ nhìn từng giọt máu từ ngực theo kẽ
tay trào ra, rơi xuống vũng nước còn đọng lại sau trận mưa ban nãy.

Máu đỏ hòa vào vũng nước trong, thoáng chốc đã biến mất.

… Cuộc đời chàng phải chăng cũng thế? Chỉ xuất hiện nơi nhân gian ít lâu rồi
cũng biến mất như một tiếng thở dài?

… Nhưng máu vẫn là máu, máu mang nỗi oán hận vô bờ! Nếu chàng chết, nếu chàng
buông kiếm, nếu chàng nghe theo Mạc Thần Bắc thì tức là đã tự nhận mình hung
thủ giết người, rơi vào cạm bẫy của tên thủ lĩnh A Nhất.

Tuy nhiên hiện tại chàng có thể làm gì đây? Một vết thương trí mạng như thế,
dù là thần tiên cũng vô phương cứu chữa, vẫy vùng chỉ càng làm bản thân chết
thảm hơn thôi.

Bên kia, Phùng Thiên Y đã trút hơi thở cuối cùng, ông ta ra đi trong lúc mọi
người còn đang chú tâm đến cuộc chiến. Đến khi nghe thấy tiếng đứa nhỏ Phùng
Quán òa lên khóc, mọi người mới quay đầu lại nhìn và phát hiện ra sự kiện này.

Một vị kỳ hiệp đã vẫn lạc!

Ánh mắt ai nấy đều thẫn thờ.

Hai chữ kỳ hiệp đối với người trong giang hồ là một thứ gì đó ghê gớm lắm, còn
hơn cả thần thánh trong lòng bá tánh bình dân. Nhưng đến kỳ hiệp rồi cũng phải
chết, hơn nữa còn chết rất thảm, toàn thân xám xanh, tay chân kinh mạch nứt
toát, miệng trào máu đen.

Bạch Lý Ngư buông tiếng thở dài, sau đó cúi đầu trước Phùng Thiên Y.

Quần hùng cũng đồng loạt làm theo. Lê Hy lẩm nhẩm trong miệng:


  • Hung thủ đã sắp phải đền mạng. Phùng tiền bối xin hãy yên tâm ra đi.

Phạm Nhạc lắc đầu, khuôn mặt cao ngạo giờ đây biến thành trầm mặc.

Không gian vắng lặng, không có gió, cũng chẳng còn mưa, chỉ có tiếng khóc của
hài tử Phùng Quán. Nó ôm chồm lấy Phùng Thiên Y, nép mặt vào ngực ông òa lên
nức nở:


  • Cha đừng chết mà! Là Quán Nhi hư hỏng, Quán Nhi sẽ không đòi cha phải đưa
    đi chơi nữa, Quán Nhi sẽ ngồi yên ở nhà mà. Cha muốn Quán Nhi làm gì cũng
    được. Chỉ cầu xin cha đừng chết…

Phùng Tuyết bước lại gần hai cha con, ánh mắt như người mất hồn:


  • Phùng lang… Phùng lang…

Chứng kiến cảnh này, đến người vốn lạnh lùng vô tình như Thiết bà bà cũng
không kìm nén được rơi lệ.

Phía bên kia, Mạc Thần Bắc quay sang nhìn Phong Vô Ảnh, hỏi:


  • Ngươi đã hài lòng chưa? Phùng tiền bối đã chết, con trai ông mất cha, Phùng
    phu nhân mất chồng. Họ đều đang rất thương tâm, rất đau khổ. Có bao giờ ngươi
    tự ngẫm nghĩ lại tội ác mà mình vừa tạo ra hay không?

Phong Vô Ảnh cười thảm, bỗng hỏi lại:


  • Ngươi biết ta đến đây là để làm gì không?

Mạc Thần Bạc nhìn chàng chăm chăm:


  • Để làm gì?

Phong Vô Ảnh lắc đầu:


  • Ngươi vĩnh viễn không thể nào biết, bởi vì ngươi không phải ta. Nếu ngươi
    là ta, e rằng ngươi sẽ phát điên mất thôi.

Người ngoài cuộc chẳng bao giờ có thể hiểu nỗi khổ của người trong cuộc. Họ
bao giờ cũng dùng cách đánh giá chủ quan, để áp đặt lên người trong cuộc,
không khi nào chịu tra xét nguyên nhân một cách tường tận. Cho đến khi hậu quả
xảy ra, người chết kẻ vong, họ rốt cuộc vẫn là người ngoài cuộc, nào có bị ảnh
hưởng dù chỉ một chút?

Phùng Tuyết quỳ xuống trước xác của Phùng Thiên Y, đưa bàn tay mềm mại xoa lên
mặt ông. Bà không khóc, cũng không thể hiện gì, nhưng những điều đối ấy với
bọn Thiết bà bà, Bạch Lý Ngư còn khó chịu hơn cả ngàn vạn giọt nước mắt, ngàn
vạn tiếng kêu gào.

Thật ra sau khi Phùng Thiên Y và Phong Vô Ảnh rời khỏi thư phòng, Phùng Tuyết
đã đi vào bên trong.

Trên bàn có một bức di thư do Phùng Thiên Y để sẵn.Trong thư kể lại toàn bộ
câu chuyện về mười năm trước, khi ấy bà bị Thiên Sát bắt cóc ra sao, đã khóc
nức nở ra sao, và Phùng Thiên Y đã làm gì để cứu bà. Nhưng lúc đó bà không
biết những điều này. Bà chỉ biết rằng Phùng Thiên Y đã đi đâu đó trong một
khoảng thời gian ròi quay lại, đánh gục hết bọn sát thủ đang canh giữ sau đó
cứu bà ra. Bà nào có ngờ được Phùng Thiên Y đã đi hợp sức với A Nhất giết Lý
Thiết Hoành đại hiệp để đổi lại tính mạng của mình…

Phùng Thiên Y dàn cảnh, chẳng qua là để bà không biết về việc ông đã làm mà
thôi.


  • Giá như ngày ấy thiếp không rơi lệ, thì chàng đã không mềm lòng tới mức
    phải làm ra những chuyện thương thiên hại lý như vậy… Tất cả lỗi là tại thiếp…

Phùng Tuyết vuốt ve gò má Phùng Thiên Y, thì thầm.

Nhưng mặc cho bà có nói gì, thì Phùng Thiên Y cũng đã không trả lời được nữa.
Ánh mắt xám xịt của ông chỉ ánh lên một tia nhu tình nhỏ bé. Tia nhu tình này
không phải vừa xuất hiện, nó đã xuất hiện từ lâu rồi. Đó là tình cảm cuối cùng
Phùng Thiên Y giữ lại trong đôi mắt, để dành cho phu nhân và hài tử của ông.

Khi họ nhận ra được nó, có khi nào sẽ bớt đau thương đi không?

Người Trương Thập Nhất nóng phừng phừng, y không chịu nổi nữa, quay sang chỉ
tay mặt Phong Vô Ảnh quát lớn:


  • Tên khốn khiếp kia! Trận cuối cùng ta đánh với ngươi!


  • Trương huynh… - Một âm thanh nhẹ dịu vang lên. Trương Thập Nhất quay người
    lại thì thấy Phùng Tuyết nói: - Trận cuối cùng hãy để ta. Ta muốn giết hắn để
    báo thù cho Phùng lang!


Bà đứng dậy, cầm kiếm bước tới trước mặt Phong Vô Ảnh.

Giông tố trên bầu trời đã qua nhưng giông tố trong lòng người lại trỗi dậy.

Phong Vô Ảnh nhìn Phùng Tuyết mà không nói được câu nào, chỉ thấy cổ họng mình
nghẹn đắng.

Đằng xa, Thiết bà bà than nhẹ:


  • Tên hung thủ đã mất đi khả năng chiến đấu. Cứ để Phùng phu nhân giết hắn,
    chỉ mong sự mất mát trong lòng nàng ấy sẽ nguôi ngoai đi ít nhiều.

Phùng Tuyết đưa kiếm chĩa thẳng vào Phong Vô Ảnh, ánh mắt hững hờ:


  • Đến đây.

Phong Vô Ảnh vẫn đứng bất động. Một người bị tiễn đâm xuyên tim, nếu còn di
chuyển được mới là điều bất thường.


  • Ngươi không tới, ta tới!

Phùng Tuyết nhún mũi chân, lao vút tới tấn công Phong Vô Ảnh. Bất đắc dĩ chàng
phải lách mình sang né tránh. Nhưng chàng càng tránh thì thế kiếm của Phùng
Tuyết càng mãnh liệt hơn, càng điên cuồng hơn. Dường như hôm nay bà nhất định
phải băm vằm chàng ra mới hả được giận.

Mặt mày Phong Vô Ảnh trắng bệch, dầu cho chàng có sức sống dẻo dai không khác
gì mãnh thú, tuy nhiên nếu cứ phải tổn hao nguyên khí thế này thì đến sư tử
cũng phải gục ngã. Thật ra Phong Vô Ảnh vẫn còn đủ sức rút kiếm để hạ sát bà
ta, nhưng chàng không thể làm được. Ngay cả kẻ thù sát hại cha mình chàng cũng
không nhẫn tâm giết, thì làm sao động thủ với một người đàn bà đang cuồng loạn
vì mất chồng cho được.


  • Đủ rồi!

Phong Vô Ảnh lên tiếng. Sau đó chộp lấy cổ tay của Phùng Tuyết, ngăn không cho
bà tiếp tục tấn công.

Đúng khoảnh khắc này, đôi mắt Phùng Tuyết vụt lóe lên vẻ kiên định. Bàn tay bà
ta buông kiếm, tuy nhiên mũi kiếm không rơi mà xoay vòng xung quanh mấy đầu
ngón tay dài thon, chiều kiếm bỗng đảo ngược lại.


  • Bà…

Phong Vô Ảnh hét lên, nhưng đã không còn kịp. Chỉ nghe phập một tiếng, Phùng
Tuyết bước tới hai bước, dí sát tới người Phong Vô Ảnh, mũi kiếm đã cắm vào
bụng bà đâm lút ra tận sau lưng.

Hóa ra bà ta không định giết chàng, mà là muốn chàng giết bà ta!

Ánh mắt vô hồn nhìn Phong Vô Ảnh, Phùng Tuyết nói:


  • Phùng lang đã giết cha cậu và gia quyến của cậu. Bây giờ cậu giết ông ấy và
    ta, cộng thêm một số người nữa, tuy vẫn còn chưa đủ số, nhưng ta mong cậu hãy
    quên đi thù hận. Sau này nếu có gặp lại Quán Nhi, hãy tha cho nó một con đường
    sống được không?

Phong Vô Ảnh ngoảnh mặt đi nơi khác, có ý tránh né:


  • Bà nói gì vậy? Ta đã bị thương nặng thế này, ắt không thể sống sót quá tối
    nay. Ta chết đi rồi, mọi thù hận đều được hóa giải. Bà đâu cần hành động ngốc
    nghếch như vậy?

Phùng Tuyết mỉm cười:


  • Không. Cậu sẽ không chết. Nhất định!

Phong Vô Ảnh giật mình, chưa kịp quay lại thì bỗng cảm thấy có một bàn tay
đang điểm nhanh lấy ba bốn huyệt đạo trên ngực. Người chàng bất động, miệng
cứng đờ không thốt lên được câu nào.

Toàn thân Phùng Tuyết run rẩy, sắc mặt trắng bệch như vẫn cố dụng lực bắn một
viên đan dược vào miệng Phong Vô Ảnh.

Đan dược xuống tới cổ họng lập tức tan ra, theo đó, một luồng năng lượng ấm áp
lan tỏa khắp thân thể Phong Vô Ảnh, khiến máu trên ngực chàng không còn tiếp
tục chảy, sức sống một lần nữa ùa về cơ thể.

Có công hiệu cải tử hoàn sinh như vậy, trên thiên hạ này chỉ có duy nhất một
loại thuốc:

“Tục Mệnh đan”.

Đây không phải tiên đan, mà là ma đan.

Gọi là ma, bởi vì nó đi ngược lại với tạo hóa, chống lại số mệnh, cướp người
chết về từ tay tử thần.

Trong truyền thuyết Tục Mệnh đan do cốc chủ Thần Y cốc, Vân Ẩn chân nhân luyện
thành. Chỉ có điều nguyên liệu của nó quá đỗi quý hiếm, Vân Ẩn chân nhân mất
cả bảy mươi năm cuộc đời nhưng chỉ luyện ra được đúng ba viên. Một viên nghe
đồn đã cứu tính mạng một vị bằng hữu của Vân Ẩn chân nhân, một viên lão tự cứu
lấy mình, còn một viên cuối không rõ thất lạc nơi nào. Hóa ra là đưa cho con
gái mình sử dụng.

Nhưng điều làm Phong Vô Ảnh khó hiểu nhất là tại sao vừa rồi bà ta không đưa
cho Phùng Thiên Y phục dụng, cuối cùng lại chuyển sang cho chàng như vậy.

Có điều chàng sẽ vĩnh viễn không biết được.

Bởi vì thân hình Phùng Tuyết chợt mềm oặt, ngã người ra sau.

Bà đã đi theo Phùng Thiên Y về cõi trời mất rồi!

Thế nào gọi là thù hận? Thế nào gọi là chân tình?

Có nhiều người phí cả cuộc đời để đi tìm lời giải đáp của hai câu hỏi này.
Nhưng họ sẽ vĩnh viễn không tìm được đáp án. Bởi đơn giản, thù hận và chân
tình đều nằm trong chính thâm tâm của họ.

Một người nếu muốn thù hận, sẽ không ai có thể ép gã không được thù hận. Tương
tự, một người muốn yêu thương một cách thật lòng, trao trọn, thì cũng không ai
có thể ép người ấy bỏ niềm yêu thương đi được. Muốn từ bỏ, chỉ có bản thân
người ấy mới làm được mà thôi.

Thù hận dài sâu, chân tình vĩnh cửu…

Nhưng bất kể là thứ nào thì cuối cùng vẫn làm con người ta phải rơi lệ, thậm
chí trầm mình vì nó. Chỉ lạ lùng một điều là họ sẽ không bao giờ hối hận hay
là muốn quay đầu…

Vì sao ư?

Câu hỏi này hãy để họ tự tìm đáp án, bởi chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ
bản thân mình đang làm gì mà thôi…


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #13