Vương Phủ (1)


Người đăng: minhcv1997

Tây Xuất Vân thành cách Lăng Nguyệt hồ ước chừng 5 dặm một thân ảnh bước đi
trên phố người này dáng dấp cao gầy khuôn mặt tuyệt mỹ phong thái cao nhã,đôi
mắt lóe tinh quang đầy thần tính thân mặc một bộ bạch y cả người toát lên vẻ
xuất trần,người này bước trên đường khiến tụ tập không ít mục chú,nữ nhân thì
liếc mắt đưa tình còn nam nhân có kẻ hâm mộ có kẻ ghen tỵ miệng thầm mắng.

Lâm Hàn cước bộ càng nhanh lòng thầm bất đắc dĩ,sau đêm trước tinh lọc thức
hải cùng vừa rồi gảy cầm tâm thần chợt tịnh tiến làm quá trình dung hợp bản
thể diễn ra vô cùng nhanh chóng khiến dung mạo của hắn ngày càng giống tiền
kiếp,nhìn kĩ ra thì bây giờ khuôn mặt hắn có bảy phần giống với quá khứ.

Tuy chỉ có 7 thành nhưng đối với một tuyệt thế mỹ nam như Lâm Hàn kiếp trước
thì diện mạo bây giờ tuy chưa thể xưng đệ nhất thiên hạ nhưng cũng đủ để vang
danh một chốn.

Rẽ vào một ngõ nhỏ,Lâm Hàn tìm cho mình một chiếc khăn chùm kín cốt là che đi
diện mạo,chỉnh chu xong hắn mới yên tâm bước ra.

"Cô nương,không biết ta có thể hỏi thăm một chút?" Bước đến gần một quầy bán
hương Lâm Hàn hướng vị tiểu cô nương bán hàng hỏi.

Vị tiểu cô nương này tuổi ước chừng 14 thân hình nhỏ nhắn nhìn khá khả ái giật
mình nhìn hắn vẻ mặt quái lạ:

"Không biết khách nhân có chuyện gì?"

"Chẳng biết đường đến Vương phủ thì đi hướng nào?"

Cô nàng nhìn vị nam nhân quái dị phía trước thầm nghĩ:

"Không biết kẻ này có bị gì không,giữa trời nóng bức mà lấy khăn chùm kín đầu
chắc chắn là con ma bệnh lại còn hỏi thăm cái quỷ trạch ấy nữa tốt nhất mình
nên tránh xa xa".

Lâm Hàn mà biết nha đầu này suy diễn gì chắc tức hộc máu ra mất,vốn muốn lấy
mảnh vải che đi diện mạo bản thân lại thành ra khiến người ta hiểu nhầm là con
ma bệnh.

"Ngươi cứ đi thẳng đến gần cuối phố rồi rẽ trái,đi một mạch khi nào xuất hiện
một gốc thụ lớn thì Vương phủ nằm ở đó."

Lâm Hàn chắp tay cảm tạ:"Đa tạ cô nương".

Xuyên qua con phố lớn sầm uất đi theo chỉ dẫn của tiểu nha đầu kia lúc này Lâm
Hàn đang đứng ở dưới một gốc đại thụ thân mục nát phân nửa bên cạnh là tòa phủ
viện trên bảng đề hai chữ "Vương phủ" đầy khí thế tuy nhiên nhìn qua thì có vẻ
hiu quạnh, đại môn trước mắt lá phủ khắp đường mạng nhện giăng kín.

Lâm Hàn chú mục tập trung vào tòa trạch viện này,hắn phát giác nơi đây có hai
luồng oán khí hiện lên rõ rệt,một là từ tòa phủ viện bốc thẳng lên trời có lẽ
là của những kẻ vừa mới chết còn một luồng oán khí lớn hơn nhiều từ bát phương
tụ tập luẩn quẩn quanh phủ hẳn là khi còn sống những người sống trong kia làm
không ít việc ác táng tận lương tâm nên mới gây nên luồng oán khí lớn như vậy.

Cũng may,không biết cố tình hay vô ý mà mệnh số gia môn này được gốc đại thụ
phía trước môn trấn giữ khiến oán khí chỉ có thể quanh quẩn xung quanh không
thể hại người.

Tuy nhiên dù không bị diệt môn thì chỉ sợ không lâu nữa gốc thụ này chết lúc
đó những người này cũng không thoát được khỏi báo ứng thảm khốc.

"Vị quan nhân này không biết tới đây có chuyện gì?"

Lâm Hàn quay đầu nhìn sang thì thấy một lão nhân độ chừng 70 tay chống gậy
tiến lại gần chỗ hắn tỏ vẻ ân cần hỏi han.

"Cũng không có gì,tại hạ nghe đồn nơi đây có quỷ ám nên hiếu kỳ muốn nhìn qua
một thoáng".

Ông Lão khuyên nhủ:"Xác thực có chuyện này tuy nhiên ta khuyên ngài tốt nhất
không nên vào.Trước đây không thiếu kẻ tò mò cũng muốn biết thực hư nhưng bất
kì kẻ nào vào bên trong không bỏ mạng thì khi bước ra cũng điên điên khùng
khùng bệnh tật đầy mình."

"Không biết lão hán ngài có thể nói rõ hơn?"

"Cũng không có gì bí mật,chả là một tháng lộn lại sau khi toàn gia nhà họ
Vương bị diệt môn thì mọi người xung quanh phát hiện không ít chuyện kì bí.Thí
dụ như ban đêm thì có tiếng gào thét sáng ra kiểm tra thì phát hiện không ít
người bị chết bên trong,kẻ còn sống thì thần trí cũng bị hỏng.Ài,nghĩ lại mà
thấy sợ" ông lão vừa nói vẻ mặt vừa lộ tia khiếp sợ.

Lâm Hàn nghe xong không nói gì nhắm mắt lại từ từ hấp thu cùng suy ngẫm lời
lão nhân nói kết hợp với kiến thức kiếp trước hắn chợt phát hiện ra vấn đề có
vẻ bị thảm án này không liên quan gì đến cô hồn dã quỷ.

Giả dụ nếu như là do quỷ vật gây ra chí ít Lâm Hàn cũng phải cảm nhận được một
tia âm khí nhưng ngược lại hắn không cảm nhận được chút gì của âm khí hiện
hữu.

"Cảm tạ lão nhân ngài nhưng ta chỉ muốn vào nhìn thoáng qua chắc hẳn không sao
đâu?" Lâm Hàn mặt mỉm cười.

Thấy ông lão gật gù:"Vậy thì tùy quan khách"

Nghe thế,Lâm Hàn liền xoay người tiến vào.
Ông lão nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn mở đại môn bước vào trong mắt lóe lên một
vệt tinh quang.

Chậm dãi bước đi vào,hắn ánh mắt không ngừng hướng mọi vật xung quanh quan
sát.Không thể không nói Vương phủ là một tòa phủ đệ tráng lệ tường thạch,cột
vàng mái ngọc nhìn như thể một tòa đế cung thu nhỏ vậy.

"Không biết những kẻ này khi còn sống làm bao nhiêu chuyện ác để được cơ ngơi
thế này đây?" Lâm Hàn suy nghĩ.

Bỗng hắn bất chợt dừng bước trước đại sảnh tiền viện,hướng mũi lên nhẹ hít một
hơi Lâm Hàn nhẹ bước tiến đến phía Nam gia thự mà tới.

Xuyên qua hành lang đứng trước sân bên trong một tiểu biệt viện lúc này một
khung cảnh đầy huyết tinh xuất hiện trước mắt hắn, giữa sân xác người ngổn
ngang cùng máu tươi loang lổ nhiễm đầy sân.

Bước lại gần,Lâm Hàn lấy tay lật xác người đã chết ra kiểm tra hiện trạng,thi
thể đã lạnh,đồng tử co lại dựa vào dấu vết và máu lưu lại hiện trường hắn đoán
những kẻ này chết chưa quá 4 canh giờ bây giờ mới giờ Tỵ tức án mạng xảy ra
vào canh tư khoảng chừng thế.

Nhìn qua tất cả những người này trên thân đều xuất hiện dấu vết do bị thú trảo
để lại nhưng nhìn kĩ hơn thì hắn phát hiện những kẻ này bị giết bởi đao rồi bị
người ta ngụy trang thành yêu thú giết hại.

Không thể không nói kẻ này xác thực giả tạo rất tốt nếu không phải gặp gỡ Lâm
Hàn chỉ sợ ai cũng bị hắn lừa.

Nhìn một thân hắc y của thi thể Lâm Hàn đoán được những kẻ này chắc chắn không
thuộc loại hiếu kì liều mạng như mình mà trong thân mang nhiệm vụ bí mật tới
Vương phủ.

"Rốt cuộc bọn hắn muốn gì?" Lâm Hàn tự đặt câu hỏi.

Bỗng hắn chợt dựng thẳng người tâm thần tập trung nhìn về phía gian phòng cách
đó không xa quát:

"Không cần phải trốn nữa ra đi"

"Vù" một thân ảnh nhanh như chớp lao ra từ cửa sổ rồi xuất hiện cách Lâm Hàn
tầm 20 trượng.
Kẻ này thân cao 8 thước cả người to lớn hùng dũng,khuôn mặt dữ tợn,râu tóc xồm
xoàm trên thân bộ y phục đã nhiễm cho đến mấy tầng áo trên tay cầm một thanh
đại đao,hắn nhìn chằm chằm Lâm Hàn rồi cười lớn nói:

"Ha ha,tiểu tử không tệ.Không nghĩ được ngươi lại phát hiện ra ta"

"Quá khen,không biết các hạ xưng hô thế nào?"

"Ngươi nghĩ đây là đâu mà hỏi những câu vớ vẩn như thế"

Lâm Hàn gật đầu:"Xác thực không đúng hoàn cảnh,vậy hỏi một câu liên quan hơn
đi hẳn những người này cùng người trong Vương phủ hẳn là do ngươi giết?"

Huyết y kia cười cười:"Làm sao ngươi nghĩ là ta?"

"Cũng không có gì đơn giản là ta phát hiện các thi thể này chết quá lành lặn"

"Quá lành lặn thì sao?"

"Ngươi từng thấy một con thú nào giết con mồi mà thi thể con mồi toàn thân
lành lặn không đẫm huyết không,giả dụ thú nhân kia cố tình đùa bỡn với bọn họ
đi chăng nữa thì trên thân thể phải nhiều đạo vết thương do thú trảo mới đúng
nhưng ngược lại những vết thương trên cơ thể lại quá ít" ngừng một chút rồi
nói tiếp.
"Đồng thời những vết thương tuy rất nặng này lại chưa đủ để lấy mạng người
cộng thêm ta phát hiện vết đao trên những thi thể này dù được che dấu rất kĩ
nhưng không có nghĩa là không thấy, ắt hẳn đó mới là sát chiêu.Không thể không
nói các hạ hảo đao pháp,một chiêu đoạt mạng quả hiếm có" cười cười rồi nói.

Huyết y nhân lắc đầu:"Không nghĩ ra ta lại xuất nhiều điểm sơ sót như vậy.Đúng
là những người này ta giết nhưng không có nghĩa toàn gia nhà họ Vương là do ta
sát"

"Về vấn đề các hạ hỏi thì thật ra là do ta đoán"

"Đoán?" Người này cau mày nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn không nhanh không chậm từ từ nói:

"Cũng không hẳn là đoán,thật ra khi nhìn thấy những thi thể này thì ta đã nghĩ
ra một khả năng là hung thủ diệt môn nhà họ Vương vẫn trú trong phủ.Luôn có
câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất mà chưa kể bên ngoài lan
truyền tin đồn nơi đây bị quỷ ám ta nghĩ hẳn là ngươi truyền ra phải không?"

Y nhân nhìn Lâm Gàn cười cười trong mắt xẹt qua một đạo sát cơ:

"Không ai bảo với ngươi rằng thông minh quá là không tốt sao?"

Hắn mỉm cười nhàn nhạt nói:

"Để ta đoán thêm nhé nếu ta nghĩ không sai thì ông lão ngoài kia hẳn là người
của ngươi"

Người này giật mình khuôn mặt xuất vẻ không tự nhiên nhưng miệng vẫn trấn tĩnh
nói:

"Ngươi nói gì ta không hiểu"

"Thật ra cũng không khó để đoán ra,trên đường đến đây ta quan sát trăm bộ xung
quanh Vương phủ không có người sống hay qua lại vậy tự dưng xuất hiện một ông
lão ngươi có cảm thấy kì lạ không.Cho dù là vô tình gặp gỡ đi chăng nữa nhưng
chính thái độ lúc nóng lúc lạnh của lão nhân này lại khiến ta hồ nghi,miệng
tận tình khuyên ngăn nhưng ngữ ngôn lại có lãnh đạm vô tình"

Bỗng người này trong đôi mắt phóng xạ ra đáng sợ sát khí, chỉ nghe một tiếng
vang trầm, tại dưới chân hắn nền gạch đã vỡ vụn quanh thân hắn lúc này tỏa ra
nồng nặng huyết tính không khác gì ma thần hàng lâm.

"Tiểu tử,ta không cần biết ngươi là ai nhưng ngươi ắt phải chết.Nếu ngươi
không tử tâm ta không thể an,có trách thì nên trách bản thân biết quá nhiều".


Thánh Nhân - Chương #9