Vương Phủ (2)


Người đăng: minhcv1997

Huyết nhân dẫm bộ cước hướng thẳng về phía Lâm Hàn lao tới chụp đại đao giơ
lên muốn trên thân hắn một đao bổ xuống toàn lực.

Lâm Hàn có thể thấy trong tay hắn đại đao ẩn hiện luồng oán khí cùng huyết
tính vô cùng mạnh mẽ,không biết bao nhiêu sinh mạng đã ngã dưới lưỡi đao đó.

Nhìn qua kẻ kia Lân Hàn cảm nhận được trong nhất chiêu của tên này không hề có
ảo diệu kỹ xảo gì đơn giản chỉ là một đao mình thường nhưng ẩn chứa trong đó
là lực lượng vô cùng lớn mà hắn tin rằng cho dù bản thân có thông suốt được
kinh mạch cũng chưa chắc đã ngạnh kháng được chứ nói gì đến khiếu huyệt còn
chưa thông như lúc này.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không ứng phó được với y nhân này,bản thân
Lâm Hàn khi bước vào phủ đã tự biết bản thân sẽ phải đối mặt với nguy hiểm tuy
nhiên như thế thì sao?

"Há chả nhẽ ta lại sợ ngươi,lại đây" hắn lớn tiếng nhìn ánh đao xé gió hướng
đến.

Lúc này trong lòng Lâm Hàn bỗng bốc lên một luồng chiến ý cùng ngạo khí cuồn
cuộn,tâm trạng của hắn bây giờ vừa vui mừng lại có phần buồn bực,vui vì đây là
đối thủ đầu tiên của Lâm Hàn khi hắn đến thế giới này còn buồn bực vì bản thân
hắn biết rằng cơ thể không cho phép kéo dài giao tranh cho nên trong vòng 10
chiêu ắt phải có kẻ thắng người bại.

Mượn tạm một thanh kiếm dưới đất Lâm Hàn nhìn Huyết y nhân còn cách mình vài
trượng cười nhạt rồi bắt đầu vận chuyển bộ pháp.

"Rầm" một tiếng oanh lên làm rung chuyển mặt đất,đai đao bổ hướng thắng xuống
đất tạo thành một chiếc hố nhỏ,không thể không nói xác thực kẻ này bất phàm
chỉ nhất đao thôi nhưng theo tính toán thì lực lượng không dưới 6000 cân,chỉ
sợ một đao này còn dễ dàng bổ nát đại thạch chứ nói gì cơ thể hắn.

Kẻ này nhìn xuống đại đao phát hiện con mồi của mình không như dự kiến mà
tránh thoát cách đấy không xa vẻ mặt ung dung hờ hững như thể cố ý trêu tức.

Hắn chằm chằm nhìn Lâm Hàn tức giận khuôn mặt đỏ lên đầy dữ tợn,dù một đòn lúc
nãy tuy không phải toàn bộ 10 phần sức lực của hắn nhưng chí ít cũng 7,8 phần
thế mà để một tên nhìn yếu ớt tay trói gà không chặt tránh thoát thì có tức
không chứ.

"Hảo tiểu tử,để xem lần này ngươi tránh thoát thế nào"

Rồi một lần nữa bật người phóng về phía Lâm Hàn,lần này không phải là một đòn
phóng đỉnh đầu mà là một đòn quét ngang thân.

Dù kẻ này chưa tiến đến nhưng Lâm Hàn đã mơ hồ cảm nhận được một loại áp lực
vô cùng kì lạ lên thân thể mình cảm giác như thể khí huyết trong người đông
cứng lại khiến hắn không thể cử động.

Vội vã thúc dục tâm thần khống chế lại cơ thể Lâm Hàn trên trán xuất vài điểm
mồ hôi thầm nghĩ:"Thật tà môn"

Bộ cước phát động hắn bắt đầu vận mình tránh né,bộ pháp Lâm Hàn sử dụng lúc
này được gọi là "Thập bộ càn khôn pháp" tức trong bán kính 10 bộ mọi vật đều
nằm trong lòng bàn tay của hắn,loại này bộ pháp vô cùng quỷ dị linh động, một
khi thi triển ra nhanh chóng không gì sánh được, rất khó bắt, là Trường Sinh
môn một trong trấn môn chi học bất truyền ngoại.

Loại bộ pháp này nhanh chóng vô cùng đồng thời không yêu cầu người sử dụng
phải tu tập linh quyết để luyện như các tuyệt học khác,nghe thì có vẻ là hoàn
mỹ vô khuyết nhưng thật ra để thi triển môn học pháp này người đó bắt buôc
phải tạm thời thay đổi mạch đạo trên cơ thể.

Nếu chỉ thi triển trong chốc lát không sao nhưng kéo dài quá lâu sẽ khiến cho
huyệt đạo bế tắc kinh mạch đứt đoạn chỉ sợ chưa chết dưới đao thì đã vong vì
phản phệ,bản thân Lâm Hàn cũng tính không sử dụng lâu cốt chỉ muốn tên này
xuất ra vài phần khí lực rồi tập sát.

Giờ khắc này nhìn hắn thân pháp di chuyển cấp tốc đơn giản không giống một thư
sinh yếu ớt,động tác có thể xưng tụng linh động như vượn,nhanh như thỏ chạy
vậy.

Bất quá sau một khắc, đứng ở bên huyết y nhân bỗng nhiên xoay đòn chuyển hướng
làm Lâm Hàn không thể không giật mình cước bộ chậm lại tầm mắt theo dõi.

Kẻ này đứng nguyên tại chỗ một đao vung ngang xoay tròn bát phương tám hướng
từ nó một cỗ cuồng phong theo lưỡi đao xé khí lao ra tứ phía,Lâm Hàn gần đó
dừng hẳn cước bộ nhanh chân lùi lại nhưng không kịp.

Một cỗ kình phong mạnh mẽ đập thẳng vào thân thể yếu ớt của hắn,cả thân hắn
mạnh mẽ bức lui bắn xa 5 trượng người mạnh mẽ đập vào thân cây rồi mới dừng
lại.

"Phốc" từ miệng Lâm Hàn ói ra một ngụm máu ,quần áo bụi bặm tóc tai tán loạn
khuôn mặt xuất vẻ nhợt nhạt trông vẻ rất chật vật có thể thấy hắn thụ thương
không hề nhẹ.

Lấy tay lau vết máu trên khóe miệng,Lâm Hàn đứng dậy nhìn y nhân kia miệng
cười gằn,vốn định đùa bỡn làm giảm khí lực tên kia vài thành rồi mới ra đòn ai
nghĩ ra tên này còn chiêu số như vậy.

"Quá thất sách" Lâm Hàn tự trách bản thân.
Không còn lựa chọn nào khác với thương thế thế này nếu không kết thúc nhanh
thì thật sự có lẽ hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Hắn thở dài:"Có lẽ chỉ còn cách này"

Nhắm mắt lại hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra nhìn kĩ thân thể Lâm
Hàn giờ khắc này từng mạch máu,từng đường gân nổi lên chằng chịt khắp cơ
thể,tên y nhân bước chân dừng lại kinh nghi bất định nhìn Lâm Hàn.

Hắn cảm thấy từ người tên thư sinh này bỗng tỏa ra một luồng khí thế bàng bạc
cao ngất khiến tâm hắn vô cùng sốt sắng cộng một chút sợ hãi không biết từ
đâu,từng trải qua vô tận chém giết kéo thân thể lên từ vô biên thây cốt không
biết chính bản thân mình đã trải qua bao nhiêu lần hiểm tử vô cầu sinh nhưng
chưa một lần hắn cảm thấy sợ hãi nhưng giờ khắc này.

Lúc này đây trên trán huyết y nhân mồ hôi bắt đầu chảy,bước chân vô thức lùi
lại ánh mắt trống rỗng không biết suy nghĩ điều gì hướng về Lâm Hàn đang lặng
yên đứng đó.

Một loại sợ hãi bỗng xâm nhập vào trong bản tâm khống chế suy nghĩ của hắn
khiến kẻ này cảm giác người phía trước kia không phải là con người mà giống
một tòa đại sơn sừng sững thì đúng hơn khiến bản thân mình không dám phạm
vào,hắn có thể thấy được từ người tên thư sinh kia tỏa ra một luồng đáng sợ áp
lực không phải hướng về hắn mà là tỏa ra khắp tứ phương tuy nhiên như thế thôi
cũng khiến chính mình không thể thở nổi rồi.

Đúng vậy giờ khắc này Lâm Hàn đang tập trung toàn bộ tâm thần cùng tinh lực để
trùng kích cực hạn cơ thể khiến cho linh khí thiên địa ngưng tụ biến ảo xung
quanh cơ thể đồng thời vô hình chung phát ra một luồng áp lực hướng xung quanh
mà tạo.

"Không,ta không được phép... lùi bước,không được.Ta phải giết,giết,giết...."
Hắn bỗng nhiên hồi lại ý thức tay không ngừng ôm đầu gào thét nói,ngữ ngôn tán
loạn đôi mắt đỏ rực như nhiễm huyết.

"Aaaaaaa....aa"kẻ này ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng rồi thân thể bỗng
chốc lớn lên,cơ bắp nổi lên mạch gân lan khắp người,móng tay dài ra sắc nhọn
như vuốt,bên trong miệng răng nanh bỗng dài ra như thú,đôi mắt lóe vài phần dị
sắc nhìn kĩ thì chắc chắn đây không phải là mắt người mà là của ác thú thì
đúng hơn.

Hắn ánh mắt nhìn về phía Lâm Hàn tràn ngật sát ý cùng huyết tính miệng nhe ra
bên trong không ngừng phát ra tiếng "Gừ gừ" như thú bất thình phóng về phía
Lâm Hàn.

Lâm Hàn bây giờ phảng phất như quy không,cả người làn da trắng bệch nổi lên
từng mạch máu ly ti nhìn rõ rệt,đôi mắt huyền đồng nhìn thú nhân phía trước
không cảm xúc.

Để đối kháng với kẻ này Lâm Hàn không thể không thúc dục tiềm năng cơ thể mượn
linh khí thiên địa triển khai pháp quyết tuy nhiên cái giá phải trả là hao tổn
thọ nguyên cùng tinh huyết nếu không phải bất khả kháng thì hắn nhất quyết
không sử dụng biện pháp này.

Lâm Hàn đưa kiếm lên tay vuốt nhẹ lưỡi kiếm ánh mắt hờ hững nhìn kẻ kia.

"Roẹt" bỗng hắn xuất kiếm về phía thú nhân,
Chỉ thấy hắn trường kiếm vừa ra, một cỗ sắc bén đến cực điểm khí tức, phóng
lên trời, một chiêu kiếm chém ra chói mắt ánh kiếm xông thẳng bầu trời.

Theo Lâm Hàn kiếm thế biến đổi, chói mắt ánh kiế́m trong nhất thời nổ tung,
hướng về tứ phương tung toé nổ thành hàng chục, hàng trăm điểm nhỏ quang kiếm,
dường như điểm điểm ánh sao, từ bầu trời rơi rụng.

Một cỗ kiếm ý, tràn ngập ở bên trong biệt viện, kiếm khí dường như Tinh Quang
Trụy Lạc mỗi nơi đi qua trên người thú nhân lại xuất thêm điểm ấy thương
tích,giống như trời mưa vậy chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi không biết bao
nhiêu kiếm khí cùng kiếm quang phóng ra hướng về kẻ kia.

Chiêu số Lâm Hàn vừa sử dụng đó là "Liên quang loạn tập" xuất từ "Tuyệt Ảnh
kiếm pháp" vốn trong một lần Lâm Hàn bế quan đốn ngộ mà sáng tạo.

Ưu điểm của kiếm pháp này là một khi xuất ra thì vô vàn kiếm quang xuất theo
liên miên không dứt mỗi một kiếm là một đòn sát mệnh ngàn kiếm là ngàn mạng
ngã xuống nhưng nhược điểm là vô cùng hao tổn chân nguyên bản thân.

Tuy hiện tại Lâm Hàn không thể cô đọng được chân nguyên nhưng hắn vẫn có thể
dùng sinh mệnh để thi triển chiêu thức.

Xuất xong một kiếm Lâm Hàn giờ này thân thể nửa quỳ tay giữ kiếm chống xuống
đất,miệng thở dốc.Nhìn qua tướng mạo vẫn như cũ nhưng tóc lại bắt đầu điểm
bạc,chỉ sợ chiêu số vừa rồi hao tổn của Lâm hàn không dưới nửa thọ mệnh.

Bên kia thú nhân thân thể nằm trong miệng hố do giao tranh vừa nãy,quần áo tan
nát không rõ thù hình khắp người là đạo vết thương do kiếm quang để lại,huyết
chảy không ngừng,thoi thóp nằm đó.

Thân thể kẻ này bắt đầu thủ nhỏ lại trở về nguyên trạng lúc ban đầu,Lâm Hàn
thấy vậy tạm thời yên tâm khoanh chân mà đả tọa.


Thánh Nhân - Chương #10