Cầm Kỹ Vô Song.


Người đăng: minhcv1997

Cầm trên tay,Lâm Hàn khẽ vuốt miệng thở dài khuôn mặt hiện vài điểm thương
đau,cũng như truyền thuyết Ngũ Thước-Thư Ngọc ở thế giới này đã lâu lắm rồi
hắn chưa đánh cầm có lẽ là từ sau khi thê tử Đường Giải Yên của hắn từ
trần,không hiểu vì sao khi cầm trong tay cảm xúc ngổn ngang lại chợt ùa về
trong tâm trí hắn.
Nhìn Lâm Hàn khuôn mặt chợt xuất buồn đau bất giác Lý Chỉ Tình cũng có vài
phần đồng cảm cùng tò mò.

"Tính tình" hắn bắt đầu đàn,tiếng đàn vang lên.Hắn đang tấu khúc cầm cũng là
một khúc nhạc bản thân hắn sáng tác "Lệ tuyền ánh nguyệt quang".

Tiếng đàn ai oán hoàn toàn phù hợp với tâm trạng của hắn khiến cho Lâm Hàn
hoàn toàn hòa nhập vào trong tiến đàn.

Giữa đêm trăng thanh hình bóng một người con gái đang ngồi bên vệ suối,thân
nàng thướt tha nhưng bấy giờ nàng đang khóc hàng lệ theo đôi mắt sâu thẳm buồn
bã không ngừng tuôn ra,tới lúc này Lâm Hàn bỗng cảm nhận được cảnh sắc theo
tiếng đàn,tuy nói là tác gia nhưng chính hắn cũng không cảm nhận hết được ý
nghĩa khúc nhạc bản thân cho đến tận bây giờ.

Lâm Hàn hoàn toàn quên mất khung cảnh xung quanh,dây đàn liên tục rung động
dưới ngón tay của hắn.

Những ngón tay của hắn lướt trên dây đàn một cách mượt mà tạo ra một tiếng đàn
xao động lòng người.

Thật ra cuộc đời hắn đâu phải phẳng lặng?
Kiếp trước dành cả cuộc đời vì võ đạo hắn tự nhủ mình đã được ngày nào yên
bình,cuộc sống tuy dài đối với hắn nhưng đó cũng là dằn vặt.Ai hiểu được lòng
hắn,người hiểu được thì đã dời bỏ hắn từ lâu rồi.

Cố gắng giẫy dụa giữa hồng trần?

Để làm gì.

Lý Chỉ Nhi đi tới bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.
Trước mắt nàng lúc này là một người đang hồi tưởng lại những chuyện cũ.

Từ ngón tay điểm dây đàn một luồng nhàn nhạt linh khí từ tay truyền vào dây
cuốn theo từng tiếng đàn,tiếng đàn lúc này vang lên toàn bộ "Xuân Hương các"
mọi người không hẹn cùng dừng lại lắng nghe từ tên phú thương,kẻ bán hàng cho
đến các nữ nhân phấn hồng,bọn họ cảm nhận được trong đó sự đau buồn cùng ưu
thương liên miên không lối thoát.

Từ từ trong mắt ai nấy cũng trở nên ươn ướt không kìm nén được cảm xúc.

Tiếng đàn này như đánh thức cõi lòng họ,gợi lại chuyện cũ năm xưa.

Tâm hồn cùng ý niệm Lâm Hàn như cùng hòa lẫn trong tiếng đàn nói như tiếng đàn
lúc này chính là bản tâm hắn.

Tịch,tiếng đàn dừng lại.Đã dừng một hồi nhưng cả đại sảnh gióng như vẫn chìm
trong mộng tưởng oan trái,bỗng một tên ăn mặc sang trọng mặt đầy lệ rơi nghẹn
ngào nói:

"Đàn hay,hay lắm.Cả đời ta lần đầu tiên được nghe một khúc đàn hay thế này"

"Ha ha quả thật quá hay,tốt cho một khúc,tốt cho người đàn"

"Đời này nghe được coi như không còn gì hối tiếng cả rồi"

Cả Xuân Hương các bắt đầu nghị luận về khúc đàn bây giờ chả ai quan tâm đến
buôn bán hay thưởng ngoạn nữa.

Lý Chỉ Tình lúc này đôi mắt ngọc ướt đẫm, giọt lệ rơi dài trên khuôn mặt giai
nhân,thẫn thờ một lúc bỗng nhìn thấy Lâm Hàn nhìn chằm chằn mình nàng chợt vài
phần tỉnh táo,lấy tay lau khóe mắt giọng hơi run cùng nghẹn ngào:

"Để tiên sinh chê cười"

Lâm Hàn không nói gì nâng ly trà còn uống dở đặt lên môi nhấm nháp.

"Không nghĩ đến từ trước đến nay thiếp thân đúng là ếch ngồi đáy giếng,so sánh
với tiên sinh không khác gì giữa thiên với địa "nàng nói mặt phần hổ thẹn.

"Không biết tiên sinh sư thừa là ai?"

Thật sự nàng không nghĩ một kẻ tài hoa xuất chúng như người này mà lại không
có danh sư dẫn dắt, bản thân nàng cũng là từ tay đại sư Lý Á Nhân ở kinh thành
dạy dỗ mà nên.

Lâm Hàn lắc đầu:"Ta không sư không thầy,tự học mà thành"

Trong mắt Lý Chỉ Tình lóe lên vài phần ghen tỵ cùng khâm phục:

"Không nghĩ tiên sinh lại tự thân học thành tài,thiếp thân được mở mang tầm
mắt"

Lâm Hàn mặt bỗng nghiêm nghị lạnh giọng nói:

"Kẻ khôn ngoan không nói chuyện vòng vo.Ta biết hôm nay tiểu thư mời ta đến là
có mục đích phải không?"

"Ta..." Lý Chỉ Nhi á khẩu không biết nói gì.

"Hay như vầy đi,ngày mai chúng ta lại gặp.Mong đến khi đó tiểu thư có câu trả
lời cụ thể cho ta" Lâm Hàn nói tiếp.

Lý Chỉ Tình cảm kích nhìn hắn nói:"Thiếp thân hiểu"

Xác thực hiện tại Lý Chỉ Nhi không biết làm gì vì đơn giản nàng nghĩ chỉ cần
triển ra một ít thủ đoạn thì tâm thần hắn sẽ điên đảo ai ngờ Lâm Hàn chưa kịp
ngã vào lòng mình thì nàng lại khóc trước mặt hắn.

"Vậy tại hạ xin phép cáo từ" Lâm Hàn chắp tay chào từ biệt rồi quay người rời
đi để lại Tần Chỉ Nhi vẫn còn ngẩn ngơ ngồi đó.

"Chả nhẽ hắn không có tí cảm giác gì với mình cứ như vậy mà đi?" Nàng buồn bã
suy nghĩ.

Bước ra khỏi khuê phòng của nàng,hắn xuyên qua hành lang một đường đi xuống
dưới lầu,lúc này mọi người vẫn còn tụ tập thảo luận về nhạc khúc lúc này kẻ
nghe rồi thì hớn hở khoe khoang kẻ chưa nghe thì đấm ngực tiếc rẻ nhưng một
điểm chung là ai cũng muôn biết tính danh người đàn.

Nhiều người đánh chú ý vào Lý Chỉ Tình nhưng thật sự không mấy ai cho là
vậy,dù hâm mộ dung mạo cùng cầm kỹ của nàng nhưng mọi người cùng thống nhất
rằng người bắn ra khúc đàn kia so với cấp bậc tông sư không sai biệt lắm mà
nàng thì còn lâu mới đến.

Không ít người khôn ngoan ghi lại nhạc khúc truyền bá đi mong một ngày có cơ
hội biết tính danh vị tông sư kia.

Lâm Hàn thấy thế âm thầm lắc đầu bất đắc dĩ:
"Không nghĩ lại gây động tĩnh lớn đến thế chỉ mong Lý Chỉ Tình không hướng ra
ngoài tiết lộ nếu không thì đây đúng là đại phiền toái"

Đúng vậy,nếu chuyện này bị đồn ra danh tính bị lộ thì mỗi bước đi của Lâm Hàn
đều bị thế nhân dõi theo,điều đó không hề tốt cho hắn chút nào.
Bước chân ra khỏi Xuân Hương các,Lâm Hàn một mạch đi thẳng về hướng tây thành.

Trong khuê phòng của đệ nhất danh cơ Lý Chỉ Tình.

"Ngươi lại làm hỏng chuyện của công tử" một giọng nói khàn khàn vang lên.

Lý Chỉ Tình mặt lúc này không mừng không giận lạnh nhạt không cảm xúc:

"Ngươi cũng thấy còn gì,hắn hoàn toàn không hề để ý đến ta" ngừng một chút nói
tiếp
"Chỉ sợ ngay từ đầu hắn đã biết ta có ý đồ,chả phải ngươi nói người kia thần
cơ diệu toán.Vậy thì chút thủ đoạn cỏn con của ta làm sao qua được mắt hắn cơ
chứ"

Vô diện giọng lạnh lùng:"Đừng phí lời,ta quan tâm đến kết quả chứ không phải
ngươi làm thế nào,không nhầm thì ta đưa cho ngươi một gói "Luyến Tâm tán"
sao?"

Nàng khinh thường:
"Ngươi thấy ta có cơ hội sử dụng sao, còn về Luyến Tâm tán thì bản thân kẻ sử
dụng chí ít phải có một tia tình cảm với đối phương nhưng hắn làm gì có một
tia cảm ái với ta."chợt lộ ra khuôn mặt sầu thảm.

"Hừ,tốt nhất là ngươi tự đi giải thích với công tử đi" nói rồi biến mất.

Nàng ngồi đó thân thể vô lực ngã rụp xuống ánh mắt lóe hiện lên vẻ tượng niệm
trong miệng lẩm bẩm:

"Lâm tiên sinh rốt cuộc ngài là người thế nào đây?"


Thánh Nhân - Chương #8