Lý Chỉ Tình


Người đăng: minhcv1997

Ánh Đông dần hiện,bên ngoài đường người qua lại ngày một đông,Lâm Hàn bây giờ
trong căn phòng cũng đã bắt đầu thu hồi ý thức,thở ra một ngụm trọc khí hắn từ
từ mở mắt.

Tối hôm qua Lâm Hàn vào thức hải kiểm tra thì phát hiện thức hải của mình đã
lớn thêm hai thành tuy có vẻ không nhiều nhưng đối với hắn thời điểm này lại
vô cùng có tác dụng giúp hắn khi tu luyện hấp thu thêm được 4 thành linh
khí.Tuy nhiên vì dị biến dung hợp khiến thức hải ô uế nên hắn phải mất cả đêm
qua để tinh lọc khiến cho tinh thần Lâm Hàn bây giờ khá mệt mỏi.

Phóng thần thức kiểm tra xung quanh hắn thầm than:"Vẫn còn ở đây sao"

Xác thực hôm qua đang chuẩn bị nhập định hắn bỗng phát hiện có kẻ trong bóng
tối ngầm theo dõi mình nhưng sau một hồi quan sát phát hiện tên này không hiện
sát khí chỉ đơn thuần là theo dõi nên hắn bỏ qua mà bắt đầu nhập định.Tuy
nhiên không vì thế mà Lâm Hàn không cảnh giác,hắn vẫn tách vài phần thần thức
quan sát xung quanh tránh trường hợp ngoài ý muốn.
Sửa soạn xong Lâm Hàn bắt đầu cất bước ra khỏi quán trọ hướng về phía hồ Lăng
Nguyệt mà đi.Lăng Nguyệt hồ rộn rã như thường ngày,vẫn chỗ cũ hắn ngồi xuống
khoanh chân nhắm mắt chờ khách nhân tới.

"Vị tiên sinh này có thể cho tiểu nữ hỏi đôi chút?" Một giọng nữ nhân vang lên
bên tai hắn.

Lâm Hàn mở mắt trước mặt là một thiếu nữ ước chừng 14 thân xuyên bộ váy hồng
trông rất khả ái.
Lâm Hàn thản nhiên:"Không biết cô nương có chuyện gì?"

Thiếu nữ mỉm cười nhìn hắn từ tốn nói:
"Tiểu thư nhà ta muốn mời tiên sinh bói một quẻ nhưng vì ngại thân phận nhạy
cảm không thể xuất đến nơi đây.Tiểu nữ đành mạn phép mời tiên sinh đi một
chuyến không biết tiên sinh ý vị như thế nào?"

Lâm Hàn tò mò:"Không biết phương danh vị tiểu thư nhà cô nương là gì?"

Thiếu nữ kia cười nói:"Tiểu thư nhà ta Lý Chỉ Tình bài danh đầu bảng ở Xuân
Hương các,chắc hẳn tiên sinh đã nghe qua".

Hắn gật đầu:"Từng nghe nhưng thứ cho tại hạ không thể đến" rồi thẳng thừng từ
chối.

Thiếu nữ từ trong ống tay áo rút ra một tờ ngân phiếu trị giá 1000 lượng hướng
hắn vừa đưa tới vừa nói:

"Đây là một phần ý mọn xin tiên sinh nhận cho chỉ mong tiên sinh có thể di giá
giúp tiểu thư nhà ta xem một quẻ"

Không thể không nói chiêu này của Lâm Hàn thật sự tuyệt,biết đối phương bất
khả kháng phải gặp hắn há lại không nhân cơ hội này ép ra chút huyết.

Lâm Hàn cầm tờ ngân phiếu trên khuôn mặt giả lộ vẻ đắn đo một lúc rồi nói:

"Được rồi vì thịnh tình của tiểu thư nhà cô nương ta coi như đành phải phá lệ
một lần vậy"

Thiếu nữ mặt vui vẻ:"Cản ơn tiên sinh,kính xin đi theo tiểu nữ"

"Xuân Hương các" không hổ là chốn ăn chơi bậc nhất trên Lăng Nguyệt hồ,nếu khi
nhắc đến Xuất Vân thành thì người ta nghĩ ngay đến Lăng Nguyệt hồ thì ở đây
cũng vậy nếu hỏi đâu là nơi phồn hoa nhất trên Lăng Nguyệt hồ thì ai cũng sẽ
trả lời ngay đó là Xuân Hương các.

"Xuân Hương các" là một tòa bích lâu gồm 10 tầng,bên trong bố cục vô cùng rộng
rãi tính ra có thể chứa được đến vài ngàn người.Ở đây không chỉ kinh doanh kĩ
viện mà còn mở cả sòng bạc,hiệu thuốc,trang sức,cầm đồ,..

Không thể không nói kẻ lập nên nơi này có một tầm nhìn xa trông rộng,nhìn
người người tấp nập ra vào Lâm Hàn gật đầu tấm tắc.

Lâm Hàn đi theo thiếu nữ bước vào một căn phòng trên tầng hai.Căn phòng này
rất lớn, thu dọn sạch sẽ thanh u, trong phòng có một mùi hương thoang thoảng
khiến tinh thần người khác hơi u mê,khó dứt.

Trên tường treo nhiều bức tranh chữ,thư pháp với con mắt của một tông sư không
khó để nhận ra đây đều là tác phẩm xuất từ những danh nhân đương thời.

Sớm đã biết sắc đẹp của Lý Chỉ Tình lừng danh dế đô nhưng không thể ngờ nàng
lại có mối giao thiệp với nhiều bậc danh túc như thế.

Thiếu nữ bỗng từ trong buồng đi ra nói:"
"Tiểu thư nhà ta nói, xin Lâm tiên sinh đợi ở đây một lát." rồi lẳng lặng đi
ra ngoài khép cửa lại.

Lâm Hàn đứng ở giữa gian phòng lặng ngắm những bút tích của các danh gia nhìn
vào đó hắn cản nhận được số phận kẻ viết,có người thì đắc chí mà nên có kẻ cơ
hàn,táng gia bại sản nhưng không thể không thừa nhận trong các tác phẩm đều
toát lên một tia ái mộ hướng về Lý Chỉ Tình.

Bỗng một giọng nữ nhân êm ái,nhẹ nhàng từ trong rèm truyền ra:

"Không biết những thứ kia có lọt vào mắt tiên sinh"

Tấm rèm châu được kéo lên, một thân hình yểu điệu từ trong phòng bước ra,
chính là quốc sắc thiên hương Lý Chỉ Tình.

Các đường nét thanh tú tao nhã, mặt ngọc hồng hào, mắt hạnh mũi quỳnh, cái
miệng nhỏ xinh như trái anh đào.

Tuy chỉ mặc quần áo bình thường nhưng xuất hiện thấp thoàng dưới ánh đèn ,
bước đi như liễu rủ trong gió, đôi mắt đẹp long lanh trước bao ánh mắt ngưỡng
mộ, quả là một nữ tử có dung mạo vô song.

Trông nàng như vừa tắm xong, mái tóc đẹp buông rủ, gương mặt trắng trẻo hồng
hào, ánh mắt lấp lánh những tia cười,trên người nàng thoang thoảng toả ra một
mùi hương hoa nhài nhè nhẹ, trang điểm thanh nhã càng làm toát lên vẻ đẹp mỹ
lệ khác thường của nàng.

"Lý tiểu thư nói đùa,ở đây đều là bút tích của các bậc danh sư ta làm sao dám
bình phẩm cơ chứ?"

Lý Chỉ Tình đôi môi anh đào nhẹ cười:"Tiên sinh khiêm tốn,không biết quý danh
của tiên sinh"
Lâm Hàn chắp tay:"Tại hạ họ Lâm tên một chữ Hàn"

"Lâm Tiên sinh có vẻ không phải là người nơi này không biết quê quán tại đâu?"

Lâm Hàn trong lòng cười lạnh:"Bắt đầu thăm dò ta ư?"ngoài miệng nói:
"Ta là đạo sĩ đối với ta tứ biển đều là nhà,đến Xuyên Vân thành cũng chỉ là vô
tình ngang qua thôi"

Lý Chỉ Tình lấy tay che miệng cười rộ:"Tiên sinh quả nhiên là tiêu dao khoái
hoạt khác hẳn thường nhân.Nói như thế chúng ta gặp nhau phải chăng là hữu
duyên?"

Lâm Hàn ánh mắt thâm thúy nhìn nàng cười:
"Vậy ta có phải đã được coi là nhập mạc chi tân của Lý tiểu thư rồi không?"

"Miễn cưỡng coi như vậy đi"

Nụ cười của nàng lại càng rực rỡ hơn,nàng nhẹ nhàng bưng lên một bàn trà bàn
tay mềm mại bắt đầu pha chăm chút từng tí một.

Hơi sương lan khắp phòng làm người ta có cảm giác mờ ảo ẩn hiện trong ấy là
dáng người kiều mị của Lý Chỉ Nhi,Lâm Hàn than thở không thôi:
"Quả nhiên có thủ đoạn"

Từ từ rót trà vào chén nàng hai thủ trắng noãn hướng Lâm Hàn đưa tới thân thẻ
hơi nghiêng khiến phần áo trền người trùng xuống để lộ bờ vai bạch ngọc tuyệt
không tì vết,nhẹ nhàng nói:

"Kính mời tiên sinh dùng trà"

"Vậy thứ cho tại hạ không khách sáo"
Lâm Hàn nhẹ nhàng đưa tay nâng chén xoay tròn hít nhẹ một hơi thoáng qua rồi
nhấp một ngụm thưởng thức:
"Trà không tệ"

"Đây là thượng phẩm linh trà xuất từ đỉnh Linh sơn,Hàn quốc nếu tiên sinh
thích thiếp thân sẽ tự thân chuẩn bị cho tiên sinh 3 phần".

Lâm Hàn chối từ :"Tuyệt phẩm trà được thưởng thức một lần là ta mãn nguyên rồi
không cầu lần thứ hai" rồi nói tiếp:

"Có lẽ chúng ta nên bắt đầu chính sự được rồi"

Lý Chỉ Tình lắc đầu ánh mắt yêu kiều,mị hoặc nhìn hắn giọng êm ái:

"Lâm tiên sinh đã là khách vậy tuân theo quy củ cũ trước hết thiếp thân sẽ tự
mình hiến một khúc đàn không biết ý tiên sinh ra sao?"

Lâm Hàn nhàn nhạt nói:"Xin mời"

Lý Chỉ Tình khẽ nâng cầm ngọc thủ lướt qua trên dây tiếng đàn bắt đầu vang một
trận du dương uyển ước tiếng đàn từ từ từ bắn ra giống như liêm hậu trường
truyền đến.

Những âm thanh đầu tiên nhẹ nhàng như nước thanh tuyền nhỏ xuống, dần dần tiết
tấu gấp gáp hơn như mưa bụi đầu xuân lắc rắc rơi. Lắng tai nghe kỹ thì tiếng
đàn đó như mang theo một ma lực kỳ lạ, âm vân như đang xoay tròn trên đỉnh đầu
nhưng lại như đang thì thầm bên tai khiến người ta mê đắm.

"Không ngờ nàng lại có tài như vậy" Lâm Hàn không thể không công nhận khúc đàn
của nàng vô cùng dễ nghe,tuy không biết ở thế giới này ra sao nhưng nếu xét ở
địa cầu cũng tính là hảo thủ nổi danh một thời.

Khúc nhạc mà Lý Chỉ Tình đang đánh có tên là "Uyên ương vấn".
Đó là một khúc nhạc có từ rất lâu rồi, nhưng ở hậu thế được đặt cùng với một
khúc nhạc khác nên có tên gọi là "Yến quy lai-Uyên ương ước".
Yến quy lai-Uyên ương ước này xuất phát từ trong "Nhân luyến– Ninh Tuyền".

Chuyện xưa kể rằng có một người tên là Ngũ Thước rất giỏi cổ cầm,thê tử Thư
Ngọc giỏi về nghe cầm.Có lần Ngũ Thước chơi đàn,lấy yến bày tỏ cõi lòng mình
với nàng,Thư Ngọc nói:"Công tử có lòng,thiếp thân nguyện đi cả đời theo hầu
công tử".

Sau khi Thư Ngọc mất,Ngũ Thước cảm thấy trên đời này đã không còn tri âm, vì
thế phá cầm tuyệt cung, cả đời không dùng đến nữa.
Hậu nhân thường dùng hình ảnh Ngũ Thước-Thư Ngọc để ví tri âm tri kỷ,uyên ương
cả đời.

Rõ ràng Lý Chỉ Tình dùng khúc đàn này là hướng về hắn vô vàn tình ý,Lâm Hàn
cảm thấy nực cười vốn hai bên mới gặp nhau chưa hết một tuần trà chỉ vừa kịp
nói vài câu xã giao mà nàng đã hướng hắn bày tỏ tình ý có kẻ ngốc cũng hiểu
trăm phần đối phương có ý đồ.

Tiếng đàn dừng lại,thu tay Lý Chỉ Tình liếc mắt nhìn Lâm Hàn khuôn mặt bỗng
phớt hồng hiện mấy phần xấu hổ hai bên im lặng một lúc bỗng nàng cất tiếng:

"Không biết tiểu nữ đàn có lọt vào tâm nhãn tiên sinh"

Hắn mỉm cười nói:"Quả thật tiểu thư đàn không tệ"

Lý Chỉ Tình nhẹ cau mày nhìn hắn:
"Vẫn là tiên sinh có gì chỉ giáo?"

Nhận thấy trong mắt Lý Chỉ Tình có chút không phục cùng khinh thị hắn bèn nói:

"Chỉ giáo thì không dám, Lý tiểu thư tuy có tài nghệ tinh thông nhưng ta cảm
thấy trong tiếng đàn của nàng lại không hề có cản xúc của người đàn.Thứ cho ta
nói thẳng đến cả kẻ mãi nghệ ngoài phố cũng hơn nàng điểm này"

Câu nói như con dao đâm vào lòng tự tôn của nàng,quả thật vốn nổi tiếng dung
mạo song tuyệt cầm kì thi họa đều tinh thông nhưng bản thân nàng cảm thấy vừa
ý nhất vẫn là cầm kỹ của mình,Lý Chỉ Nhi tức đỏ mang tai giọng bén nhọn không
che giấu sự bực tức cùng thách thức:

"Vậy tiên sinh coi thế nào mới là truyền cảm xúc vào tiếng đàn,thiếp thân mong
tiên sinh chỉ giáo đôi điều"

Lâm Hàn nhìn nàng thầm cười trong lòng:"quả nhiên không còn giả bộ nữa"

Rồi từ tốn nói:"Tiểu thư có thể cho ta mượn cầm"


Thánh Nhân - Chương #7