Vô Đề


Người đăng: minhcv1997

Thành phủ,đại viện bên trong một nam nhân dáng người oai vệ đang tựa thân trên
ghế tay cầm ly trà chậm rãi thưởng thức mặt không hiện xúc cảm ánh mắt nhìn về
hướng xa xa.

"Ring" tiếng chuông khẽ vang khắp phòng phá tan không gian tĩnh mịnh u ám.

Từ từ đặt ly trà xuống người này rút khăn đưa lên thấm miệng rồi từ tốn nói:
"Thế nào?"

Từ trong góc phòng bóng người hiện ra đầy quỷ dị,kẻ này không ai khác chính là
thần bí nhân Vô Diện.

Vô Diện chắp tay đáp:"Bẩm Vương gia nhiệm vụ thất bại".

Vị Vương gia nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra miệng thở dài một hơi rồi nói:

"Không ngoài dự đoán của ta,hắn nói những gì?"

"Kẻ này ngày mai lại đến Xuân Hương các,hắn muốn nói chuyện thẳng thắn với
nàng"

Vương gia lắc đầu:"Hắn không phải muốn nói chuyện với nàng mà là muốn trực
diện đối ngôn với ta"

Vô Diện ở bên gật đầu đồng ý cũng cho là thế
Nhếch môi cười nhạt nam nhân giọng lành lạnh nói:

"Chung quy vẫn phải xuất một phần thành ý ra có lẽ mới được.Chuẩn bị mai cùng
ta xuất đến Xuân Hương các,làm cho tốt đừng để kẻ nào thám thính được".

"Rõ"

"Còn bên kia đã gửi tin qua chưa?"

Vô Diện giọng âm u hồi đáp:"Đã dùng "Phi Cáp điểu" đưa tin hẳn giờ này tin đã
truyền tới nơi."
Vương gia nhìn về hướng chân trời xa mắt mơ màng bỗng hồi tưởng đến một bài
thơ:

"Thu phong khởi hề bạch vân phi,
Thảo mộc hoàng lạc hề nhạn nam quy
Lan hữu tú hề cúc hữu phương,
Hoài giai nhân hề bất năng vong
Tạm dịch:
Gió thu thổi hề mây rắng bay,
Cỏ cây vàng úa hề nhạn nam bay
Lan có đẹp hề cúc có thơm,
Nhớ gian nhân hề sao quên được."

Nhưng rất nhanh khuôn mặt hồi lại vẻ lạnh lùng vốn thấy.

"Dặn nàng ấy cố gắng làm cho tốt,ta sẽ tận lực bảo vệ an nguy cho gia thân của
nàng"

"Đã rõ"

Vương gia phất tay ý bảo lui,người ngả về sao nhắm nghiền mắt như đang say
mộng.

Trần Quốc kinh thành,trong hậu cung hành lang nhiều vô số,kim ngọc son phấn
chất thành chồng,ngói xanh lưu ly kéo dài đến mười dặm không thấy hết tỏa lên
sự im lặng nghiêm trang như biển sâu vô tận.

Mùa hạ đã trôi qua nửa tháng nhưng cái nóng bức vẫn không giảm,ánh nắng gay
gắt chiếu xuống biển sâu này bỗng trở nên biệt tích chỉ còn ở đây không khí
mát mẻ cùng nhu hòa.
Gió miên man thổi vỗ về cột ngọc,lan can vàng thỉnh thoảng đâu đó phảng phất
mùi trầm hương vô cùng dễ chịu.

Một chiếc lá cây phiêu nhiên rơi xuống.

Một bàn tay ngọc hiện ra,tay áo buông xuống,cổ tay trắng như tuyết,năm ngón
tay nàng như năm ngọn măng mới chớm đưa lên không trung,chiếc lá nhẹ nhàng
xoay tròn rơi vào lòng bàn tay.

"Thu có lẽ cũng sắp đến rồi..."

Một tiếng thở dài đầy lưu luyến không nói nên lời dường như lo lắng thời gian
trôi quá nhanh.
Dưới tàng cây bên lương đình,mỹ nhân cứ lặng lặng đứng đó nhìn dòng suối róc
rách như thể có hàng ngàn tâm tư muốn trôi theo dòng nước vậy.

Nàng mặc một chiếc váy màu hồng nhạt,không phấn son,mái tóc đen tuyền búi cao
bên trên có một chiếc châm khảm đầy vàng ngọc.Mi nàng không lớn,ánh mắt long
lanh như ngôi sao đêm miệng môi anh đào,sắc dẹp của nàng có thể khiến cho vạn
vật thất sắc.

Từ xa xa một bóng người bước chân nhanh tiến về phía lương đình.

"Nô tài bái kiến nương nương".

Nàng thu lại tầm mắt ngước nhìn người phía trước nhẹ nhàng kêu:

"Không biết Lý công công đến có chuyện gì?"

Lý Công công làm lễ đáp:

"Có tin từ bên kia truyền đến"

Rồi hướng nàng đưa đên mảnh giấy,nhẹ mở ra đọc đôi mắt nàng bỗng ánh lên một
tia buồn bã miên man không nhìn người kia sóng mắt lưu chuyển lại nhìn dòng
suối giọng khẽ ngâm:

"Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa
hợp, diệc bất cảm dữ quân tuyệt!"
"Tạm dịch:(Núi có sập sông có cạn, đông sét đánh, hạ mưa tuyết, thiên địa có
hợp lại, cũng không sợ hãi!)"

Lý công công tiến lên một bước bên cạnh nhỏ giọng nói:

"Bệ hạ đã hứa sẽ đảm bảo chu toàn cho nương nương cùng gia thân mà bản thân
nương nương là đệ nhất sủng phi áp quyền một chốn,ắt hẳn sẽ không có chuyện
ngoài ý muốn xảy ra"

Hóa ra mỹ nhân này chính là người được sủng ái nhất trong 3000 cung phi Nguyệt
phi Nguyệt Vũ Tích.

Khi nghe Lý công công nói câu này,nàng không xoay người giọng đượm buồn nói:

"Ngươi không hiểu"

Đúng vậy không ai hiểu được trong lòng nàng đang sợ điều gì,có lẽ chỉ mình
nàng biết và cũng là bí mật duy của mình nàng.

"Bệ hạ đang làm gì?"

"Bệ hạ đang nghỉ ngơi trong tầm điện,chưa tới một canh giờ.Có vẻ long thể ngày
càng yếu" Lý công công vừa nói vừa đánh ánh mắt thâm ý về phía nàng.

Nguyệt phi không quan tâm,nàng đứng đấy lẳng lặng nhìn dòng suối nhẹ đưa chiếc
lá trôi đi xa.


Thánh Nhân - Chương #12