Cảnh Giới


Người đăng: minhcv1997

Trở về quán trọ phía Nam thành thần tình Lâm Hàn có chút ão não,mệt mỏi toàn
thân rã rời.

Tưởng chừng như chuyến này đến Vương phủ ắt hẳn kiếm được vài quỷ hồn ai ngờ
quỷ hồn chẳng thấy đâu chỉ thấy xác chết ngổn ngang,bản thân còn dính phải tao
kiếp tranh đấu làm thọ mệnh hao tổn hơn phân nửa.

Nhưng chí ít lần này cũng thu về tay được một tên thuộc hạ không đến nỗi tệ
điều này phần nào an ủi hắn.

Vừa bước vào gian trọ tên tiểu nhị đã lục tục chạy đến bên cạnh hắn niềm nở:

"Không biết khách quan muốn thuê trọ hay là ăn cơm?"

Lâm Hàn cau mày vẻ chán ghét nhìn tên này:

"Làm sao vừa tối hôm qua dẫn ta nhận phòng giờ đã không nhận người à?"

Tên tiểu nhị ngạc nhiên:"Công tử ngài là..."

Quả thực Lâm Hàn hơi trách sai hắn,giờ khắc này Lâm Hàn tóc tai tán loạn,quần
áo rách nát,cả người phủ bụi trên thân còn nhiễm đoạn huyết.

Nếu không phải nhìn vào một thân dung mạo hơn người,khí thế bất phàm của hắn
thì tên tiểu nhị tin tưởng kẻ này xác thực là một tên khất cái,chỉ sợ đến lúc
đó bị đánh đuổi ra ngoài là điều không tránh khỏi.Mà lúc này Lâm Hàn làm gì có
sức mà chống trả cơ chứ,đừng nói là một tên nam nhân trưởng thành cho dù là
một hài đồng 9,10 tuổi cũng đủ sức quật ngã hắn,không biết đến lúc đó cảnh
tông sư bị ném ra ngoài đường sẽ đặc sắc ra sao đây.

Quăng ánh mắt lạnh lùng về phía người này bỗng tên tiểu nhị cảm thấy rùng
mình,lạnh sống lưng lòng thầm kêu khổ không thôi.

"Rõ ràng bộ dáng ngươi thế này thì làm sao ta có thể nhận ra nổi chưa kể dung
mạo ngươi tối qua khác xa bây giờ cho dù lão bản của ta ở đây cũng không nhớ
được chứ huống chi là ta."

Ngoài miệng nhanh vội đáp:
"Công tử thứ lỗi,chỉ tại bộ dạng ngài bây giờ hơi khác đôi chút so với hôm qua
nên tiểu nhân nhất thời không nhận ra."

"Hừ" Lâm Hàn nhìn kẻ này bộ dạng khúm núm trong miệng không khỏi rên một
tiếng,móc trong tay áo vài lượng bạc ném về phía hắn:

"Đi mua cho ta vài bộ y phục,còn bao nhiêu thưởng cho ngươi"

Tên này vội bắt lấy ngân lượng lòng đại hỷ vội vã đáp rồi nhanh chóng rút lui.

"Tiểu nhân đi làm ngay"

Lâm Hàn trở về phòng việc đầu tiên hắn làm là đi tắm,cả ngày vật lộn với tên
kia làm người hắn nhiễm không ít bụi bặm.Tẩy trần xong tiểu nhị cũng mang vài
bộ y phục vào,mặc bộ bạch bào vào Lâm Hàn cảm thấy rất vừa vặn.

Không thể không nói tên tiểu nhị này rất hiểu ý Lâm Hàn từ việc phối màu đến
kích cỡ đều phù hợp với hắn,không ngần ngại Lâm Hàn ném cho tên kia thêm vài
lượng bạc thưởng đồng thời gọi một bàn ăn luôn,bây giờ hắn cảm giác vô cùng
đói bụng dạ dày không ngừng réo lên.

Ăn uống no say Lâm Hàn leo lên giường chuẩn bị đả tọa,phóng thần thức kiểm tra
một lượt xung quanh hắn phát hiện không còn kẻ nào theo dõi mình.Thật ra ngay
từ khi đi ra khỏi Xuân Hương các Lâm Hàn đã không còn cảm giác bị bám theo rồi
cho nên hắn mới tự tin mà đến Vương phủ như vậy.

Yên tâm xung quanh Lâm Hàn bắt đầu chìm đắm trong thức hải,tuy nói rằng hai
linh hồn đã dung hợp nhưng quá trình chưa hoàn thiện xong cho nên nhiều vấn đề
ở thế giới này Lâm Hàn chưa hiêu hết nổi ví dụ như thể việc vì sao Vô Nhất Đao
có lực lượng lớn như vậy.

Sau một hồi tỉ mỉ kiểm tra cuối cùng Lâm Hàn cũng hiểu căn nguyên vấn đề,kẻ
như Vô Nhất Đao ở trên thế gian này gọi là Vũ sĩ.

Trên cơ bản muốn trở thành Vũ sĩ đầu tiên phải có tinh huyết của yêu thú,tinh
huyết chính là đại biểu cho huyết thống của yêu thú đó,tinh huyết càng thuần
yêu khí càng nồng thì yêu thú đó cấp bậc càng cao.

Tinh huyết nằm trong tâm của yêu vật trừ khi yêu thú tự nguyện trao ra tinh
huyết ra còn không muốn có nó thì chắc hẳn con yêu thú đó chết không thể nghi
ngờ.

Sau khi lấy được tinh huyết người ta sẽ pha loãng nó trong một chiếc bồn được
đun nóng gọi là "Huyết tụ bồn" bên trong còn dung nhập thêm trăm ngàn thiên
tài địa bảo cốt để tăng xâc suất thành công cùng rèn luyện thân thể cho người
nhập bồn.

Sau khi trải thiên trì bách luyện nếu kẻ đó không bị luộc chín hay phản phệ
chết bên trong mà bước ra được thì ắt hẳn đã trở thành Vũ sĩ,tùy vào thời gian
nhập bồn lâu hay ngắn cùng tinh huyết huyết thông thuần hay tạp mà tương lai
kẻ đó được phân định.

Nếu thời gian nhập càng lâu thì người này dung nhập tinh huyết càng nhiều tiền
đồ càng rộng lớn,hơn cả nếu dung hợp được với tinh huyết yêu thú cao cấp thì
kẻ đó khẳng định có tương lai bất khả lượng.

Vẫn còn một cách để trở thành Vũ sĩ đó là trực tiếp nuốt tinh huyết của yêu
vật tuy nhiên cách này vô cùng nguy hiểm,dù thế nhân ai cũng mong muốn trở
thành Vũ sĩ nhưng không người nào dám thử biện pháp này đơn giản vì nuốt tinh
huyết trực tiếp không khác gì đi tìm tử lộ nếu may mắn còn sống thì cũng tàn
phế cả đời,kẻ có được sức mạnh thì tâm thần cũng đại biến.

Trong sách sử ghi chép không thiếu những Ma đầu tàn hại thế gian được sinh ra
do liều mạng nuốt tinh huyết.

Về phần phân cấp Vũ sĩ dựa theo kí ức chủ nhân cũ để lại thì được phân ra làm
9 cấp bắt đầu từ nhất cấp nhập phàm cho đến cửu cấp thông thiên,thật ra trên
cửu cấp vẫn còn một cảnh giới nữa được thế nhân gọi là "Phản hư cảnh",dân gian
đồn rằng người nào đạt tới độ cao này có thể một tay rời non lấp biển,di sơn
bàn hải không gì không thể nhưng tất cả chỉ là trong truyền thuyết không ai
từng chứng kiến một vị "Phản hư cảnh" chung quy chỉ là lời đồn thế gian.

Đồng thời ở cái thế giới này không tồn tại cái gì gọi là vũ kĩ hay chiêu
thức,đơn giản chỉ dựa vào lực lượng vi tôn tuy nhiên Vũ sĩ nào cũng vậy khi
huyết mạch kích phát đến một mức độ nhất định có khả năng nhận được một phần
huyết mạch truyền thừa dựa vào đó có thể sử dụng một số kĩ năng đặc dị thí dụ
như Vô Nhất Đao là kĩ năng cuồng hóa.

Thế nhưng ở trong đây lại không nhắc gì đến cảnh giới của Yêu thú tuy nhiên
xét về địa vị Nhân tộc cùng quan hệ tộc quần trên Thiên Nguyên đại lục này
chắc chắn Yêu thú mạnh hơn nhân loại không ít.

"Có lẽ lần sau gặp Vô Nhất Đao nên hảo hảo hỏi thăm hắn một phen" Hắn thì
thào.

Rồi lại than thở:"Càng tìm hiểu càng phát hiện thế gian này phức tạp hơn mình
tưởng quá nhiều,phải nhanh chóng tiến vào Dẫn khí cảnh mới được".

Khác với thế giới này nhân loại dung nhập tinh huyết trải qua chém giết rèn
luyện nâng cao sức mạnh tôi rèn cơ thể thì bản thân Lâm Hàn lại dựa vào linh
khí thiên địa quán thông kinh mạch nhưng không có nghĩa là không phải trải qua
chém giết nhưng về cơ bản thì chiến đấu chỉ là để tôi luyện bản thân cùng vũ
kĩ mà thôi ngược lại nếu như tạo quá nhiều sát nghiệp lại rất dễ dẫn đến tẩu
hỏa nhập ma.

Theo đó cảnh giới tu luyện cũng khác nhau và được phân chia thành nhất cảnh
Dẫn Khí, nhị cảnh Thông Huyền, tam cảnh Thoát Thần, tứ cảnh Chân Nguyên,ngũ
cảnh Dung Nguyên,lục cảnh Thần Niệm trong đó Dẫn Khí cảnh gồm thập trọng còn
các cảnh giới còn lại mỗi cảnh giới gồm ngũ trọng tu.

Theo Lâm Hàn đoán hẳn trên Thần Niệm là còn không chỉ một cảnh giới nhưng hắn
lại chưa có cơ hội xác nhận vì đơn giản chính Lâm Hàn tổ sư của hệ thống tu
luyện này cũng mới chỉ tu đến Thần Niệm đệ ngũ trọng đăng nhập đỉnh phong thì
đã phải độ kiếp phi thăng.

Vui mừng một điểm đó là ở thế giới này chắc chắn khi luyện đến tối cao Thần
Niệm cảnh hắn không cần phải xuyên đến bất kì đâu nữa hết vì Lâm Hàn có thể
cảm nhận được pháp tắc thiên địa ở đây mạnh mẽ cùng vững vàng hơn ở Trái Đất
không ít.

Lâm Hàn phải độ kiếp thoát ly địa cầu không phải vì hắn muốn hay thiên địa bắt
buộc mà là do Lâm Hàn đã đủ khả năng siêu thoát pháp tắc thiên địa rồi,trừ khi
hắn thọ mệnh hao mà mất mà dù có mất thì Lâm Hàn vẫn có thể cô đọng lại nguyên
thần phụ thể trùng tu hay nói trên địa cầu hắn là bất tử.Tuy nhiên nếu vậy hắn
không thể nào tìm hiểu cảnh giới cao hơn vì nếu Lâm Hàn đạt đến cảnh giới tiếp
theo thì tin tưởng pháp tắc thiên địa sẽ tan vỡ,chúng sinh sẽ diệt vong cho
nên hắn độ kiếp cũng là hành động bất đắc dĩ.

Nhưng có một tin không hề tốt chút nào cho Lâm Hàn đó là hắn còn đúng 5 năm
thọ nguyên,nếu trong khoảng thời gian ấy mà Lâm Hàn không tu đến Thông Huyền
cảnh thì khẳng định phải chết không thể nghi ngờ đồng thời không có khả năng
cô đọng nguyên thần mà trùng tu đơn giản vì muốn cô đọng thì ít nhất thực lực
cũng phải đạt đến cảnh giới Thần Niệm không những thế Thiên Địa lực lượng ở
đây phủ xuống chắn chắn cô đọng sẽ không dễ như trên Địa cầu.

"Ài,mong mọi chuyện suôn sẻ" Lâm Hàn vuốt trán đau đầu suy nghĩ.


Thánh Nhân - Chương #13