Vô Nhất Đao


Người đăng: minhcv1997

Nhập định tầm hơn canh giờ hắn bắt đầu thu công "Phù" từ trong miệng thở ra
một ngụm trọc khí,sắc mặt đã hồi vài phần sức sống diện mạo không thay đổi
nhưng từ thân mình lại toát ra vài phần cổ lão.

Lâm Hàn chậm dãi đứng dậy rũ một lượt bụi bặm trên thân rồi đi đến trước mặt
kẻ kia.Y nhân giờ khắc này đã hồi lại ý thức người tựa vào cột nguyên toàn
thân lại trở nên máu me đầm đìa, toàn bộ người cũng đã bị máu tươi cho nhuộm
đỏ, tựa như là mặc vào một kiện áo đỏ tươi đẹp vậy.

Lâm Hàn nhìn người này cảm giác khá kinh ngạc,từ mắt thường hắn có thể thấy
những đạo vết thương trên thân thể tên kia đang chậm dãi khép lại,máu cũng
ngừng chảy không biết từ bao giờ nhiều chỗ bắt đầu kết da non.

Hắn than thầm:"Sức sống thật mãnh liệt".

Tuy rằng bề ngoài nhìn tên này có vẻ thương thế đã khỏi nhưng bản thân hắn
biết muốn trị thương cần ít nhất nửa tháng với điều kiện có trợ giúp của hắn
còn không chỉ sợ cả đời cũng không liệu hết thương tật được bởi vì mỗi đường
kiếm của Lâm Hàn đều bao hàm trong đó một luồng kiếm ý mà kiếm ý là gì?Đó
chính là cảnh giới thượng thừa của biết bao kiếm giả mơ ước tới.

Vì sao võ giả lại khát khao đạt tới cảnh giới đó như vậy không chỉ vì kẻ nắm
giữ nó có khả năng giết người không thấy máu mà còn là do mỗi vết thương do
kiếm ý để lại đều sẽ ám lưu bên trong thân thể kẻ bị thương một luồng kiếm
ý,tùy vào độ mạnh yếu kiếm ý của người thi triển phát ra mà luồng kiếm ý đó
khó hay dễ tẩy trừ.

Nếu dễ thì có thể trong vài khắc liền xóa còn nói khó thì e rằng cả đời này vô
vọng khỏi thương.

Đáng sợ hơn cả là sát kiếm ý,người nào sở hữu những loại kiếm ý này thì khi
giao thủ chỉ cần làm thương tổn đối thủ rồi động ý niệm theo đó luồng sát kiếm
ý sẽ men theo đạo vết thương mà phá bỏ toàn bộ kinh mạch kẻ đó.

Ban nãy thi triển "Tuyệt Ảnh kiếm pháp" Lâm Hàn không ngần ngại phát ra "Tu La
kiếm ý" hòa lẫn trong kiếm chiêu, e rằng với tên nửa chiêu thức cũng không
biết này thì đừng mong mà tẩy trừ nổi.

Cả đời hắn tham ngẫu đốn ngộ không ít loại kiếm ý nhưng sát ý kiếm thì đúng
thực chỉ có mỗi "Tu La kiếm ý",không phải là hắn không ngộ được mà là hắn
không muốn ngộ,muốn nắm giữ loại kiếm ý bá đạo này thì làm gì có kẻ nào trong
tay không vấy máu của trăm vạn sinh linh.

Kiếp trước Lâm Hàn không dám nhận mình là chính nhân quân tử không lạm sát
người vô tội nhưng nhất định không phải loại cuồng sát đồ thế cho nên nói đốn
ngộ được loại kiếm ý này là do thập tử nhất sinh một lần mà nên.

Nhớ tuổi trẻ hắn có sở thích ngao du tứ hải để tìm kiếm đại đạo bản thân trong
một lần không may mắn hắn đắc tội với "Thiên Nhất môn" vốn là một trong 5 đại
môn phái về kiếm thuật chi đạo đương thời.

Bị dồn vào đường cùng một mình Lâm Hàn đại chiến cùng 2000 môn nhân suốt 2
ngày 2 đêm không nghỉ,trong trận quyết đấu cuối cùng thiên kinh động địa chốn
võ lâm suốt mấy trăm năm về sau giữa Lâm Hàn với môn chủ phải Thiên Nhất,hắn
vô tâm ngộ ra "Tu La Kiếm ý".

Kết quả sau không cần nói cũng biết là Lâm Hàn thắng nhưng thảm thắng thế
nhưng ai quan tâm chứ chỉ biết từ nay trên thế gian không còn tồn tại "Thiên
Nhất môn" đồng thời từ đó về sau chốn giang hồ nổi lên phong danh "Huyết thủ
đồ nhân" cho đến mãi khi Lâm Hàn lập nên "Trường sinh môn".

Còn về phần Lâm Hàn thì phải nằm trên giường tĩnh dưỡng suốt nửa năm liền
không động đậy được,đó cũng là một trong những kí ức khó phai nhất trong cuộc
đời võ giả của hắn.

Bước chân Lâm Hàn dừng lại trước mặt huyết nhân kia,kẻ này khó khăn ngẩng đầu
lên ánh mặt đỏ ngầu dữ tợn nhìn Lâm Hàn như thể muốn ngay lập tức lao vào xé
xác hắn nhưng tay chân lại vô lực không thể động đậy.

Lâm Hàn mỉm cười nhìn tên naỳ:

"Không cần động đậy vô ích"

"Được làm vua thua làm giặc có giỏi thì giết ta đi" kẻ này giọng mạnh mẽ không
chút sợ hãi trước tử vong.

Hắn bật cười:"Haha...Ngươi làm như thể là ta cố ý muốn giết ngươi vậy.Nhớ
không nhầm kẻ động thủ trước là ngươi mới phải"

"Hừ" tên này khì mũi hừ một cái rồi im lặng không nói gì,xác thực trong chuyện
này hắn là người động thủ trước.

Vốn nghĩ gặp được con gà béo tùy ý vặt vông ai ngờ xuất thủ xong mới biết đá
vào thiết bản nhưng hối hận để làm gì nữa cơ chứ.

Lâm Hàn chuyển giọng lạnh lùng nói:

"Mà ngươi nghĩ nếu ta thật sự muốn giết ngươi còn chờ đến giây phút này
sao,nếu muốn thì từ khi mới xuất chiêu ngươi đã là một cái xác rỗng rồi".

Đúng vậy thật sự ngay từ ban đầu động thủ Lâm Hàn đã không có ý niệm giết chết
tên này mà muốn từ từ moi tin tức trong miệng hắn ra.Đồng thời hàng trăm đạo
sát kiếm ý đang còn ẩn trong cơ thể tên này,chỉ cần một ý niệm của Lâm Hàn
cũng đủ cho kẻ này trở thành một bãi thịt nhão.

Lâm Hàn hỏi:"Ngươi tên gì?"

Nhìn thái độ dửng dưng không hợp tác với mình hắn hừ lạnh băng lãnh nói:

"Ta khuyên ngươi nên hợp tác nếu không ta không ngại cho ông lão ngoài kia bồi
bạn cùng ngươi dưới cửu tuyền đâu"

Tên này căm hận ánh mắt phun lửa nhìn Lâm Hàn cắn răng nói:

"Ta tên Vô Nhất Đao,tốt nhất là ngươi đừng đụng đến ông ấy nếu không ta thành
ma cũng không tha cho ngươi đâu"

Lâm Hần thoải mái gật đầu nghĩ:"Cuối cùng cũng chịu hợp tác"

"Tên cũng như đao giết nhân nhất đao,không tệ.Ngươi diệt sát cả Vương phủ chắc
hẳn có lý do có thể cho ta biết được chăng?"

Vô Nhất Đao nhắm mắt im lặng không nói gì phảng phất như không nghe được vậy.

"Được rồi,ta đoán hẳn là vấn đề cá nhân của ngươi vậy còn những kẻ này thì sao
có lẽ ngươi nên cho ta một lý do chứ?"

Vô Nhất Đao mặt khinh thường:

"Giết chúng cần có lý do sao,chỉ cần nửa đêm lẻn vào phủ đầy ám muội chắc chắn
cũng không phải loại tốt lành gì rồi,ta thích thì giết đấy làm sao nào"

"Giết tốt" Lâm Hàn cười lớn.

Vô Nhất Đao mặt trì độn nhìn hắn ngơ ngác tưởng mình nói xong câu đó không
tránh được một trận tra tấn ai ngờ tên này ngược lại còn khen mình.

"Ta rất thưởng thức ngươi hay vầy đi ta đang thiếu một tên mã phu.Đi theo
ta,ta sẽ tha cho ngươi một mạng".

Vô Nhất Đao bĩu môi không hề lưu chút mặt mũi:

"Mơ tưởng!Tốt nhất nên giết ta đi".

Lâm Hàn tay xoa xoa cằm mắt đăm chiêu nhìn hắn một hồi, vận dụng "Tử Vi đẩu số
tứ mệnh tinh" thôi diễn một chút mệnh cách kẻ kia,phát hiện trên thân người
này dây dưa không ít nhân quả với nhà họ Vương thoạt nhìn qua cung mệnh kẻ này
có vẻ căn nguyên liên quan đến đường tình duyên tuy nhiên nhân duyên đứt đoạn
cách vận tan không sai thì nữ nhân kia hẳn đã mất,chỉ cần xem đến đây không
cần thôi diễn thêm Lâm Hàn cũng suy đoán được 7,8 phần vấn đề,híp mắt lại hắn
chậm dãi nói:

"Muốn báo thù không?"

Hắn giật mình kinh ngạc nhìn Lâm Hàn:"Làm sao ngươi biết?"

"Ta hỏi ngươi muốn báo thù không?"

Vô Nhất đao do dự ánh mắt đảo quanh suy nghĩ rồi nhắm mắt lại cắn răng
nói:"Muốn"

"Thế thì được rồi làm thuộc hạ cho ta,ta sẽ giúp ngươi báo thù"

Hắn nghi ngờ nhìn Lâm Hàn:"Ta tin tưởng được ngươi sao?"

Lâm Hàn tiếu ý cười cười;

"Nhìn lại hoàn cảnh đi,ngươi bây giờ chỉ có thể tin tưởng ta.Nếu ngươi chết ta
khẳng định ông lão ngoài kia sẽ không thể giúp ngươi báo thù được đâu"

Vô Nhất Đao hiểu nếu hắn chết tại đâu chỉ sợ lão hán ngoài kia chẳng bao lâu
sẽ vì hắn mà đi báo thì đến lúc đó mạng bồi thêm mạng vô ích.

Suy nghĩ một hồi hắn cảm thấy làm một tên mã phu cho kẻ này tuy rằng cảm giác
hơi ủy khuất một chút nhưng không thể không phủ nhận tên này có thể giúp mình
báo thù rửa hận.

Nhìn kẻ này tuổi trẻ chỉ sợ chưa quá 20 nhưng một thân vũ lực thắng hắn mà
thắng chỉ bằng nhất chiêu quả thật là quá sức tưởng tượng dù gì hắn cũng là Vũ
sĩ tam tầng cộng thêm trạng thái cuồng hóa e rằng Vũ sĩ tứ tầng đỉnh phong trở
lên mới thắng hắn nhẹ nhõm như vậy,20 tuổi đã tứ tầng đỉnh phong hắn quả thật
chưa từng nghe bao giờ.

Nếu sau lưng tên này không có một thế lực khổng lồ chống đỡ đập vỡ đầu Vô Nhất
Đao cũng không dám tưởng nổi.

Lâm Hàn mà biết trong đầu tên này suy nghĩ điều gì có lẽ bản thân cũng chỉ
biết khóc,nếu như sau lưng hắn là một cỗ thế lực hùng hậu có lẽ giờ này Lâm
Hàn đang ngâm mình tắm dược hay thoải mái đàn ca chứ không phải vác cái thân
tàn đi hành nghề mãi lộ thế này.

Vô Nhất Đao khó khăn cựa người,thân quỳ xuống tay chống mặt đất nghiêm nghị
nói;

"Nhất Đao ra mắt thiếu chủ,mong thiếu chủ lượng thứ"

Lâm Hàn hài lòng:"Tốt,tốt không tệ có tầm nhìn"

Rồi lại gần tên này thủ chưởng vỗ lên vai,bỗng Vô Nhất Đao cảm giác được một
dòng khí ấm từ tay Lâm Hàn truyền đến bả vai rồi lan khắp người hắn theo đó
từng chút từng chút cảm giác đau đớn,vô lực biến dần đi không những thế hắn
còn cảm nhận được chiến khí trong người mình không ngừng tăng lên,bây giờ Vô
Nhất Đao đang tam tầng trung kỳ tin tưởng không bao lâu nữa hắn sẽ đột phá tam
tầng hậu kì có khi là đỉnh phong luôn không biết chừng.

"Thịch,lên hậu kỳ rồi" Vô Nhất Đao mừng rỡ trong lòng hét lớn.

"Phù" Lâm Hàn thu tay lại thở một hơi mệt mỏi bên cạnh Vô Nhất Đao mặt cười
như hoa tràn đầy vui sướng,vừa lúc nãy thôi hắn đang còn cảm giác ủy khuất
trong đầu nhưng hiện tại tin tưởng có đá bay tên này đi hắn cũng chạy lại bám
theo Lâm Hàn.

Bản thân vũ giả ai không muốn tiến cảnh cơ chứ hắn cũng vậy mà bây giờ có thể
nhìn thấy thủ đoạn cao minh của Lâm Hàn khiến cho hắn không thể không mơ tưởng
về tương lai tốt đẹp sau này.

"Hảo hảo phục vụ vị này mới được" Vô Nhất Đao thầm suy nghĩ.

Về phần Lâm Hàn đơn giản lúc nãy hắn chỉ đưa vào cơ thể Vô Nhất Đao một đoàn
linh khí nhằm chữa thương cùng tẩy trừ kiếm ý bên trong thân thể cho tên
này,hắn cũng nhận ra khí thế kẻ này bỗng tăng tiến không ngoài suy đoán chắc
hẳn vừa mới đột phá giai tầng nhưng như thế thì sao cơ chứ,vì đề phòng Lâm Hàn
vẫn giữ một tia "Tu La kiếm ý" bên trong tâm tên này nếu như vẫn muốn hắn tùy
ý có thể giết sát Vô Nhất Đao.

"Cảm tạ thiếu chủ" Vô Nhất Đao vui vẻ.

Lâm Hàn cười cười: "Không có gì coi như quà gặp mặt giữa hai ta" rồi một tay
nhanh chóng điểm về phía mi tâm Vô Nhất Đao,tên này sững sờ né theo phản xạ
nhưng không kịp,chỉ thấy Lâm Hàn chạm vào mi tâm Vô Nhất Đao bỗng theo đó một
luồng ánh sáng óng ánh theo ngón tay dung nhập thức hải Vô Nhất Đao.

"Cái này là..." Vô Nhất Đao kinh dị không nói nên lời,trong đầu hắn bây giờ là
vô số hình ảnh cùng chiêu thức mà hắn chưa từng thấy qua.

"Đây là "Mãnh Thiên đao pháp" gồm 12 thức biến ảo 36 chiêu coi như là quà
chính thức ta tiễn cho ngươi,hảo hảo luyện tập đừng làm ta thất vọng"

Vô Nhất Đao cảm động giọng kiên định chắp tay hướng Lâm Hàn:

"Thuộc hạ rõ"

"Được rồi,tốt nhất ngươi kiếm chỗ khác mà luyện tập chỉ sợ Vương phủ sắp không
còn yên ả đâu.Tiện thể điều tra hộ ta lai lịch những người này cùng mục đích
của chúng,3 ngày sau ta tự ắt sẽ tìm đến ngươi"

Vô Nhất Đao gật đầu:

"Thuộc hạ sẽ làm ngay"

Lâm Hàn phất tay xoay người bước ra khỏi Vương phủ.


Thánh Nhân - Chương #11