Phong Quan Ban Nhà


Người đăng: mocchauhuyn

- Bảo vệ bệ hạ.

Cấm quân hô lên một tiếng, ngay lập tức ba hàng phòng tuyến được dựng lên chắn
trước vị trí của Tinh Nguyên quốc vương. Bên dưới sân Cấm quân hình thành một
tuyến phòng ngự bao vây lấy Vương Thiên, các pháp sư đều bắt đầu ngâm tụng ma
pháp.

Phía bên dưới sau khi nuốt lấy Lục Mạn Tamh Kench vuốt vuốt cái bụng của mình,
gương mặt đỏ lên như cái đít khỉ, cặp mắt trợn trừng, hai râu vểnh lên. Chỉ
vài giây sau hắn há to miệng, một người từ trong miệng hắn bị phun ra ngã trên
mặt đất. Lúc này từ đầu đến chân Lục Mạn đều bị ướt sũng bởi nước bọt của Tamh
Kench, trên gương mặt đầy vẻ ngơ ngác, nào còn đâu phong thái uy nghi bệ vệ
của một thủ tịch ma pháp sư đoàn.

Lục Mạn sau khi tỉnh lại nhìn thấy Tamh Kench còn đánh hơi ợ một tiếng liền
tức giận vung lên ma pháp trượng: “Quái vật đáng chết, dám nuốt ta. Thủy tinh
tiễn.”

Thủy hệ ma pháp hình thành nên hàng chục mũi thủy tiễn trong suốt như pha lê,
đầu mũi tên ánh lên ánh sáng xanh nồng đậm ma pháp bắn về phía Tamh Kench.
Xuất phát từ tay một vị ma đạo sư, dù chỉ là thuấn phát nhưng tốc độ của thủy
tiễn vẫn nhanh vô cùng, Tamh Kench hoàn toàn không thể làm ra động tác né
tránh nào lần lượt bị những mũi tên găm lên thân hình mập mạp.

“Da dày.”

Sau khi bị gần mười mũi tên bắn trúng Tamh Kench liền bật lên “Da dày” chuyển
hóa sát thương gánh chịu thành một lớp giáp bên ngoài, thế nhưng chỉ trong
vòng ba giây lớp giáp liền bị phá vỡ, Tamh Kench quay về phía Vương Thiên hô
lên: “Triệu hoán sư, cứu mạng.”

Vương Thiên cũng vội vã, khó khăn lắm mới triệu hoán ra một tay đấm hắn không
muốn Tamh Kench cứ thế bị giết mất: “Thu hồi triệu hoán.”

Tamh Kench lập tức hóa thành một ánh sáng tím biến về trong lá bài rơi vào tay
Vương Thiên thu hồi vào trong hệ thống.

Thánh bài: “Thủy quái đại vương - Tamh Kench bị thương, cần ba ngày nằm trong
thẻ bài để phục hồi. Lưu ý, nhân vật triệu hoán tử vong, thẻ bài bị hủy bỏ
không cách nào triệu hoán.”

Vương Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, chậm chút nữa có lẽ Tamh Kench vừa xuất
chiến trận đầu đã không còn mạng rồi. Bên kia Lục Mạn tức giận trơ mắt nhìn
Tamh Kench biến mất, cả cuộc đời hắn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy.
Bị một con tam cấp quái thú đánh vỡ thủy thuẫn, lại còn bị nuốt vào bụng tắm
bằng nước bọt, mặt mũi của thủ tịch ma pháp sư đoàn coi như bị quét sạch.

Quốc Vương ra lệnh cho cung nữ lập tức chuẩn bị một bộ ma pháp bào mới để Lục
Mạn đi tắm rửa sau đó quay về đại điện. Tinh Vũ lập đối với Vương Thiên giờ
lên ngón cái: “Làm không tệ, không làm mất mặt tỷ tỷ.”

Trịnh Ân thì vỗ vai Vương Thiên nói: “Vương Thiên tiểu đệ quả nhiên bất phàm,
lại có thể triệu hoán ra một con yêu thú như vậy.”

Vương Thiên cười cười nói: “Trịnh đại ca quá khen rồi, tiểu đệ thực ra là may
mắn thôi. Cũng là do Thủ tịch ma đạo sư đã nhường cho.”

Trịnh Ân lắc đầu nói: “Đừng khiêm tốn như vậy, may mắn quan trọng nhưng ngươi
vượt qua kiểm tra là thực lực của ngươi. Thế nhưng lần này ngươi làm Lục Mạn
ma đạo sư xấu mặt như vậy, chỉ sợ thời gian tiếp theo sẽ không dễ dàng.”

Vương Thiên ngẫm lại một chút, dù sao sau này nếu hắn thuộc ma pháp sư đoàn
như vậy sẽ dưới quyền của Lục Mạn, đắc tội với thủ trước cuộc sống khó khăn là
tất nhiên. Bất quá sợ ai chứ, có Thánh bài hệ thống, sớm muộn ta cũng sẽ trở
nên mạnh mẽ.

Một giờ sau mọi người lại được triệu vào đại điện, Lục Mạn lúc này đã thay một
bộ ma pháp bào mới đứng nghiêm túc ở vị trí của mình. Tinh Nguyên quốc vương
chờ mọi người đông đủ liền hỏi Lục Mạn: “Lục Mạn ma đạo sư, lần này Vương
Thiên xem như vượt qua kiểm tra chứ?”

Lục Mạn chắp tay nói: “Bẩm bệ hạ, Vương Thiên triệu hoán ra yêu thú là tam
cấp, phá vỡ được thủy thuẫn đã xem như vượt qua kiểm tra. Đủ sức tham gia ma
pháp sư đoàn.”

Tinh Nguyên quốc vương gật đầu: “Được, vậy Trẫm phê chuẩn đề nghị của Tinh Vũ
trưởng công chúa, phê chuẩn Vương Thiên làm thành viên của ma pháp sư đoàn,
hưởng thụ mọi quyền lợi và nghĩa vụ của một ma pháp sư của vương quốc.”

- Bệ hạ thánh minh.

Tinh Nguyên quốc vương lại quay sang Lục Mạn nói: “Hôm nay ngươi đã vất vả,
hãy về nghỉ ngơi đi, ngày mai Trẫm sẽ cho người dẫn Vương Thiên đến ma pháp
tháp để hoàn thành thủ tục.”

Lục Mạn cung kính nói: “Tuân lệnh bệ hạ, thần xin cáo lui.” Nói rồi Lục Mạn
quay sang Vương Thiên hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài điện.

Tinh Nguyên quốc vương lại đối với Vương Thiên nói: “Ngươi đã vượt qua kiểm
tra, Trẫm phê chuẩn ngươi gia nhập vào ma pháp sư đoàn. Ngươi còn ý kiến gì
nữa không?”

Vương Thiên bước ra một bước nói: “Bẩm bệ hạ, xin phép bệ hạ có thể cho phép
thần không mặc ma pháp sư bào được không?” Ngừng một chút Vương Thiên cười khổ
nói: “Thần quả thực không thích mặc nó.”

Trên cả đại lục này ma pháp bào chính là tượng trưng cho thân phận, người
thường dám mặc nó sẽ bị tội chém đầu. Hơn nữa công nghệ chế tạo ma pháp bào
phức tạp, tài liệu quý giá nên tại Tinh Nguyên vương quốc chỉ có triều đình
mới được quyền sản xuất và phân phối. Ma pháp sư nào cũng muốn có một bộ ma
pháp bào đẹp đẽ mặc trên người vậy mà tên này lại không muốn? Tinh Nguyên quốc
vương cười hỏi: “Ngươi là pháp sư, không mặc ma pháp bào thì mặc gì đây? Phải
biết quy định của ma pháp tháp, ma pháp sư trong ma pháp sư đoàn đều phải mặc
ma pháp bào.”

Ma pháp tháp là nơi đóng quân của ma pháp sư đoàn do Lục Mạn thống lĩnh. Theo
như Trịnh Ân nói Lục Mạn là một người rất yêu quy tắc, mọi hành vi phá vỡ quy
tắc trong mắt hắn đều đáng ghét.

Vương Thiên nói: “Bẩm bệ hạ, thần muốn mặc một bộ võ sĩ như thế này.”

Tinh Nguyên quốc vương nhìn Vương Thiên, cũng là một võ giả hắn tất nhiên nhận
ra trong cơ thể Vương Thiên có tinh lực, mặc dù chỉ là nhất tinh võ giả. Trên
đại lục cũng không hiếm trường hợp ma pháp sư ưa thích luyện võ. Quốc vương
suy nghĩ một lục đương nhiên cũng biết tính cách của Lục Mạn, là một thủ tịch
ma pháp sư đoàn cũng phải nhường mặt mũi một chút, thế nhưng trêu chọc hắn một
lần cũng không tệ. Nghĩ rồi Tinh Nguyên quốc vương nói: “Được rồi. Trẫm đã hứa
nếu ngươi có thể vượt qua kiểm tra ta ắt có ban thưởng. Vậy ta ban cho ngươi
chức Tả Chánh Vệ Ngự Tiền quân, ngươi có thể sử dụng thân phận này khi ở ma
pháp tháp.”

Cấm quân chia làm ba quân: Ngự Tiền, Điện Tiền, Ngự Lâm đứng đầu là Chỉ Huy
Sứ. Mỗi quân lại chia làm hai vệ (tả, hữu) đứng đầu là Vệ Úy, và một phó quan
gọi là Chánh Vệ. Trịnh Ân chính là một võ quan tứ phẩm cũng là Tả Vệ Úy Ngự
Tiền quân. Vương Thiên là thành viên ma pháp sư đoàn địa vị tương đương một
quan ngũ phẩm nên Tinh Nguyên quốc vương quyết định để hắn gia nhập vào Tả vệ
của Trịnh Ân làm Chánh vệ.

Vương Thiên cúi người cung kính nói: “Thần tạ ơn bệ hạ.”

Sau khi Vương Thiên rời khỏi đại điện thì cũng là chiều tối, Trịnh Ân dẫn hắn
rời khỏi hoàng cung đến một khu phố nằm phía Tây hoàng cung, đi vào Tây Vương
cung của công chúa cũng khá gần. Theo như lời Trịnh Ân nói mỗi thành viên
trong ma pháp sư đoàn đều được quốc vương ban cho một tòa nhà sắp xếp bên phía
Nam hoàng cung, nơi đó gần ma pháp tháp nên thuận tiện cho ma pháp sư đi lại.
Còn Vương Thiên tuy cũng là thuộc ma pháp sư đoàn nhưng đồng thời cũng là Tả
Chánh Vệ Cấm quân nên được xếp ở phía Tây.

Vương Thiên hỏi: “Trịnh Ân đại ca, có nhiều pháp sư đảm nhiệm chức quan khác
lắm sao?”

Trịnh Ân nói: “Thực ra cũng không nhiều. Có chừng khoảng mười vị pháp sư vừa
nằm trong ma pháp sư đoàn, vừa nằm trong Cấm quân. Ngươi cũng biết Cấm quân có
ba quân: Ngự Tiền, Điện Tiền và Ngự Lâm. Trong đó Điện Tiền bảo vệ Vương Đô,
Ngự Lâm bảo vệ hoàng cung, Ngự Tiền bảo vệ bệ hạ và các hoàng thân. Mà Tả vệ
chúng ta nhiệm vụ chính là bảo vệ Trưởng công chúa.”

Đi đến giữa con phố Trịnh Ân dừng lại trước một tòa trạch viện. Cửa trạch viện
sơn màu đỏ son, tường viện xây bằng gạch trắng chắc chắn. Trịnh Ân nói: “Đây
sau này chính là nhà của ngươi. Mỗi ma pháp sư đều có một tòa trạch viện thế
này.”

Vừa dứt lời, cửa bên trong mở ra, một thiếu niên mặc áo vải màu xám có vẻ là
người hầu bước ra cung kính chào hai người nói: “Tiểu nhân số 1259 bái kiến
hai vị đại nhân.”


Thánh Bài Triệu Hoán - Chương #18