Thủy Quái Đại Vương


Người đăng: mocchauhuyn

Nghe Lục Mạn nói vậy Tinh Vũ tức giận nói.

- Lục Mạn ma đạo sư, ngài làm như vậy là quá không công bằng rồi. Ai cũng
biết ma pháp thuẫn nếu không dùng lực lượng mạnh cấp bậc của ma pháp sư thì
không thể phá vỡ, hoặc phải đánh cho đến khi ma pháp sư cạn kiệt ma pháp lực.
Ngài làm như thế không phải ỷ lớn hiếp nhỏ sao.

Ma pháp thuẫn là một loại ma pháp đơn giản nhưng rất đặc biệt. Về mặt lý
thuyết chỉ cần ma pháp lực của ma pháp sư còn đủ sức duy trì thì ma pháp thuẫn
sẽ còn tồn tại trừ khi bị lực lượng lớn một kích đánh vỡ đến mức không kịp
phục hồi. Không để ý đến Tinh Vũ tức giận Lục Mạn nói.

- Thần sẽ hạ cấp bậc của mình xuống thành Tam tinh, nếu Vương Thiên có thể
đánh vỡ ma pháp thuẫn hoặc buộc thần dùng ma pháp cường đại hơn, thần sẽ chịu
thua.

Tinh Nguyên quốc vương gật đầu nói.

- Được, quyết định như vậy đi.

- Phụ hoàng…

Tinh Vũ chưa kịp nói gì Tinh Nguyên quốc vương đã lắc đầu nói tiếp.

- Nếu chỉ một tam cấp Thủy thuẫn Vương Thiên còn không phá được thì vào ma
pháp sư đoàn cũng chỉ là pháo hôi thôi. Nếu hắn có thể vượt qua được kiểm tra
Trẫm ắt có ban thưởng.

Nói rồi Tinh Nguyên quốc vương nhìn Vương Thiên hỏi.

- Vương Thiên, ngươi có tiếp nhận kiểm tra từ Lục Mạn ma đạo sư hay không?

- Tiểu dân xin tuân lệnh.

Vương Thiên cung kính nói. Hiện tại hắn còn có thể triệu hoán bốn lần, nếu còn
không thể triệu hoán ra cái gì để phá vỡ cục diện thì âu cũng là số mệnh. Tinh
Nguyên quốc vương nói.

- Tốt, vậy mọi người ra sân trước đại điện để bắt đầu đi.

- Tuân lệnh bệ hạ (phụ hoàng).

Trước đại điện là một cái sân lớn rộng bằng một sân vận động, nền lát bằng đá
hoa trắng, xung quanh lại chia làm bốn lối đi, được chạm trổ rồng phượng công
phu. Tinh Nguyên quốc vương ngồi trước cửa điện nhìn xuống sân, Tinh Vũ công
chúa đứng bên cạnh, quân Cấm vệ nhanh chóng tổ chức đội hình phòng ngự quanh
sân, bốn bên thỉnh thoảng lại xuất hiện vài bóng người mặc áo bào ma pháp sư
xen lẫn vào quân Cấm vệ. Tuy nói đây chỉ là cuộc kiểm tra bình thường, người
kiểm tra lại là Thủ tịch ma pháp sư đoàn thế nhưng công tác bảo vệ bệ hạ là
không thể thiếu. Ít ra là làm màu trước mặt thủ trưởng thì vẫn được khen ngợi
mà.

Bên dưới Lục Mạn và Vương Thiên cách nhau hai mươi mét. Thường thì trong giao
đấu, khoảng cách này đủ cho ma pháp sư niệm chú một ma pháp phòng ngự đơn
giản. Khoảng cách, đó là điều mà ma pháp sư cần nhớ trong bất kỳ trận chiến
nào.

- Tiểu tử, đến ma pháp bào còn không mặc, ngươi thực sự không xứng với cái
danh triệu hoán sư này.

Lục Mạn lườm Vương Thiên nói. Đối với một ma pháp sư, ma pháp bào là tượng
trưng cho chức nghiệp tôn quý và địa vị của họ. Với Vương Thiên không mặc ma
pháp bào Lục Mạn cho rằng đó là sự sỉ nhục. Vương Thiên chỉ bình tĩnh nói.

- Không phải cứ mặc ma pháp bào thì mới là một ma pháp sư, quần áo không thể
tạo ra địa vị của một con người. Hãy để thực lực chứng minh đi.

- Tốt, trẻ trâu mạnh miệng. Hôm nay ta xem ngươi thế nào vào được ma pháp sư
đoàn.

Lục Mạn niệm chú ma pháp tạo ra một chiếc thủy thuẫn bảo vệ cho mình nói tiếp.

- Đến đi, ta sẽ không phản công.

Vương Thiên không để ý đến Lục Mạn, hắn âm thầm triệu hoán Thánh bài nói.

- Thánh bài, ngươi có thể gian lận giúp ta một lần giúp ta triệu hoán ra thẻ
bài tốt một chút không, ít nhất là có thể hóa giải tình huống này.

Thánh bài: “A di đà phật, vạn sự tùy duyên, thí chủ không cần cưỡng cầu, bần
tăng nhập định.”

- Đệch!

Vương Thiên quá quen với Thánh bài như thế này, nếu Thánh bài là nhân loại có
lẽ trên thế gian này không ai có thể mặt dày bằng hắn. Xem ra chỉ có thể dựa
vào vận khí.

“Triệu hoán”.

Theo lời nói của Vương Thiên, các lá bài lại xuất hiện hợp thành vòng tròn
triệu hoán. Ánh sáng tím huyền diệu chiếu sáng cả sân đấu. Ngoại trừ Tinh Vũ
và Trịnh Ân đã chứng kiến Vương Thiên triệu hoán ra thì tất cả mọi người đều
trân trối nhìn cảnh tượng trước mắt. Ma pháp sư đã hiếm gặp, triệu hoán sư lại
càng hiếm thấy hơn. Chỉ riêng phần mở đầu triệu hoán như thế này có lẽ Tinh
Nguyên quốc vương phải suy nghĩ lại về giá trị của Vương Thiên. Thậm chí là
Lục Mạn là người tỉnh ngộ sớm nhất cũng phải lẩm bẩm: “Thật kỳ diệu.”

Tất cả lá bài hợp lại thành một lá bài duy nhất rơi xuống tay Vương Thiên,
hình ảnh trên lá bài đối với hắn không thể quen thuộc hơn.

Thánh bài: “Chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công thẻ bài nhân vật “Tahm
Kench - Thủy quái đại vương.”

Thẻ bài “Tahm Kench - Thủy quái đại vương”: Quỷ vương vùng sông nước Runeterra
được biết đến như là hiện thân của sự tham lam của những nạn nhân của hắn
khiến người ta không muốn nhắc đến tên của hắn. Kỹ năng:

Khẩu vị độc đáo (nội tại): Các đòn đánh thường và kỹ năng đánh lên đối phương
đánh dấu cộng dồn điểm khẩu vị độc đáo lên chúng. Khi đủ ba điểm Tahm Kench có
thể đánh chén kẻ địch.

Roi lưỡi: Roi lưỡi dài năm mét có thể đánh trúng kẻ địch gây sát thương và làm
chậm mục tiêu. Khi đánh đủ ba điểm khẩu vị độc đáo gây mục tiêu choáng 1,5
giây.

Đánh chén: Tahm Kench có thể nuốt đồng minh vào dạ dày và tăng tốc độ di
chuyển hoặc nuốt đối phương khi đủ ba điểm khẩu vị độc đáo và bị giảm tốc độ
di chuyển.

Da dày: Chuyển hóa sát thương thành một lớp giáp bảo vệ cho chính mình.

Du ngoạn thủy vực: Tahm Kench có thể mang theo một đồng minh dịch chuyển đến
một nơi trong bán kính trăm dặm.”

Thánh bài: “Ký chủ thật may mắn trúng được một lá bài nhân vật, phải biết rằng
tỷ lệ ra loại bài này rất thấp, được một nhân vật mạnh thế này lại càng thấp.”

Tất nhiên Vương Thiên vô cùng vui vẻ, nhưng cũng có chút lo lắng, dù sao Tahm
Kench cũng là một tướng thiên về phòng ngự, liệu có thể phá vỡ được thủy thuẫn
hay không. Nếu là một tướng đánh dồn sát thương thì tốt rồi.

Hào quang kết thúc, mọi người tỉnh lại không thấy bất cứ thứ gì xuất hiện
ngoại trừ lá bài nằm trên tay Vương Thiên. Lục Mạn hơi khinh thường nói.

- Triệu hoán của ngươi chỉ như thế thôi sao, thật làm cho ta thất vọng.

Vương Thiên mỉm cười nói.

- Thật sao? Vậy thì chờ xem đi. Triệu hoán.

Lá bài trong tay Vương Thiên bay ra tạo thành một cánh cửa triệu hoán, phía
bên kia cánh cửa đen kịt, xung quanh khung cửa lại phát ra ánh sáng huyền bí.
Một giọng nói ồm ồm từ phía bên kia phát ra.

- Cả thế giới là một dòng sông, và ta là vua của nó. Chẳng có nơi nào ta chưa
đến. Chẳng có nơi nào ta không thể quay trở lại.

Câu nói đầy tính thô bạo và kiêu ngạo, từ bên trong bước ra một con quái vật
hình cá xanh lè mặc áo màu đỏ thẫm với cái miệng rộng hoác, trên đầu đội một
cái nón ảo thuật, hai sợi râu vểnh lên, thân hình mập mạp cao hơn hai mét,
trong khi đó chân và tay lại ngắn củn cỡn, cái đuôi đằng sau có hai cánh đuôi
màu đỏ cứ vung vẩy như lắc lắc cái mông vậy.

- Kính chào triệu hoán sư các hạ, mệnh lệnh của ngài sứ mệnh của ta.

Tahm Kench cúi chào Vương Thiên, không hiểu sao giọng nói của Tahm Kench làm
hắn sởn gai ốc nhưng đầy dụ dỗ. Trong truyền thuyết Tahm Kench lợi dụng lòng
tham của con mồi, dụ dỗ chúng sau đó sẽ giết chết chúng trong tuyệt vọng.
Vương Thiên chỉ về phía Lục Mạn nói.

- Phá vỡ vòng phòng hộ của hắn, ta sẽ thưởng cho ngươi một bữa tiệc lớn.

Lập tức Tahm Kench hớn hở thè ra cái lưỡi dài của mình hỏi.

- Có thật không thưa triệu hoán sư các hạ?

- Thật như sữa tươi Vinamilk trăm phần trăm nguyên chất.

Được sự xác nhận của Vương Thiên Tahm Kench lập tức lao về phía Lục Mạn hô
lên.

- Đồ ăn đến rồi.

Là quỷ Tahm Kench chính mình cũng có lòng tham, ham muốn lớn nhất của hắn
chính là những món ăn ngon. Mặc dù nhân vật triệu hoán ra sẽ nghe lời triệu
hoán sư thế nhưng Vương Thiên muốn dùng bữa tiệc lớn để kích thích sức mạnh
của Tahm Kench lên mức tận cùng.

Ầm, ầm.

Tahm Kench lắc lư cái bụng to lớn của mình, há rộng miệng, chiếc lưỡi dài đánh
mạnh vào thủy thuẫn làm màn nước rung lên liên hồi nhưng không hề có dấu hiệu
nào là sẽ bị vỡ ra. Bên trên Tinh Vũ nhìn xuống con quái vật phía trước cũng
âm thầm lau mồ hôi. Triệu hoán của Vương Thiên quả nhiên kỳ lạ, có thể triệu
hoán từ vật phẩm đến những sinh vật từ thiên ngoại, tiềm năng có thể nói là vô
cùng to lớn, càng cũng cố thêm ý muốn bồi đắp Vương Thiên. Tinh Vũ quay sang
Trịnh Ân hỏi.

- Có nhìn ra được Lục Mạn ma đạo sư gia tăng sức mạnh không?

Trịnh Ân nhíu nhíu mày nói.

- Tuy quái vật đó tấn công dữ dội nhưng xem chừng sức mạnh cũng chỉ chuẩn tam
cấp. Nếu muốn phá vỡ thủy thuẫn thì phải mạnh hơn nữa.

Bên dưới Lục Mạn tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng cũng âm thầm gật
đầu. Sức mạnh của con quái vật trước mặt đã đạt chuẩn tam cấp, chứng tỏ Vương
Thiên cũng đã đạt được thực lực tam tinh triệu hoán sư, chỉ cần dạy dỗ một
thoáng liền có đủ tư cách để triệu tập vào ma pháp sư đoàn. Thế nhưng thanh
niên khí thịnh, cũng phải mài bớt đi nhuệ khí của chàng trai trẻ này.

Còn về Vương Thiên, ngay sau khi triệu hoán ra Tahm Kench hắn một chút lo lắng
cũng không có. Hiện tại cấp bậc của Tahm Kench là cấp sáu, bởi vì là loại
tướng phòng ngự nên đòn đánh thường của của Tahm Kench chỉ tương đương với
chuẩn tam tinh, thế nhưng lực phòng ngự cũng đã vượt lên một cấp chuẩn tứ
tinh, thậm chí nếu bật lên “da dày” bị trúng ngũ cấp ma pháp cũng chưa chắc có
thể bị giết. Tuy lực tấn công của Tahm Kench không đủ phá vỡ được Thủy thuẫn,
thế nhưng Vương Thiên đã có sách lược. Lúc này bởi vì đứng yên không né tránh
nên Lục Mạn liền bị Tahm Kench đánh dấu đủ ba dấu “khẩu vị độc đáo”, hình con
cá màu đỏ hiện lên trên đầu Lục Mạn. Vương Thiên hô lên.

- Tahm Kench, ngay lúc này.

“Roi lưỡi.”

Tâm linh tương thông, Tahm Kench lập tức tung ra kỹ năng đầu tiên của mình,
đầu lưỡi khổng lồ bắn ra đánh trúng vào Thủy thuẫn, nội tại chiêu thức ngay
lập tức làm Lục Mạn bị choáng, nguồn cung cấp ma pháp lực cho Thủy thuẫn bị
cắt đứt, roi lưỡi đánh vào Thủy thuẫn liền rung lên bần bật sau đó bị đánh vỡ.

- Vỡ rồi, thật sự vỡ rồi.

Phía trên Tinh Vũ vui mừng hô lên, Tất cả những người khác đều kinh ngạc. Ai
cũng có thể thấy được trước khi Thủy thuẫn vỡ, Lục Mạn ma đạo sư như bị sét
đánh trúng đứng như trời trồng vậy. Thế nhưng cảnh tiếp theo lại càng làm cho
họ kinh ngạc hơn.

“Đánh chén.”

Tahm Kench há to chậu máu, đầu lưỡi quấn lấy Lục Mạn nuốt vào trong bụng mình
trong khi Thủ tịch ma pháp sư đoàn không hề có chút phản ứng nào. Tất cả chỉ
diễn ra trong tích tắc, mọi người không kịp phản ứng. Một giây sau bỗng nhiên
có người hô lên.

- Bảo vệ bệ hạ.


Thánh Bài Triệu Hoán - Chương #17