Báo Danh


Người đăng: mocchauhuyn

Trịnh Ân nói: “Được rồi, đây là Vương Thiên đại nhân, từ nay sẽ là chủ nhân
của ngươi, hãy hầu hạ Vương đại nhân cho tốt.”

Nói rồi Trịnh Ân quay sang nói với Vương Thiên: “Mỗi ma pháp sư đều được triều
đình ban cho một người hầu để lo những việc vặt trong trạch viện. Những người
này đều được huấn luyện kỹ càng, hiểu rõ các lễ nghi của quan lại nên có gì
không biết ngươi cứ hỏi hắn. Giờ ta phải trở về hoàng cung, ngày mai ngươi nhớ
đến ma pháp tháp để báo danh.”

Vương Thiên gật đầu nói: “Cảm ơn Trịnh đại ca, tiểu đệ đã rõ rồi.”

Trịnh Ân gật đầu trở lại hoàng cung. Vương Thiên vào trong trạch viện, số 1259
đi theo nói: “Tòa trạch viện này rộng nửa mẫu, có ba dãy nhà, một sân vườn và
một sân trước. Bên trong đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ chờ đại nhân chuyển
vào.”

Vương Thiên gật đầu hài lòng, phải nói rằng đãi ngộ của một ma pháp sư rất
không tệ. Bổng lộc một tháng năm trăm lượng bạc, cấp nhà riêng, cấp thư ký…
khụ, là cấp người hầu chỉ thiếu điều cấp xe cộ thôi.

Vương Thiên hỏi: “Tại sao ngươi lại là 1259, ngươi không có tên sao?”

Số 1259 nói: “Bẩm đại nhân, những người được huấn luyện đều không có tên, chỉ
mang theo số hiệu, mời đại nhân ban tên.”

Vương Thiên ồ lên một tiếng, suy nghĩ một lúc mỉm cười nói: “Vậy từ nay ngươi
tên là Vương Phúc đi.”

Vương Phúc khom người cung kính: “Tạ đại nhân ban tên.”

Tòa trạch viện này rất tốt, có một dãy là sảnh đường, một dãy phòng ngủ, dãy
cuối cùng là nhà bếp và một gian chứa đồ. Sân trước đều được lát gạch sạch sẽ,
trong sân đặt từng hòn non bộ đẹp mắt, sân sau lại là sân đất có trồng các
loại hoa và cây ăn quả. Một tòa trạch viện thế này chả khác gì một khu biệt
thự cả.

Vương Thiên nói: “Nhà rất tốt, nhưng chỉ có hai người, khá trống trải.”

Vương Phúc tiến lên phía sau nói: “Bẩm đại nhân, bởi vì các ma pháp sư thường
đều ở tại ma pháp tháp, nơi đó có điều kiện tu luyện rất tốt nên triều đình
thường chỉ cử một người hầu xem như để quét dọn trạch viện. Nếu đại nhân muốn
ngày mai tiểu nhân sẽ đi mua một ít người hầu về.”

Vương Thiên gật đầu nói: “Cũng được, ngày mai ngươi đi mua thêm một người hầu
và một đầu bếp trở về. Như vậy trong nhà cũng có sinh khí hơn.”

Nói rồi Vương Thiên lấy ra cho Vương Phúc năm mươi lượng nói: “Ngươi cầm lấy
số tiền này đi mua cho ta một bàn ăn đủ cho mười người.”

Vương Phúc ngạc nhiên hỏi: “Đại nhân, chúng ta có khách nhân sao?”

Vương Thiên lắc đầu: “Không có, nhưng cứ làm theo lệnh ta.”

Phòng của Vương Thiên là rộng nhất bên trong trạch viện, có cửa sổ hướng về
phía Đông, bên trên đặt vài bình hoa nhỏ, có tủ sách nhưng lượng sách lại
không quá nhiều, nội thất xem như đầy đủ tiện nghi. Vương Thiên nhìn lại bản
thân chỉ có mỗi một bộ quần áo võ sĩ đang mặc, một bộ khác là ma pháp sư bào.
Xem ra phải mua sắm thêm vài bộ quần áo. Dù sao hắn cũng không thần thánh như
các vị đại hiệp trong phim, cả bộ phim chỉ mặc một bộ quần áo mà vẫn không bốc
mùi.

Vương Thiên gọi Thánh bài hỏi: “Tamh Kench như thế nào rồi? Có thể triệu hoán
ra sao?

Thánh bài: “Có thể, tuy nhiên Tamh Kench chỉ mới hồi phục, lực chiến không bao
nhiêu cả.

Vương Thiên gật đầu, dù sao dính một đòn như vậy của Lục Mạn tứ cấp yêu thú
còn phải chết, Tamh Kench chỉ bị trọng thương ba ngày là phục hồi hoàn toàn,
sức sống của hắn là rất mạnh. Vương Thiên lại nói: “Thánh bài, ngươi biết bây
giờ Tamh Kench là bao nhiêu cấp không?”

Thánh bài: “Hiện tại Tamh Kench là cấp sáu tương đương với tam cấp yêu thú, ký
chủ có thể dẫn Tamh Kench đi giết quái để nâng cao thực lực. Cấp độ cao nhất
của Tamh Kech là mười tám có thể so với cửu cấp yêu thú. Sau này ký chủ triệu
hoán ra nhân vật thì nhân vật thực lực sẽ không cao hơn ký chủ hai cấp độ. Tất
cả đều phải dựa vào giết quái cày kinh nghiệm.”

Vương Thiên ồ một tiếng, hóa ra thực lực của nhân vật triệu hoán còn cần phải
dựa vào thực lực của hắn. Nhìn lại trong đan điền chỉ có một chút xíu nội lực
Vương Thiên thở dài. Nếu chỉ dựa vào Tọa Vong kinh không biết đến khi nào hắn
mới có thể đạt đến cửu tinh võ giả. Tốt nhất là kiếm một công pháp khác mạnh
hơn.

Tối hôm đó Vương Thiên triệu hoán ra Tamh Kench cho hắn ăn một bữa thịnh soạn.
Một bàn ăn mười người Vương Thiên chỉ ăn được một ít, còn lại đều vào bụng của
tên mập này, nếu Vương Thiên không cản lại có lẽ đến cái bàn ăn cũng không
còn. Việc này càng làm Vương Thiên cũng cố quyết định phải thả tên này đi cày
cấp nếu không hắn ở nhà ăn đến phá sản.

Sáng hôm sau mới bảy giờ sáng Vương Phúc đã đánh thức Vương Thiên dậy. Thực ra
cả đêm Vương Thiên cũng không hề ngủ mà chú tâm tu luyện, một đêm tu luyện tuy
tiến triển chậm nhưng nội lực của hắn rất tinh thuần, có lẽ thêm vài ngày nữa
hắn sẽ có đủ điều kiện tu luyện đến tầng hai của Tọa Vong kinh.

Vương Thiên lại thay vào quan phục. Võ quan tứ phẩm, quan phục hắn cũng là một
bộ giáp vải giống như Trịnh Ân, chỉ là của hắn lấy màu đen làm chủ đạo, từ cổ
đi xuống và hai bên hông có một đường vạch xanh lam, mũ Sơn (mũ rộng vành)
đính một chiếc lông công, một dải lụa theo vành mũ kéo dài xuống bên trái,
quai mũ là một chuỗi hạt bằng gỗ và ngọc kéo dài đến ngực. Ngoài ra đi kèm
quan phục là một thanh trường kiếm và một lệnh bài khắc lên chữ Tả Chánh Vệ,
mặt sau lệnh bài có khắc chữ Ngự Tiền quân.

Một giờ sau có người trong cung đến dẫn hắn đi đến ma pháp tháp. Ma pháp tháp
nằm phía Nam của Vương đô là một dãy những tòa tháp nhọn xây bằng đá đâm lên
bầu trời. Nơi đây cũng chính là đại bản doanh của Ma pháp sư quân đoàn. Bên
ngoài ma pháp tháp đều được Điện Tiền quân canh gác, nhưng bên trong lại không
có một binh sĩ nào mà chỉ có ma pháp sư. Ma pháp sư cao quý nhưng cũng rất
kiêu ngạo, họ không cho phép người không phải ma pháp sư vô cớ đi vào ma pháp
tháp.

Vương Thiên bước vào bên trong đại sảnh, giữa một đám người mặc ma pháp sư, ăn
mặc võ quan như hắn như hạc lạc giữa đàn gà gây chú ý vô cùng. Ngay lập tức có
một ma pháp sư tuổi trẻ đến trước mặt hắn nói: “Xin chào, ta là Đào Vũ, không
biết ngươi đến đây có việc gì?”

Vương Thiên gật đầu chào hắn nói: “Ta hôm qua được phê chuẩn gia nhập ma pháp
sư đoàn, hôm nay đến gặp Lục Mạn ma đạo sư để báo danh.”

“Ngươi… là ma pháp sư? Không đúng, ngươi chính là tên triệu hoán sư hôm qua đã
cho quái vật nuốt lấy Thủ tịch đại nhân?” Đào Vũ kinh ngạc hô lên. Lập tức mọi
ánh mắt trong đại sảnh liền dồn hết về phía hắn sau đó nhao nhao lên.

“Hắn chính là tên triệu hoán sư đó sao? Chật, cũng còn quá trẻ đi.”

“Đến Lục Mạn ma đạo sư cũng dám trêu chọc, hắn muốn chết sao?”

“Hắn lại không mặc ma pháp bào, ta cá tí nữa hắn sẽ bị một thủy tiễn đánh bay
ra khỏi ma pháp tháp.”

“Ân… đúng đúng.”

Tình hình càng ngày càng không kiểm soát được, thậm chí có người nghe danh
Vương Thiên kéo đến lại càng đông hơn. Đào Vũ nhanh chóng kéo hắn một cái vượt
qua đám người, chạy về phía sau đại sảnh mới thở phào nói: “Ngươi thấy không?
Giờ ngươi chính là danh nhân rồi.”

Vương Thiên gãi gãi mũi nói: “Thật ngại quá, ta thực sự chỉ muốn đến đây báo
danh.”

Đào Vũ nói: “Được rồi, theo ta đi.”

Đào Vũ dẫn Vương Thiên đến ngọn tháp cao nhất nằm ở trung tâm ma pháp tháp,
dưới chân tháp chỉ có một cửa ra vào, hai người đi lên cầu thang đá xoay vòng
lên trên đỉnh cao nhất trước cửa một căn phòng. Đào Vũ chỉnh lại ma pháp bào
thật chỉnh chu rồi gõ cửa: “Bẩm Thủ tịch đại nhân, Vương Thiên đến báo danh.”

Bên trong lặng im một chút rồi vang ra tiếng Lục Mạn: “Cho hắn vào đi.”


Thánh Bài Triệu Hoán - Chương #19