Xích Cương Sơn Mạch.


Người đăng: kieudethuong

Sơn lâm rộng lớn, vượn khiếu hổ gầm, xuất hiện bóng dáng của một người thanh
niên, Lý Thiên không tìm đến biệt viện của mình mà đi đến Xích Cương sơn mạch.

Trần Thanh Phong tu vi bây giờ cũng đã là Chân Tu cảnh, Lý Thiên hắn tu vi bây
giờ chỉ mới là Cường Nhục kỳ muốn chiến thắng Trần Thanh Phong chỉ là chuyện
nói suông, cho nên hắn quyết định vào xích cương sơn mạch tìm kiếm cơ duyên.

Lý Thiên dừng bước, sắc mặt trở nên ngưng trọng, mày kiếm nhíu lại, hắn cảm
nhận được khí tức nguy hiểm.

Từ trong một bụi cây gần đó đi ra một con hoang thú, thân hình giống như một
khối thiết cương đúc thành dài khoảng ba mét, móng vuốt sắt bén tỏa ra lạnh
lẽo hàn quang, ánh mắt của nó phóng thích ra từng tia dã tính điên cuồng, vô
cùng nguy hiểm.

Nhìn thấy nó sắc mặc của Lý Thiên càng thêm ngưng trọng, con hoang thú này
chính là Dã Cương Lang, sở dĩ gọi là hoang thú là vì nó khác biệt, thú loại
được chia làm ba loại, thú loại bình thường gọi là dã thú, dã thú có thực lực
đạt đến Khởi Tu cảnh gọi là hoang thú.

Nhìn thấy Lý Thiên, Dã Cương Lang lập tức lao đến, nó giơ ra móng vuốt sắc bén
hướng về đầu của Lý Thiên chụp xuống, Lý Thiên nhanh chóng né tránh, Dã Cương
Lang vồ hụt Lý Thiên móng vuốt của nó rơi lên một tảng đá lớn gần đó lập tức
khiến tảng đá chia năm xẻ bảy mụi bay đầy trời.

Lý Thiên nhân lúc Dã Cương Lang vồ hụt hắn lập tức áp sát Dã Cương Lang nắm
đắm sáng lên đánh ra một quyền nện lên đầu nó.

"Bang!"

Nắm đấm đánh lên đầu Dã Cương Lang giống đánh lên một khối thiết cương vậy vô
cùng cứng rắn, một quyền của Lý Thiên chỉ khiến cho Dã Cương Lang trượt ra
phía sau một khoảng, nó lắc lắc đầu vài cái, ánh mắt chứa vô tận phẫn nộ từng
bước ép sát Lý Thiên.

Theo Lý Thiên suy đoán con Dã Cương Lang này thực lực tương đương với nhân
loại Tinh Huyết kỳ, hoang thú cùng cảnh giới bên trong đều mạnh hơn nhân loại
một mảng lớn, hiện giờ Lý Thiên lại nhỏ hơn Dã Cương Lang một tiểu cảnh giới,
tình thế của hắn rất không ổn.

"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"

Móng vuốt của Dã Cương Lang liên tục chụp lên người của Lý Thiên kéo theo mảng
lớn huyết nhục, toàn thân Lý Thiên được huyết bao phủ sắp trở thành huyết
nhân.

"Phốc"

Lý Thiên lại vận dụng Thiên Cầm thuật, nấm đấm cũng hắn sáng lên màu hoàng kim
giống như bàn tay của thần vô kiên bất tồi xỏ xuyên qua đầu Dã Cương Lang, Lý
Thiên gục xuống tại chỗ thở hổn hển, hắn vận dụng Thiên Cầm thuật đến suýt
chút nữa hóa hình tiêu hao rất là lớn.

Nếu như hắn dùng Thiên Cầm Thuật đến mức hóa hình thì không chỉ là gục xuống
như bây giờ mà là trực tiếp ngất đi, nơi này Dã Cương Lang vừa chết không bao
lâu các dã thú hoang thú khác sẽ đến đây, tình trạng của bây giờ rất không ổn,
chỉ cần có một con dã thú cũng có thể xử lí hắn.

Lý Thiên xách lấy Dã Cương Lang dựa theo mùi hương của Dã Cương Lang tìm đến
hang động của nó, trên đường đi Lý Thiên có xử lý qua xác của Dã Cương Lang
tránh kinh động các con thú khác.

Buổi tối trong hang động của Dã Cương Lang, Lý Thiên nhóm lửa nướng thịt ngoài
trời thì đổ mưa, bầu trời cứ như gầm thét, cuối chân trời từng tia sét chớp
nhoáng phát ra tiếng nổ đinh tay nhức óc, Lý Thiên nhìn thấy bóng của một thứ.

Lý Thiên chạy ra trước sơn động nhìn về phía cuối chân trời nhưng không thấy
gì, hắn trở lại hang động ăn hết phần còn lại.

Phía cuối chân trời xuất hiện hai bóng người đối lập nhau, một bên là một vị
thanh niên vô cùng tuấn mỹ, hắn như là đứa con của thần minh, quanh thân bao
bọc bởi một tầng thần quang chói lọi tỏa sáng giữa thiên không.

Bên còn lại là một vị trung niên nam tử, người này toàn thân tỏa ra kim quang
giống như là một vầng hoàng kim đại nhật, mỗi khi hắn hít thở đều có lượng lớn
kim quang phun ra nuốt vào, khí tức vô cùng khủng bố.

"Chí Tôn Điện là đạo thống của nhân tộc, yêu tộc ngươi lại muốn xen vào."

"Có thực lực thì tranh giành, nhân tộc không thể giành hết."

Hoàng kim nam nhân nhắc tay giơ về phía trước đánh ra vô lượng kim quang, thần
quang như một viên lưu tinh lướt đi, nơi nó đi qua vô số ngọn núi sụp đổ.

Tuấn mỹ thanh niên lấy chỉ thay kiếm chém ra một nhát như cắt đôi thiên địa,
hung uy trận trận, lập tức san bằng một dãy sơn mạch.

Hoàng kim nam nhân tiếp cận tuấn mỹ thanh niên nấm đấm sáng lên vô kiên bất
tồi đánh ra, tuấn mỹ thanh niên bạch y phấp phới bạch quang ẩn hiện đánh ra
một quyền.

Song quyền đụng nhau tạo ra gợn sóng, gợn sóng khuếch tán khiến những ngọn núi
xung quanh ầm ầm đổ nát, hoàng kim nam nhân giống như một vị hoàng kim chiến
thần hạ phàm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Tuấn mỹ thanh niên giống như thần minh hạ giới lực áp chư thiên, độc tôn vạn
giới, hoành hành thiên địa không người có thể địch.

Hoàng kim nam nhân quang mang đại thịnh từng bước ép sát tuấn mỹ thanh niên,
kim quang tỏa sáng chiếu gọi mãnh địa vực này.

Phía sau tuấn mỹ thanh niên xuất hiện một tôn thần minh vô cùng khủng bố, hắn
mở mắt ra, anh mắt lạnh lùng nhìn xuống mãnh đại địa này giống như thần minh
đang tại tra xét thế gian, hắn hướng về hoàng kim nam nhân hống một tiếng
giống như muốn xé rách vòm trời.

"Đùng."

Hoàng kim nam nhân thân phủ vô lượng kim quang chịu đựng một rống giống như
của thần minh mà không bị gì tựa như một vị bất hủ chiến thần vĩnh viễn không
bao giờ ngã xuống.

"Thần Linh Khúc"

"Chiến Thần Ca"

Tuấn mỹ thanh niên cùng hoàng kim nam tử vận dụng tuyệt thuật lao vào nhau,
đại địa rung chuyển quang huy đầy trời.

Hoàng kim nam nhân như được Chiến Thần phụ thể, cả cơ thể được một tầng mờ mịt
như có như không kim quang áo giáp bao quanh tựa như vạn pháp bất xâm vô địch
thiên hạ.

Tuấn mỹ thanh niên như được Thần Minh phù trợ chỉ tay hóa thành thực kiếm tựa
như có thể phá hết vạn pháp chém về phía hoàng kim nam nhân.

Hai người càng đánh càng hăng, thiên không liên tục có tiếng nổ vang, khiến
cho cả một vùng sơn mạch chấn động, vô số ngọn núi đổ nát, liên miên cổ thụ đổ
rạp, vạn thú sợ hãi tề minh, họ giống như là phải phân ra sinh tử vậy nhưng
rốt cục lại tách ra.

Ở phía xa Lý Thiên giật mình tỉnh vậy, toàn thân ước đầm mồ hôi, hắn đột nhiên
có cảm giác áp bách vô cùng khó chịu giống như có một tòa thần sơn đề áp lên
mình, ngoài hang động mưa cũng đã tạnh, sấm chớp im tịch.

Trong một tòa cung điện có một sinh linh xếp bằng ở chính giữa, hắn mở mắt,
đôi mắt hiện tinh quang như chứa nhật nguyệt tinh thần.

"Chí Tôn điện sắp xuất thế, cho người đi tham dự."

Nói xong sinh linh này nhắm mắt lại, cả cung điện lại tĩnh mịch.

Trong một tòa cung điện khác, cả cung điện bỗng nhiên sáng vụt lên.

"Thời gian sắp đến cử người đến đó."

Tiếng nói qua đi, ánh sáng vụt tắt cả cung điện lại một lần nữa chìm vào bóng
đêm.

Tại một tòa cổ miếu, một vị cao tăng xếp bằng ở chính giữa, phật quang bao phủ
toàn thân.

"Nó sắp tái hiện rồi, cho đệ tử ra ngoài đi."

Hắn lại tiếp tục tụng niệm phật kinh.

Ở những nơi khác cảnh tượng cũng giống như vậy, giống như dấu hiệu thiên hạ
đạo thống muốn nổi lên tranh đấu, thế gian sắp cửa không yên, muốn hỗn loạn.

Mọi người hãy dùng kim nguyên đậu chọi mình đi, chọi đến chết cũng được mình
không giận đâu.


Thần Tịch - Chương #8