Cướp Mỹ Nhân


Người đăng: giaphat17@

“Vâng vãn bối đã qua Nhất Diễm, đa tạ Hạnh tiền bối đã cho vãn bối tham ngộ”
Lại Vô Thường trả lời.

“Tốt, xem như ngươi đã qua khảo nghiệm của tên Kiền kia, ta sẽ gửi thư cho hắn
là ngươi đã hoàn thành” Hạnh Hội gật đầu. Đối với việc Lại Vô Thường đạt bao
nhiêu hỏa không quan tâm lắm.

“Ngươi đã xong, ngươi còn định làm gì tại làng này không, nhậu với ta một đêm
đi” Hạnh Hội cười hì hì.

“Xin lỗi tiền bối nhưng vãn bối không biết uống rượu” Lại Vô Thường thành thật
nói.

“Ai ta có bảo ngươi uống rượu đâu” Hạnh Hội trước kia là cao thủ, nhưng vì vài
lý do lại bị thương. Bây giờ chỉ còn là lão 80 sống tại một ngôi làng nhỏ bé
mà thôi. Võ công của Nguyên Kiền cũng do hắn dạy. Tuy bây giờ hắn như vậy
nhưng cũng không phải dễ trêu. Một thân Luyện thể vẫn còn đó.

“Nếu có thịt thì được”

“Tốt về nhà nào” Hạnh Hội dẩn Lại Vô Thường về nhà làng. Trong làng lúc này
khá yên bình. Không còn cái không khí như lúc phát gạo nữa. Trông rất thoải
mái lặng lẽ.

Trong nhà của Hạnh Hội, lão gom củi xếp thành đống. Chống chéo 4 thanh củi tạo
thành giá. Lão lấy từ nhẫn trữ vật ra 1 con thỏ cầm 1 cây xỏ ngang vào rồi vắt
lên giá. Hạnh Hội vận một chút Thiên Diễm chưởng, một ngọn lửa phóng ra làm
đống củi cháy. Lão định thui con thỏ.

Lại Vô Thường ở một bên thấy Hạnh Hội dùng Thiên Diễm chưởng mới xác định lão
từng là cao thủ Bạo Linh cảnh. Bởi nếu lão không tới Bạo Linh thì không thể
nào phóng ra lửa, tuy chỉ 1 đốm lửa nhỏ. Nhưng Bạo Linh sao lại chỉ còn như
thế này?

Lát sau một mùi thơm tỏa ra, kèm theo là 1 mùi khét. Hạnh Hội vội nhất con thỏ
ra khỏi giá, xé một cái chân thỏ cho Lại Vô Thường bảo:

“Tiểu huynh đệ ăn đi”

Lại Vô Thường cầm cái chân thỏ đưa lại gần miệng cắn 1 cái mới thấy dùng lửa
Thiên Diễm không ngờ có thể nấu ngon đến thế. Vậy là sau này Lại Vô Thường sẽ
dùng ngìn lửa để nấu ăn.

Hạnh Hội lại lấy từ nhẫn trữ vật 1 bình rượu và 1 cái ly. Lão tự rót sau đó
đưa lại Lại Vô Thường. Thấy thế Lại Vô Thường lắc đầu bảo không lão mới tự
uống.

Uống hết ly rượu Hạnh Hội lại lấy ra một con heo rừng từ nhẫn trữ vật. Lại xỏ
ngang và nướng con heo. Con heo chín, Lão lại xé cặp đùi đưa cho Lại Vô Thường
bảo ăn. Lúc này Thường đã ăn xong cái chân thỏ, vì vốn thích thịt, thấy Hạnh
Hội đưa đùi heo tới Lại Vô Thường trực tiếp cầm lên ăn.

Hạnh Hội lại tự rót rượu đưa đến trước mặt Lại Vô Thường. Thường lại lắc đầu,
lão lại tự uống.

Một con trâu….

Một con bò….

Một con hổ….

……

Lại Vô Thường ăn đến trời cũng tối mà Hạnh Hội vẫn không ngừng lấy động vật ra
nướng. Nhưng lão lại chưa từng ăn con nào chỉ uống rượu. Thấy vậy Lại Vô
Thường trực tiếp hỏi:

“Tiền bối có bao nhiêu con vậy và tại sao ngài không ăn?”

“Ngươi hỏi ta vì sao không ăn?” Lão híp mắt.

“Đúng”

“Đó là vì… Ta không thích ăn thịt”

Câu trả lởi của Hạnh Hội suýt làm Lại Vô Thường té ngửa. Không thích ăn thịt?
sao lại bỏ nhiều thịt vào nhẫn trữ vật vậy?

“…”

===========

Sáng hôm sau, Lại Vô Thường đi về nơi cột ngựa. Thấy con ngựa đã biến mất Lại
Vô Thường la to:

“Ngựa của ta đâu? Này ngươi thấy không?”

Lại Vô Thường vớ một tên dân làng gần đó hỏi. Tên đó nói:

“Có phải con ngựa đỏ hay không?”

“Đúng chính là nó”

“Vậy thì ba hôm trước có bọn cướp vào làng lấy đi con ngựa sau đó còn định
cướp tiền thì bị trưởng làng đuổi đi rồi”

“Cướp? Thật sự”Lại Vô Thường không tin hỏi người khác.

“Đúng vậy” Lần này Lại Vô Thường lại nhận được đáp án giống nhau mới xác thực
con Xích mã đã bị cuỗm mất. Lửa giận nổi lên kéo theo Thiên Diễm làm mọi người
xung quanh nín thở sợ bom nổ.

“Đành phải đi bộ vậy”Thường lấy lại bình tĩnh suy nghĩ làm sao về nhà. Dùng
Thần Hành thì không được. Đường đi tuy ngắn nhưng không thẳng. Nên đành chọn
đi bộ.

Lại Vô Thường vác tay lên đầu đi ra khỏi làng bỏ lại mọi người cảm thấy kỳ lạ.
Vừa mới tức giận giây sau lại trở nên bình thường. Đi đường còn hót nữa chứ có
điểm nào tức giận đâu.

Bất quá trời cũng không phụ lòng Lại Vô Thường. Vừa đi được 1h thì gặp ngay
bọn cướp. Lúc này bọn cướp đang chặn đường 1 chiếc xe ngựa. Bọn hộ vệ đang
đứng xung quanh chiếc xe bảo hộ lấy người trong xe.

“Tiểu thư, để bọn tôi chặn cướp, ngài hãy đi tìm Hạnh đại nhân” Một tên hộ vệ
gọi to.

“Chỉ với 5 thằng bây mà đòi chặn bọn tao à? Hở?” Tên cầm đầu bọn cướp la lên.
Tên này có tu vi Luyện thể tầng 5.

“Ô Hắc mày có gan tay đôi với tao” Một trung niên hộ vệ tu vi Luyện thể tầng 5
đứng ra thách đấu. Ngoài hắn ra chẳng ai bì nổi với tên cầm đầu toán cướp này
cả.

Toán cướp Hắc Ô bang, Bang chủ Ô Hắc. Biệt danh siêu đen từ ngoài vào trong.
Chuyên cướp của dân làng. Lần này nghe tin Hạnh tiểu thư đi thăm gia gia nên
chặn đường bắt cóc. Bình thường Hắc Ô bang sẽ không đi cướp của Hạnh gia.
Nhưng gần đây bị Hạnh Hội đánh nên gây thù.

“Mày thì làm gì được tao. Cả cái Hạnh gia của mày nữa” Ô Hắc cười to.

“Tiểu thư mau chạy” Lý Hào gào.

“Nhưng các ngươi” Hạnh Huệ nhìn ra ngoài xe thấy toán cướp lúc này mới hoàn
hồn. Là Hạnh gia tiểu thư bình thường sẽ không gặp cướp chứ? Còn có cả hộ vệ,
bọn cướp thường sẽ không đi trêu chọc.

“Ngài cứ chạy mặc kệ bọn ta”Lý Hào nói xong trực tiếp xông tới trước mặt Ô Hắc
một cú đấm. Ô Hắc vội đở đòn còn tiện miệng nói:

“Mỹ nhân, lão gia gia của ngươi đã bị bọn ta bắt mau mau đầu hàng ta thả hắn
ra”

“Tiểu thư đừng nghe hắn nói, Hạnh tiền bối thực lực gì sao lại bị bọn chúng
bắt” Lý Hào phản bác. Lúc Hạnh Huệ còn đang phân vân 1 tiếng rống từ xa đến:

“Bọn cướp, không ngờ tụi bây dám cướp ngựa của ta”

Lại Vô Thường phi từ hướng Tây đến trực tiếp là một Thiên Diễm chưởng lên mặt
một tên cướp.

“AAAAA” Tên cướp không kịp phản ứng bị đốt cháy đen. Mọi người hít khí lạnh.
Ngay cả Ô Hắc và Lý Hào đang giao thủ cũng ngừng lại. Mọi người trừng mắt nhìn
Lại Vô Thường. Ngay cả hắn cũng thế. Chỉ biết Thiên Diễm chưởng rất lợi hại
nhưng không ngờ không chịu nổi một kích như thế. Nói sao, hắn là Thôi Linh còn
tên kia chỉ mới Luyện thể tầng 3 mà thôi. Lại Vô Thường đạo:

“A ha ta lỡ tay”

Mọi người co mặt. Quá vô sỉ giết người còn bảo lỡ tay. Lỡ cũng có lỡ nặng như
vậy không. Nhưng tên Ô Hắc thấy ngọn lửa liền biết chính là linh lực. Hắn
không chậm trễ nói:

“Tôn giá là ai tại sao lại xen vào việc của ta”

Lại Vô Thường lập tức phản bác:

“Không phải là ta xen vào mà là ngươi cướp ngựa của ta”

“Không biết ngựa nào là của ngài”

“Xích mã”

Nghe là xích mã Ô Hắc mới chỉ vào con ngựa đỏ cột gần đó:

“Có phải con này”

Lại Vô Thường nhìn theo dấu tay nhìn thấy con ngựa liền biết ngựa của mình tuy
chỉ là ngựa thuê. Lại Vô Thường mừng rỡ lại gần con ngựa. Đi bộ cả tiếng làm
hắn mệt.

Lý Hào thấy Lại Vô Thường định bỏ đi mới vội nói:

“Tôn giá giúp ta diệt tên cướp này Hạnh gia ta đa tạ”

Lại Vô Thường dừng bước chân nhìn lại. Giờ hắn mới chú ý tới cục diện hiện
tại. Hình như là bọn cướp định cướp tiền thì phải?

Một cô gái 12 tuổi bước từ trên xe xuống. Cô gái trông rất đẹp. Mặc áo trắng
buộc tóc. Gương mặt mỹ miều. Lớn lên chính là loại mỹ nhân hại nước. Lần đầu
Lại Vô Thường nhìn thấy liền thất thần.

Cô gái thấy vậy cũng không giận mà nói:

“Tiểu nữ Hạnh Huệ, mong công tử diệt bọn cướp, Hạnh gia tất có hậu tạ”


Thần Hành Bách Biến - Chương #7