Mùi Hương Chết Người


Người đăng: giaphat17@

“Nếu công tử có thể diệt tên cướp này, Hạnh gia tất có hậu tạ” Hạnh Huệ khẩn
cầu.

Lại Vô Thường nhìn vào gương mặt Hạnh Huệ không chớp mắt. Bổng dưng giơ tay vỗ
1 chưởng tới Ô Hắc. Ngay cả quay mặt cũng không. Ô Hắc thấy thế vội bảo:

“Tôn giá tha mạng”

Vù. Không dừng lại, Lại Vô Thường chưởng đập lên mặt Ô Hắc. Bùng ngọn lửa trên
người Ô Hắc làm hắn kêu rên thảm thiết. Bọn cướp thấy vậy bỏ chạy tán loạn sợ
mình dính theo.

Lại Vô Thường cũng không đuổi theo mà vẫn nhìn về Hạnh Huệ. Lần đầu nhìn người
đẹp. Lý Hào thấy vậy mới mang người truy đuổi Hắc Ô bang.

Hạnh Huệ rút lại khiếp sợ về thực lực Thôi Linh cảnh nói:

“Đa tạ công tử giết tên Ô Hắc đó”

Lại Vô Thường hoàn hồn cười:

“Không có gì, tiện tay mà thôi”

Đích thực là tiện tay vỗ một chưởng.

“Công tử chắc là người Vấn Đỉnh Môn, nếu có yêu cầu gì có thể đến Hạnh gia,
tiểu nữ sẽ đáp ứng” Hạnh Huệ nói.

“Cô nương họ Hạnh chắc có liên quan tới Hạnh Hội tiền bối?” Lại Vô Thường bắt
chuyện.

Hạnh Huệ nghe vậy mới tỏ vẻ đề phòng. Tên tuổi của Hạnh Hội không phải ai cũng
biết. Nàng nói:

“Công tử làm sao biết gia gia ta?”

“À ông ta xem như nửa cái sư của ta” Thấy Hạnh Huệ đề phòng Lại Vô Thường mới
đạo.

“Công tử cũng trẻ như ta nhưng không ngờ lợi hại như vậy”

“Hạnh tiền bối không dạy cô nương sao?”

“Gia gia lần này bảo ta tới là để dạy võ công cho ta”

“Ô thế chúc cô nương thuận lợi, tạm biệt” Lại Vô Thường lên ngựa chạy đi. Hắn
phải về Vấn Đỉnh Môn.

“Này công tử tên là gì?” Thấy Lại Vô Thường bỏ đi Hạnh Huệ mới gọi.

“Ta là Lại Vô Thường” Tiếng Lại Vô Thường vọng từ xa lại. Lúc này Lý Hào và
bọn hộ vệ trở lại trở về. Trên tay còn có chút vết máu. Hạnh Huệ cũng không
quan tâm vết máu này như thể nàng đã thấy nhiều. Nàng lên xe bảo Lý Hào tiếp

tục đi về làng Kim Diệp.

Tại nhà trưởng làng Kim Diệp. Có 2 người ngồi đối diện nhau. Một người là một
lão già 80 và người còn lại là một cô gái 12.

“Gia gia, ngươi có biết Lại Vô Thường?” Cô gái mở miệng.

“Con biết hắn? À hắn mới ra khỏi làng sáng nay con gặp hắn cũng chẳng có gì
lạ” Ông lão nói.

“Lúc ấy có bọn cướp định bắt cóc con, là Hắc Ô bang”

“Hắc Ô bang? Mấy hôm trước hình như bọn chúng tới đây và bị ta đuổi đi rồi.
Không ngờ chúng dám nhằm vào con. Nhưng sao con không có gì?”

“Lúc ấy Lại Vô Thường đi bộ tới, hình như bọn Hắc Ô bang cướp ngựa của hắn. À
hắn rất lợi hại gia gia ạ, chỉ một chưởng đã giết chết Ô Hắc”

“Hắn đương nhiên là đi bộ. Hả một chưởng giết Ô Hắc? Có thật không? Nếu vậy
hắn không chỉ là siêu cấp thiên tài nữa” Hạnh Hội khiếp sợ nói. 12 tuổi? Một
chưởng giết chết Luyện thể tầng 5? Ít nhất là Luyện thể tầng 7. 12 tuổi luyện
thể tầng 7?. Đây không còn là dùng thiên tài có thể hình dung.

“Đúng vậy ạ, con chính mắt nhìn thấy, lúc đó con rất sợ” Hạnh Huệ mô tả lại
hình dáng của mình lúc thấy Lại Vô Thường giết Ô Hắc.

“Con có thấy hắn là cảnh giới gì không?”

“Con không nhìn được, bọn Lý Hào cũng thế nhưng bọn họ nói chắc là Thôi Linh
cảnh” Hạnh Huệ nói. Trong lòng tràn ngập hướng tới.

“Thôi Linh cảnh? Chẳng lẽ hắn đã qua Bách Diễm?” Hạnh Hội kinh ngạc.

Trầm mặt hồi lâu Hạnh Hội mới nở nụ cười:

“Thì ra hắn đã sớm qua Bách Diễm. Quả là yêu nghiệt. Thật tốt cho tên Nguyên
Kiền.”

Nếu sớm biết thế hắn trực tiếp bắt Lại Vô Thường làm đệ tử luôn. Chỉ dùng 7
ngày để đạt tới Bách Diễm thì gần như thế gian khó có.

Hạnh Huệ nhớ lại cảnh Lại Vô Thường nhìn mình không chớp mắt thì mặt hơi đỏ.
Rồi tự lầm bầm:

“Ngươi phải đến gặp ta à”

Hạnh Hội thấy vậy cũng không nói lời nào. Trong lòng thầm hi vọng Lại Vô
Thường và Hạnh Huệ có thể đến với nhau. Nếu vậy hắn sẽ có đứa cháu siêu cấp
đại yêu nghiệt. Dù sao hắn cũng đã học Thiên Diễm chưởng của ta rồi. Cho dù có

là đệ tử của Nguyên Kiền thì bối phận cũng không rối loạn.

Lại Vô Thường khi đang cưỡi ngựa đi vòng qua Bạch Linh sơn. Lần này cũng không
có cướp. Lúc đi ngang một con suối thì có mùi hương truyền tới. Lại Vô Thường
thấy mùi hương thì cho ngựa dừng lại. Lần trước đi qua đây vốn không có mùi mà
bây giờ lại có.

“Chẳng lẻ là bảo bối?” Lại Vô Thường dáo dát nhìn xung quanh. Thấy không có ai
mới xuống ngựa cột ngựa vào gốc cây để tìm kiếm mùi hương.

Bất quá tìm một hồi mà chẳng thấy mùi phát ra từ đâu Lại Vô Thường mới bực
mình. Rõ ràng là dụ người mà. Có mùi không có vật.

“Có khi nào dưới suối?” Lại Vô Thường đến gần con suối. Nhưng thấy con suối
nước sâu Lại Vô Thường mới bỏ cuộc.

Lúc này có tiếng ngựa đi tới. Là một con Hoàng mã, người cưỡi nó khá trẻ,
thuộc lớp thanh niên tài tuấn. Tên này dừng ngựa lại dường như giống với Lại
Vô Thường nghe thấy mùi hương. Hắn nhìn về Lại Vô Thường bảo:

“Tên kia, mau giao bảo bối ra”

Lại Vô Thường đứng nhìn hắn nói:

“Ta có đạt được thứ gì đâu mà bảo giao”

Tên này nghe vậy tức giận. Không ngờ có tên 12 tuổi dám cãi lời hắn. Cho dù
không nhặt được thì cũng giao tì tiền ra chứ. Quát:

“Ngươi có giao ra hay không hay muốn chết?”

Lại Vô Thường phản bác:

“Ta nói rồi ta không có làm sao giao, còn nữa khi không lại giết ta ta như
không có đánh ngươi à”

“Ngươi mún chết” Liên tục bị Lại Vô Thường từ chối tên này trực tiếp nhảy
xuống ngựa đánh về Lại Vô Thường. Một thân tu vi Luyện thể tầng 9 bộc phát ra
như thủy triều.Hắn muốn giết Lại Vô Thường lấy bảo bối luôn khỏi lải nhải.

Lại Vô Thường thấy thế nhưng không sợ cũng tung một Thiên Diễm chưởng về tên
này. Hỏa năng do Thiên Diễm chưởng phát ra làm tên này thấy hoảng sợ nhưng đã
không thể dừng lại.

“Ruỳnh” Thiên Diễm chưởng va chạm với cú đấm của tên kia làm tên kia bay vọt
về sau cánh tay còn bốc cháy. Tên kia vội cà vào đất mới dập tắt ngọn lửa
hoảng sợ nhìn về Lại Vô Thường. Không ngờ là Thôi Linh cảnh. Khi nào có Thôi
Linh trẻ tuổi như vậy?

Lại Vô Thường không tiếp tục tung chưởng mà nhìn lại mình. Phát hiện linh lực
trong người mình đã hết Lại Vô Thường mới thấy lo. Chỉ tung ba chưởng đã hết
linh lực. Hết linh lực rồi giờ sao. Tên kia lên đánh thì hết đường mà đở. Biết
thế sau khi đánh bọn cướp ngồi hồi phục một chút.

Quách Khôn thấy gương mặt lo lắng của Lại Vô Thường thì nghi ngờ. Lo cái gì?
Nghĩ rằng Lại Vô Thường mới lên Thôi Linh nên linh lực còn ít hắn thử dù sao
nếu sai hắn vẫn tin rằng có thể bỏ chạy được:

“Ngươi chắc không biết ta là Quách gia thiếu chủ nên mới đánh ta nhỉ? HaHa sợ
rồi sao, sợ rồi thì quỳ xuống lấy bảo bối ra xin tha nào”

Quách Khôn thấy Lại Vô Thường càng lo lắng mới nói. Lại Vô Thường đang lo nghe
vậy vui mừng. Lúc định quỳ xuống thì Quánh Khôn chạy tới tung cước vào người
Lại Vô Thường. Lại Vô Thường tuy là Thôi Linh nhưng bỏ qua Luyện thể nên cơ
thể yếu hơn Quách Khôn. Khiến hắn trực tiếp phun máu bay về con suối đằng sau.

“Ùmm”

Lúc Lại Vô Thường chạm vào mặt nước lạnh tanh thì hắn tỉnh lại định kêu cứu
thì chìm nhanh xuống do còn dư lực.

Quách Khôn thấy mình chỉ đá lén một cú tuy có thể trọng thương nhưng không bay
xa như thế chứ. Thôi bỏ bảo bối đi, nước sâu như thế thì khó sống. Nhưng rồi
hắn phát hiện mùi hương vẫn chưa biến mất thì lòng vui mừng. Xem ra tên kia
còn chưa lấy được bảo bối.

“Tiểu tử, bảo bối ta xin nhận dùm, ngươi chết cũng an nghỉ”

Nhưng tìm một hồi lâu vẫn không tìm thấy nơi có mùi hương hắn mới cảm thấy
mình bị hố. Quách Khôn đành phải lên ngựa bỏ đi. Hắn không quên dẫn cả con
Xích mã của Lại Vô Thường.

=========

“Ủm Ủm”

Lại Vô Thường đang chìm trong hố nước suối. Trong lòng hắn đã nghĩ mình chết
rồi bởi hắn vốn không biết bơi lại không bay được. Sau một lúc Lại Vô Thường
bất tỉnh. Lại chìm một hồi Lại Vô Thường bổng tỉnh lại. Mở mắt ra Lại Vô
Thường nói:

“Ta chết rồi sao?”

Nhéo má Lại Vô Thường mới biết hắn chưa chết nhưng tại sao không chết?. Lại Vô
Thường ngồi dậy, thấy bản thân trên bờ cát kế bên có suối chảy xuống thì xác
định là lạc vào hang động.

“Đây là đâu?”


Thần Hành Bách Biến - Chương #8