Thiên Diễm Chưởng


Người đăng: giaphat17@

Lại Vô Thường bước đi lang thang trong Vấn Đỉnh Môn chẳng biết khi nào lại đi
đến nhà bếp tiện miệng gọi vài phần thức ăn cho vào nhẫn trữ vật. Thức ăn
chuẩn bị lần trước đã hết. Đời hắn còn dài không thể chết đói được.

Lại tản bộ một hồi Lại Vô Thường trở về phòng mình chuẩn bị để đến làng Kim
Diệp.

Dọn đầy đủ trang bị Lại Vô Thường mới bước ra trại ngựa của Vấn Đỉnh Môn định
mượn ngựa đi cho nhanh. Ngựa hắn mượn là Xích mã, giống ngựa đi đường nổi
tiếng tốc độ cao. Có cả Hoàng mã cao cấp hơn nhưng chức vị hắn không thể mượn
được.

Lại Vô Thường sau khi mượn ngựa thì dắt ra cổng tây. Thông báo với chấp sự
trực cổng Lại Vô Thường mới có thể ra ngoài.

Lên ngựa, Lại Vô Thường vỗ roi làm ngựa hí lên chạy thẳng về phương tây. Mục
tiêu làng Kim Diệp. Tuy chỉ mới 12 nhưng Thường đã biết cưỡi ngựa trông có vẻ
thành thạo.

Làng Kim Diệp cũng không xa như làng Bạch Hạc của Lại gia, chỉ đi nữa ngày đã
đến. Nhìn từ xa làng Kim Diệp trông như chiếc lá vàng.

Trong làng lúc này khá nhộn nhịp. Lại Vô Thường cưỡi ngựa tới gần mọi người đề
phòng nhìn hắn. Thấy là trang phục Vấn Đỉnh Môn mới bỏ qua.

Thấy mọi người đang tụ họp tại đình làng. Lại Vô Thường mới kéo một người
trung niên bên cạnh hỏi:

“Đang có chuyện gì vậy đại thúc?”

Người trung niên thấy là đệ tử Vấn Đỉnh Môn nên cũng không chậm trễ:

“Là trưởng làng đang phát gạo, chắc cậu không cần đâu nhỉ”

“À vâng cám ơn”

Nghe vậy người trung niên mới thở ra. Ông lo có người dùng thân phận đến cướp.
Nhưng phúc chốc lại thấy Lại Vô Thường chen lên trước hàng thì trái tim nhảy
lên. Ta còn chưa nhận gạo mà.

Mọi người thấy Lại Vô Thường ngang nhiên chen lên đầu hàng thì lòng thầm tức
giận nhưng ngại thân phận Thường nên cũng không có dị nghị.

Lại Vô Thường đi tới trước mặt một lão già 80 đang ôm bao gạo hỏi:

“Ông chính là trưởng làng Kim Diệp?”

“Chính là ta” Lão già nói chậm rãi không có vẻ sợ hãi.

“Vài ngày trước đại trưởng lão Vấn Đỉnh Môn có gửi cho ngài món gì không?” Lại
Vô Thường hỏi tiếp.

“Ngươi chính là tên đệ tử ký danh đó?” Trưởng làng vẫn bình tĩnh nghe có vẻ
đại trưởng lão Vấn Đỉnh Môn chẳng là gì cả.

“Đúng chính là ta”

Trưởng làng nhìn hắn và mọi người cũng vậy. Mất một lúc lão mới nói:

“Vào nhà của ta trước”

Nói rồi trưởng làng phân phó cho người tiếp tục phát gạo và đi về căn nhà lá
cách đó không xa. Tên trung niên lúc trước lại thở ra. Xem ra cũng không phải
cướp.

Lại Vô Thường đi theo trưởng làng vào căn nhà lá thì phát hiện bên trong khá
rộng. Giữa nhà có một cái bàn và 4 cái ghế. Trưởng làng ngồi xuống và châm
trà. Lại Vô Thường cũng ngồi xuống và nhìn lão.

“Ta là Hạnh Hội, tiểu huynh đệ ngươi tên gì?” Trưởng làng mở miệng.

“Vãn bối Lại Vô Thường” Lại Vô Thường trả lời.

“Ùm, Vô Thường, Ngươi là theo đại trưởng lão đến đây lấy bí kíp?” Hạnh Hội hỏi
thẳng.

Lại Vô Thường cũng không lằng nhằng nói:

“Vâng, là đại trưởng lão bảo vãn bối tới lấy bí kíp”

“Ngươi biết đó là bí kíp gì chứ?”

“Về bí kíp gì thì trưởng lão không nói”

“Thật ra cũng không có bí kíp gì” Hạnh Hội thản nhiên uống trà. Trông thâm
trầm như cao thủ.

“Tại sao lại vậy chẳng lẽ trưởng lão lừa ta” Lại Vô Thường ngạc nhiên. Đại
trưởng lão cần gì phải lừa mình chứ?

“Nó đã bảo ngươi đến đây thì ta cũng cho ngươi biết. Hắn bảo ngươi tới đây chỉ
là muốn thử ngộ tính của ngươi thôi.” Hạnh Hội đứng lên đi về phía sau nhà.
Lại Vô Thường thấy vậy cũng đi theo.

Hạnh Hội dẫn hắn tới 1 căn hầm trên có ngụy trang lá cây.

“Mở ra bước vào”Lão bảo.

Mở nắp bước vào Lại Vô Thường nhìn thấy 1 căn phòng khá chật hẹp trên tường có
những chữ vàng định hỏi đây là gì thì tiếng đóng nắp và giọng của Hạnh Hội bay
vào:

“Đây là Thiên Diễm chưởng do ta dùng 30 năm sáng tạo ra, ngươi hãy ở trong đó
tham ngộ 7 ngày. Ngươi chỉ có 7 ngày để tìm hiểu, sau bảy ngày ta mở ra mà
ngươi chưa đạt đến Nhất Diễm thì coi như khảo hạch thất bại”

“À trong đó có đèn sẵn đấy tìm mà đốt lên đi” Nói xong Hạnh Hội bỏ đi để lại
Lại Vô Thường trong căn hầm tối. Hắn mò mẫm mới tìm được đèn. Đốt lên ánh sáng
tỏa ra khắp hầm.

“Thiên Diễm chưởng sao? À lão trưởng làng bảo hắn tốn 30 tạo ra không lẽ lão
là ẩn sĩ?”. Thường nhìn lên bức tường thấy một đoạn chữ thì tự nói với mình.
Nhưng việc này không làm hắn giật mình. Từ đầu nhìn thấy trưởng làng hắn đã
biết là cao thủ thâm tàng bất lộ. Nhưng việc tại sao lại ở làng Kim Diệp nho
nhỏ này mới làm hắn nghi vấn.

“Thiên Diễm chưởng, tu ra ngàn hỏa trong cơ thể, làm cơ thể cực nóng, đốt cháy
giai đoạn Luyện thể. Đạt đến Thôi Linh có thể phóng hỏa.”

“Gồm Nhất Diễm, Thập Diễm, Bách Diễm, Thiên Diễm cấp độ. Bạo Linh cảnh Thiên
Diễm có thể đốt cháy cả một khu vực.”

“Uy lực thật lớn.” Lại Vô Thường khen ngợi.

“Ta đã Thôi Linh nếu luyện cái này chẳng phải có thể vận dụng sức mạnh sao?
Chỉ tiếc không phải là công pháp tu luyện.”

Lại Vô Thường đến gần ngọn đèn ngồi thiền. Thiên Diễm chưởng chỉ có thể tu
luyện gần ngọn lửa. Trong lòng mặc niệm khẩu quyết Thiên Diễm chưởng tu luyện
Nhất Diễm.

Nhanh chóng có từng tia sáng mang sức nóng bay từ ngọn đèn vào người Lại Vô
Thường. Lại Vô Thường thấy người càng ngày càng nóng thì biết mình đã tu luyện
đúng.

Dần dần Lại Vô Thường quên mất thời gian. Đã đến buổi tối Lại Vô Thường mới mở
mắt ra. Thấy cả người tràn ngập mồ hôi, Lại Vô Thường cởi hết ra.

Cảm thấy đói, Lại Vô Thường lấy thức ăn từ nhẫn trữ vật ra nhai ngấu ngiến.
Thức ăn thừa đủ để ăn 7 ngày.

Làm xong 1 bữa, Lại Vô Thường tiếp tục luyện Thiên Diễm chưởng.

Lần này Lại Vô Thường tu luyện liên tục 14 tiếng.

Trong 1 căn hầm có tí ánh sáng. Một Lại Vô Thường ở trần ngồi trước ngọn đèn.
Lúc này tuy bên ngoài đã sáng nhưng bên trong hầm vẫn vậy. Tóc Lại Vô Thường
bỗng dưng hóa thành dài thượt trắng toát. Tia lửa từ ánh đèn trào ra liên
miên.

Lúc này trong đầu hắn chỉ có tu luyện Thiên Diễm chưởng. Với tốc độ này chẳng
mấy chốc có thể tu ra 1000 hỏa. So với lúc trước khi hóa bạch nhanh vô số lần.
Tốc độ này ngay cả siêu cấp thiên tài thực thụ cũng chào thua.

“Bụp”

Trong người Lại Vô Thường, một đốm lửa hình thành. Sau đó liên tục có lửa
thành hình. Nhưng tâm thần hắn không có thấy điều này.

Tràn ngập hỏa năng trào dâng trong kinh mạch Lại Vô Thường. Xung quanh hắn trở
nên nóng phỏng tay. Không khí phảng phất như đốt cháy. Nếu ai từng nhìn vào
ngọn lửa thì sẽ nhìn thấy hình ảnh lắc lư.

“Bùm”

Lại Vô Thường đạt đến Bách Diễm. Một ngọn lửa tràn ra từ người Lại Vô Thường
làm sáng tỏ cả căn phòng sau đó đột nhiên biến mất. Ngay cả ngọn đèn cũng tắt
theo.

Lại Vô Thường tỉnh dậy từ quá trình tu luyện. Nhìn thấy căn phòng tối om, hắn
ngơ ngác. Lúc này tóc hắn trở lại bình thường. Nhưng những ngọn lửa trong
người vẫn còn đó. Làm hắn cảm thấy cực nóng muốn đi tắm ngay.

Kiểm tra lại bản thân Lại Vô Thường kinh ngạc:

“Bách Diễm? Sao ta tu luyện nhanh thế, chẳng lẽ hàng nghìn năm rồi sao?”

“Không phải, vậy chuyện gì làm ta tới Bách Diễm?”

Suy nghĩ một hồi không có kết quả Lại Vô Thường mới quy cho việc bản thân là
đỉnh cấp thiên tài luyện võ.

Lại ăn thức ăn bỏ bụng Lại Vô Thường mới nghỉ chút xíu. Lát sau Lại Vô Thường
đốt đèn nhìn vào đoạn sau Thiên Diễm chưởng tiếp tục luyện.

Lúc này bên ngoài Hạnh Hội mở cửa hầm. Nhìn thấy Lại Vô Thường còn đang tu

luyện mới gật đầu sau đó để cơm lại và bỏ đi.

6 ngày sau. Mỗi ngày Hạnh Hội đều mang cơm cho Lại Vô Thường. Từ 3 ngày trước
hắn đã đạt đến Thiên Diễm. Hắn dùng 3 ngày để luyện tập sử dụng Thiên Diễm
chưởng mỗi buổi tối đều ngồi khôi phục linh lực.

“Kéo” Hạnh Hội mở cửa hầm ra.

“Tiểu huynh đệ ra đi thôi. Ngươi dùng hết 7 ngày rồi” Hạnh Hội gọi.

Lại Vô Thường đang luyện tập nghe tiếng gọi của Hạnh Hội mới dừng quay người
lại. Nhìn thấy Hạnh Hội hắn bước ra chào:

“Chào tiền bối”

“Ừm chắc ngươi đã tới Nhất Diễm rồi nhỉ” Hạnh Hội cảm nhận được hơi nóng tỏa
ra từ Lại Vô Thường mới tán thưởng. Nếu biết Lại Vô Thường đã tới Thiên Diễm
từ 3 ngày trước chắc tự giận mất. Hắn dùng tận 30 năm mới sáng tạo ra lại bị
Lại Vô Thường dùng 4 ngày đại thành. Thật ra không phải công của Lại Vô Thường
mà là của một cái Lại Vô Thường khác.


Thần Hành Bách Biến - Chương #6