Nhiệm Vụ Đồ Diệt Hung Thú


Người đăng: giaphat17@

Kích động, tên giám khảo chạy vào báo cho cao tầng biết tin có đệ tử siêu cấp.
Tin rằng nếu may mắn có thể được cả môn chủ nhận làm đệ tử.

Lại Vô Thường đi đi lại lại trong sân ngắm nhìn quang cảnh tông môn. Nhưng
trong đầu thì tràn ngập hứng khởi. Không ngờ năng lực hắn lợi hại vậy không
biết người khác có hay không?

Lát sau tên giám khảo trở về, còn mang theo một ông lão tóc trắng trông rất
hiền hòa nhưng trên mặt thì rất gấp.

“Đâu, thiên phú siêu cấp đâu?” Ông lão trực tiếp hỏi.

Giảm khảo nhìn về Lại Vô Thường bảo

“Tiểu huynh đệ lại đây nào”

Trong lúc Lại Vô Thường còn mừng rở thì nghe thấy tiếng gọi mới quay mặt lại.
Nhìn thấy lão giả, cảm giác đầu tiên cho hắn là 1 tý áp lực vô hình. Còn tên
giám khảo thì hắn không nhìn tới.

Giám khảo thấy Lại Vô Thường nhìn thẳng vào lão giả thì nghiêm mặt bảo “Đây là
đại trưởng lão, mau chào”

Lại Vô Thường kinh ngạc nhìn ông ta. Đây là đại trưởng lão sao? Sao ông ta tới
gặp ta. Chắc tại ta lợi hại lắm. Một lúc sau hắn nghiêm mặt

“A chào đại trưởng lão,tiểu tử thất lễ”.

“Ngươi là tên thiên phú siêu cấp sao? Ta là Nguyên Kiền, ngươi có muốn làm đệ
tử ta không?” Lão giả híp mắt hì hì.

“Muốn đương nhiên muốn” Lại Vô Thường có chút vui vẻ không ngờ vừa vào liền
làm đệ tử của đại trưởng lão. Mặc dù không bằng đệ tử môn chủ nhưng cũng không
kém.

“Nhưng ngài có thể cho ta thứ gì?”

Giám khảo nghe thế thấy hốt hoảng còn Nguyên Kiền nhíu mày cảm thấy tên đệ tử
này quá tham lam.

“Ta có thể cho ngươi công pháp đan dược, đủ chưa”Đại trưởng lão đạo.

“Có công pháp là tốt rồi, đa tạ sư tôn”Lại Vô Thường quỳ xuống bái lão giả 3
cái.

Nguyên Kiền phất tay bảo dừng “Đừng gọi ta sư tôn ngươi phải qua khảo nghiệm
của ta đã, tạm thời ngươi chỉ ký danh thôi”.

“Còn khảo nghiệm?” Lại Vô Thường thấy gấp. Hắn tới đây vì công pháp, không
phải khảo nghiệm.

“Được rồi vào môn đi, lúc khác hãy nói.” Nói xong, Nguyên Kiền nắm vai lôi Lại
Vô Thường kéo vào nội viện quẳng vào phòng của đệ tử hắn. Làm giám khảo nhìn
mà hâm mộ.

“Đây là cuốn thường thức trong môn cầm lấy học thuộc cho ta” Nguyên Kiền lấy
từ nhẫn trữ vật 1 cuốn sách ném vào phòng Lại Vô Thường rồi bỏ đi.

Lại Vô Thường nhìn căn phòng mình. Nó rất rộng và xa hoa. Có giường bàn ghế
đầy đủ. Có cả phòng tắm. Trong phòng, hắn cảm thấy nhỏ bé, phòng quá to trong
khi hắn quá nhỏ. Đây là phòng dành cho đệ tử của trưởng lão, linh khí nơi đây
cao hơn những phòng khác khá. Lại Vô Thường thấy linh khí mà chỉ có thể nhìn.

“Ta phải có công pháp tu luyện” Ngồi xếp bằng trên giường, Lại Vô Thường lẩm
bẩm. Tâm thần chìm vào tu luyện, chuyện khảo nghiệm hắn bỏ qua 1 bên. Trước
hết cần hồi phục chút ít linh lực.

8 tiếng sau Lại Vô Thường mở mắt ra, trong mắt phát ra tinh quang. “Được chút
ít, tu luyện ở trong tông quả nhiên tốt”

Cầm cuốn thường thức lên xem tốn mất 10p Lại Vô Thường mới biết trông Vấn Đỉnh
Môn chia làm ngoại môn và nội môn. Khảo nghiệm ở cửa chính là vào ngoại môn.
Đệ tử ngoại môn phải đạt tới Luyện thể tầng 5 mới có thể vào nội môn. “Người
bình thường cần vài chục năm mới lên Luyện thể tầng 5 nhưng vào Vấn Đỉnh Môn
chỉ cần 5 năm là đạt đến. Quả là chưa vào với vào khác biệt rất lớn.” Ngoài ra
sau 30 tuổi thì sẽ trở thành chấp sự. Cha hắn là ví dụ.

“À cha ta đang làm nhiệm vụ gì thế”.

Lại Vô Thường học thuộc bản đồ Vấn Đỉnh Môn mới ra khỏi phòng mình đi về bếp.

Nhà bếp hiện đang chiêu đãi 2 đệ tử nội môn có tiếng. Bọn này ngồi tập trung
thành bàn lớn gây ồn ào nhưng chẳng ai nhắc nhở. Chuyện này rất thường thấy.
Là Liên Thanh và Đông Hàn. Đều là Luyện thể tầng 8, xếp khá cao trong danh
sách nội môn.

“Liên Thanh, nhiệm vụ tổng lần này ngươi tính sao” Đông Hàn mặc trang phục nội
môn gọi.

“Còn tính sao, đánh hết mình chứ làm gì? Nếu có thể giết hơn ngìn con là đổi
được đan dược mở kinh mạch” Liên Thanh hưng phấn nói.

“Nếu chẳng may ngươi bị giết thì sao, nghe nói có cả hung thú tầng 9”.

“Sao ngươi nhát vậy, bảo giáp cha ngươi cho đâu? Ngươi phải giúp ta giết ngàn
con” Liên Thanh nhăn mặt. Tính ra thì Liên Thanh còn mạnh hơn Đông Hàn xíu.

“Nhưng hung thú tầng 9 đâu phải dễ trêu” Đông Hàn than.

“Yên tâm ta không để ngươi chết đâu”

“Ừ”


Vừa bước ra khỏi phòng, Lại Vô Thường mới phát hiện mọi người đều có đồng phục
trong khi hắn không có. Hắn tự hỏi tại sao sư tôn không cho áo. Lập tức đóng
cửa nhốt trong nhà kẻo bị bắt.

Đói bụng, Lại Vô Thường đành lấy thức ăn trong nhẫn trữ vật để ăn. Đến thức ăn
trong nhẫn trữ vật cũng sắp hết mà hắn không ra ngoài được. Trong lòng buồn
bực mà đi ngủ.

Hôm sau, có tiếng người gỏ cửa Lại Vô Thường mới tỉnh dậy. Linh lực trong
người lại khôi phục chút ít mới tươi tỉnh đi mở cửa. Mở ra thấy đại trưởng lão
nhìn mình nghiêm mặt thì cung kính chào hỏi.

“Đây là khảo nghiệm của ta. Ta có gửi tại nhà trưởng làng Kim Diệp một quyển
công pháp. Ngươi hãy đến đó mang về là hoàn thành” Nguyên Kiền bảo.

“Dễ như vậy?” Lại Vô Thường thắc mắc

“Ùm rất đơn giản. Làng Kim Diệp không có người luyện võ nếu bọn chúng không
giao cứ đoạt là được.” Nói xong quay mặt bỏ đi. Hắn muốn làm tên đệ tử này bớt
tham.

“À trưởng lão” Thường thấy đại trưởng lão bỏ đi mới gấp gáp hỏi.

“Chuyện gì?”Nguyên Kiền liếc hắn làm Thường cảm thấy ngột ngạt.

“Ngài quên cho ta quần áo tông môn”

“Ah” Nguyên Kiền sực nhớ ra hắn quên giao đồng phục cho tên đệ tử này. Hắn lấy
từ nhẫn trữ vật một bộ quần áo cam dành cho đệ tử trưởng lão trên có ký hiệu
đỉnh núi là ký hiệu của Vấn Đỉnh Môn.

Đại trưởng lão vẻ mặt xin lổi nhìn Thường “Chắc hôm qua ngươi không ra ngoài
nhỉ”.

“À vâng không sao” Lại Vô Thường gải đầu mình. Lúc này đại trưởng lão mới bước
đi còn hắn trở lại phòng mình thay quần áo. Cài xong nút áo Thường ngênh ngang
đi ra ngoài. Lúc này không lo bị phát hiện nữa.
“Làng Kim Diệp à, hi vọng có chút vui”.

Lại Vô Thường đi lại khu nhiệm vụ. Nơi này hiện đang rất đông bởi hiện đang có
nhiệm vụ diệt hung thú đổi điểm. Lần này thành Thanh Tùng thuộc Vấn Đỉnh Môn
xuất hiện hung thú công thành, tông môn ra nhiệm vụ kêu gọi tiêu diệt, giết
nhiều có thưởng. Lúc Thường tới có nhiều người chú ý đến hắn bởi hắn đang mặc
phục sức của đệ tử trưởng lão. Nhưng việc không thấy được khí tức của Thường
khiến mọi người chú ý hơn. Ở Vấn Đỉnh Môn trừ tên giám khảo và đại trưởng lão
ra chẳng ai biết hắn mới tu luyện cả. Nên mọi người mới hiểu lầm là cao thủ
mặc dù vẻ ngoài chỉ mới 12. Tuy có vẻ lạ mặt nhưng chắc là ít ra mặt.

Có tên nội môn lại gần hắn “Sư huynh là đến nhận nhiệm vụ tiêu diệt hung thú
à, có thể cùng đệ đi tiêu diệt không?” Mọi người cũng xúm lại theo ngay cả lão
giao nhiệm vụ cũng nhìn hắn.

“Hung thú?” Lại Vô Thường ngơ ngác. Đây là lần đầu hắn nghe về hung thú. Cảm
thấy hứng thú mới hỏi tiếp “Hung thú là gì”

“Sư huynh ngay cả hung thú mà không biết?” Mọi người bàn tán chỉ trỏ tại sao
thực lực như thế lại không biết?

“À ta mới nhập môn mong sư đệ cho biết thêm”

“Mới nhập môn?” Mọi người giật mình. Thì ra là mới nhập môn. Thảo nào lạ mặt
thế mà cũng không có khí tức dao động. Lúc này mọi người chuyển từ kính ngưỡng
sang khinh thường bỏ đi. Chỉ có cường giả mới làm bọn họ kính ngưỡng. Nhưng
tên nội môn lúc trước lại nói:

“Thì ra là sư đệ, hung thú là động vật biết tu luyện bình thường chúng nó mạnh
hơn ta”

“Động vật cũng biết tu luyện? À sư huynh tên gì ạ” Lại Vô Thường một mặt dễ
thương làm những người kia không ghét đâu được.

“Ta là La Phúc, gọi ta là La sư huynh là được” La Phúc ưỡng ngực nói. Trông có
vẻ giống dụ dổ.

“Vậy thưa La sư huynh, nhiệm vụ diệt hung thú là sao?”

“Là ở thành Thanh Tùng có hung thú tấn công, tông môn mới cho nhiệm vụ bảo mọi
người giết hung thú bảo vệ thành. Ngươi mới nhập môn không cần quan tâm chuyện
này.”
“Có chuyện gì cứ đi tìm sư huynh sư huynh chỉ cho nghe chưa”

“Cám ơn sư huynh cho biết” Lại Vô Thường vái tay rồi bỏ đi. Trong đầu suy nghĩ
có lẽ cha hắn đã đi giết hung thú. Hắn cũng muốn kiến thức xem hung thú là
dạng như thế nào.


Thần Hành Bách Biến - Chương #5