Khảo Hạch Nhập Môn


Người đăng: giaphat17@

Ngồi trên xe ngựa, Lại Vô Thường dáo dát nhìn xung quanh. Nhìn một hồi mới ngộ
ra không có gì đặc biệt mới dừng. Cảm thấy vô vị, Lại Vô Thường luyện Luyện
Dương thể quyết.

“Thiếu gia à, ngài chắc muốn đến Vấn Đỉnh thành chứ?” Tên thị vệ thắc mắc hỏi.

“Đi đã đi rồi còn quay lại sau?”.

“Nhưng ta đến Vấn Đỉnh thành làm gì ạ?”.

“Ta chỉ đi dạo”.

Tên thị vệ cảm thấy không biết nói gì. Thiếu gia hắn muốn đi dạo chẳng lẽ

không được sao?

Nữa ngày sau
“Tới chưa?”.

“Thiếu gia à, đây đến Vấn Đỉnh thành còn 1 ngày nữa”.

“Sao chậm thế?”. Lại Vô Thường cảm thấy buồn bực. Cách khảo hạch chỉ còn nữa
ngày, hắn cũng không biết được dùng Thần Hành có đến được không.

“Cho 2 ngươi nửa ngày phải đến Vấn Đỉnh thành, không được cũng phải đến”. Lúc
này trời tối Lại Vô Thường lấy thức ăn từ nhẫn trữ vật ăn vào rồi ngủ ngay.
Hai tên thị vệ cảm thấy ca này khó.

“Ngươi nghĩ xem có đến được không, có vẻ như thiếu gia là muốn đi khảo hạch
nhập môn chứ không phải đi dạo” Một tên thị vệ hỏi tên kia.

“Nếu có thêm chục con ngựa thì có thể”

“…”

Sáng sớm

“Ahhhhh” Lại Vô Thường tỉnh dậy từ trong giấc ngủ. Hắn không hề muốn làm thế,
hắn đang mơ trò chuyện cùng tiên nữ.

“Tới chưa vậy, chắc chưa.” Lại Vô Thường than phiền.

“Các ngươi cứ tiếp tục lên đường, ta bận chút xíu”

“À vâng thiếu gia” Hai tên thị vệ nở nụ cười.

“Nhân tiện thành Vấn Đỉnh ở hướng nào” Lại Vô Thường hỏi thêm.

“Ngài hỏi làm gì”. Tên thị vệ mặc dù nói như thế nhưng vẫn chỉ tay về hướng
thành Vấn Đỉnh.

“Ok cám ơn nhiều” Nói xong Lại Vô Thường lập tức xuống xe đi vào rừng tìm nơi
dùng Thần Hành.

Nhìn xe ngựa đi Lại Vô Thường mới bắt đầu. Lại Vô Thường nhắm đúng hướng thành
rồi đi tìm chổ trống trải để kích hoạt. Hắn đi như một con cua.

“A ngọn cây kia cao đấy” Lại Vô Thường nhìn thấy một ngọn cây cao tàn lá xum
suê nhưng một hồi thì bỏ qua ý định. Nói thật hắn không leo lên cây đó được.
Vì không leo cây được nên Lại Vô Thường quyết định tìm núi.Bất quá rất nhanh
hắn phát hiện khu này không hề có núi.

Lại Vô Thường không bỏ cuộc, định thử dùng Thần Hành bay xem sao. Cố gắng thôi
linh, đột nhiên xung quanh Lại Vô Thường như trở thành hư không, Lại Vô Thường
cảm thấy như trôi trong vũ trụ. Biết đây là cảm giác Thần Hành lần trước đã
thể nghiệm nên Lại Vô Thường lập tức nhảy về phía chân trời.

Vô thanh vô tức, đi nhanh nhưng không tiếng gió, từng tia linh lực trôi dạc
trên bầu trời.

=========

Vấn Đỉnh thành, đây là nơi tọa lạc của Vấn Đỉnh môn, bước qua cổng thành chính
là bước vào cửa vấn đỉnh. Hiện tại Vấn Đỉnh Môn đang diễn ra khảo hạch nhập
môn mỗi năm 1 lần. Khảo hạch lần này thiên phú cấp D là có thể đạt.

“Ô nhìn kìa” Đám đông xúm lại chỉ trỏ 1 thanh niên đang trắc thí thiên phú.
Người này 1 tay đặt sau lưng, tay phải để trên 1 viên thủy tinh. Đây là thủy
tinh trắc thí, có thể kiểm tra khả năng tích trữ linh lực.

“Woa sáng thế, thiên phú chắc kinh khủng lắm”.

“Đúng vậy, đệ nhất lần này nhiều khả năng sẽ là hắn”.

“Hắn là ai vậy?”.

“Lúc nãy nghe hắn báo tên gì Lâm Vũ”.

Lâm Vũ thoải mái nghe người ca tụng, hắn cảm thấy đã nắm chắc đệ nhất trong
tay, mọi vinh quanh đều thuộc về hắn.

“Ân, thiên phú rất tốt, cấp B đỉnh”. Giám thị khảo thí vô tình nói ra.

Lâm Vũ nghe thế tê liệt cả người. B đỉnh? Ta không kém như vậy chứ?

“Này có sai hay không, sao chỉ có B đỉnh?” Lâm Vũ thất thanh.

“Lâm Vũ đúng không? Ngươi nghi ngờ ta à?” Giám khảo mặt lạnh nhìn hắn.

“A không có” Lâm Vũ mềm giọng, lui ra. Trong lòng buồn bực.
“Đại ca chính là thiên tài dù chỉ là cấp B” 1 thiếu nữ bên cạnh Lâm Vũ mở
miệng. Thiếu nữ trông rất đẹp, 1 bộ trắng toát chứa đầy sự tinh nghịch.
“Hinh nhi à, chỉ có muội mới hiểu ta. Muội trắc thí đi”. Lâm Vũ thở dài bảo
muội muội ruột đi kiểm tra. Lâm Hinh đi đến bục chạm tay vào cầu thủy tinh lập
tức phát ra ánh sáng xanh chói mắt so với ánh sáng của Lâm Vũ còn sáng hơn.

“Ô, thiên phú A đỉnh cấp, rất tốt, ngươi sẽ được bồi dưỡng” Giám khảo cười
tươi nói. “Ngươi tên gì?”

“Ta ta là Lâm Hinh”. Lâm Hinh nói.

Lâm Vũ nhìn thấy cảnh đó lặng người. Lâm Hinh mới chạy đến “Ca ta không cố ý”.
Một hồi lâu Lâm Vũ mới nở nụ cười “Aha xem ra cần muội đến chiếu cố rồi”. Hắn
không còn buồn vì chỉ là cấp B nữa, hắn đang mừng thay cho em gái hắn.

“Ca không trách ta?” . Lâm Hinh tròn xoa đôi mắt hỏi khiến Lâm Vũ không dám
nhìn thẳng.

“Sao có thể chứ”

“Thấy gì không, em gái Lâm Vũ thế mà còn có thiên phú cao hơn hắn”.

“Nghe nói nữ nhân thường có thiên phú cao hơn nam nhân xem ra đúng là thế”

“Tiếp tục” Giám khảo la lên.

Vũ Uy, thiên phú cấp C đỉnh, tàm tạm.
Hoàng Dực Anh, thiên phú cấp B đỉnh, cũng được.
Lý Kiệm, thiên phú cấp E, quá kém về nhà ngủ đi.
………
Âm thanh giám thị liên tục vang lên làm lòng người đau xót.

=========

5 phút trước, cuối chân trời có tia sáng nhiều màu sắc lóe lên lao thẳng về
phía tường thành.

“Bành” Lại Vô Thường từ vách tường thành rơi xuống, cảm thấy ê ảm cả người.
May mà hăn đã chuẩn bị sẳn tấm nệm dùng Thần Hành nên mới không tan xương nát
thịt.

“Đau kinh, quá nhanh quá nguy hiểm” Một cảm giác vừa lướt qua quỷ môn quan
trào ra.

Lại Vô Thường vội vàng tìm cổng thành. Khảo hạch bắt đầu từ sớm, hắn không
muốn ghi điểm xấu trong mắt các trưởng lão.

Nhìn về phía cổng thành trái tim Lại Vô Thường run lên. Như có 1 cái ý cảnh
trong hai từ Vấn Đỉnh, cảm thấy nó cao lớn. Hiện tại có nhiều người qua lại
nên không có người chú ý hắn. Tìm vào thành mới thấy đường rất lớn.

Kinh ngạc qua đi Lại Vô Thường đi tìm người hỏi vị trí.

Khảo hạch lúc này sắp kết thúc. Trong góc tối có 2 bóng người đang thảo luận.

“Ngươi xem tân sinh năm nay thế nào?”

“Cũng chẳng có gì, ngoài mấy người ra thì chỉ là râu ria”

“Ngươi thấy tên Lưu Vĩnh kia thế nào?”

“Hắn quá kiêu ngạo”

“Haha có khi kiêu ngạo cũng là 1 cách bảo trì phong độ”

“Hết rồi sao?” tên giám khảo định kết thúc thì có tiếng kêu.
“Còn ta nữa”Lại Vô Thường vội chạy vào thở hì hụt. Lúc nãy đi đường gặp ăn
cướp hắn phải chạy thêm 1 đoạn rồi dùng Bách Biến trốn thoát mới đến đây được.
Ai bảo ăn mặc như nhà giàu thế kia.

“A ngươi sao giờ mới tới”. Giám khảo hỏi.

“Ta có tí việc, khảo hạch được chưa?”

“Được ngươi tên gì?”

“Lại Vô Thường”

“Chạm vào thủy tinh cầu này đi nó sáng hay không quyết định thiên phú của
ngươi” Giám khảo chỉ tay vào thủy tinh trắc thí nói.

Không ngờ đơn giản thế, nghe cha hắn thần bí hắn còn tưởng phải mất 1 phen khí
lực mới qua được.

Hít 1 hơi, vận chuyển bách biến huyết mạch,từ từ chạm tay vào thủy tinh cầu.
Trắc thí thủy tinh lập tức phát ra vạn đạo hào quang đủ màu. Điều này làm giám
thị biến sắc. Nếu những thiên tài lúc trước gọi là đom đóm thì đây là ánh
trăng. Đột nhiên thủy tinh cầu phát nổ, Lại Vô Thường không kịp rút tay về bị
mảnh vở bắn nát cánh tay.

“AAAA đau quá” Lại Vô Thường mặt bình thản mở miệng la.

Lại Vô Thường áy náy nói: “A xin lổi làm hỏng thủy tinh cầu rồi”.

Giám thị gương mặt co giật. Đây là lần đầu thấy có người thiên phú cao đến mức
phát nổ. Lập tức phán: “Lại Vô Thường, thiên phú siêu cấp chưa biết mức độ”


Thần Hành Bách Biến - Chương #4