Chưa Thử Làm Sao Biết? Chưa Thử Làm Sao Biết!


Người đăng: namnocnam@

“Ở chỗ ngươi có sách vở, tài liệu gì liên quan đến các thuyết pháp về Linh Tâm
giả không? Hì, nếu có hãy cho ta mượn.”
Sáng Thế ngượng ngùng nói, thực ra đây chính là điều cậu muốn hỏi nhất từ nãy
đến giờ.

“Ta cũng đang định đưa cho ngươi. Cầm lấy đi.”
Gã áo đen rút từ trong ngực áo ra chồng sách dày cộp, một cái chìa khóa phòng
kí túc và một tấm bản đồ.

“Dụng cụ chứa đựng không gian của ngươi thật lợi hại. Rốt cuộc không gian
trong đó rộng đến cỡ nào?”

Sáng Thế không phải lần đầu tiên nhìn thấy trữ vật khí, thậm chí lúc trước còn
đọc qua một số sách viết về loại dụng cụ này. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy người
nào có trữ vật khí cậu lại có hứng thú vô cùng, không kìm được hỏi xem không
gian trong đó rộng bao nhiêu.

Độ rộng của không gian trong trữ vật khí tỉ lệ thuận trực tiếp với sự phức tạp
trong thiết kế của nó, điều mà Sáng Thế quan tâm.

Lúc gã áo đen lần đầu tiên sử dụng trữ vật khí để lấy ra bầu rượu, Sáng Thế đã
rất để ý đến vật này.

Gã áo đen tùy tiện trả lời:

“6 căn phòng như thế này.”

Mắt hắn có đôi chút phức tạp chăm chú đặt lên người Sáng Thế lúc này đang há
hốc miệng. 6 căn phòng, căn phòng này sơ sơ cũng rộng tới 10 thước vuông, 6
căn…

Trong lòng Sáng Thế không khỏi dâng lên một cỗ cảm xúc “muốn mượn đồ” để ngắm
nghía, xem thử. Thế nhưng đây là một người lạ! Tuy ban nãy vì vài lí do đặc
biệt, hoàn cảnh đưa đẩy nên hai người đã kết nghĩa, cơ mà đối với cậu gã áo
đen vẫn còn lạ lẫm lắm. Mà mượn trữ vật khí trong thời đại bây giờ chẳng khác
nào mượn ví tiền để xem bên trong có gì…

“Đây, xem thoải mái.”
Vẫn kiểu nói chuyện lành lùng như vậy, gã áo đen quăng một cái nhẫn bạc tới
cho Sáng Thế. Phía trên mặt nhẫn có khắc hình chữ S, hoa văn trang trí của nó
cũng rất tinh xảo, thoạt nhìn là biết đắt tiền.

Sáng Thế hai mắt sáng lên, không cần phải nói cậu cũng biết đây là cái gì!

Nhẫn trữ vật! Là loại trữ vật khí cao cấp nhất. Nó không những tinh xảo mà độ
phức tạp trong thiết kế cũng làm cho người thường không thể không chóng mặt
đau đầu.

Ngón tay nhỏ nhắn của Sáng Thế không ngừng mân mê trận pháp không gian được
khắc tỉ mỉ không tì vết ở mặt dưới chiếc nhẫn. Gương mặt cậu như dại ra khi
nhìn thấy những trận pháp nhỏ tí xíu này, rồi thoáng trở nên nghiêm túc, rồi
lại dại ra, lát sau lại vô cùng nghiêm túc…

Nửa khắc sau, Sáng Thế mới dần dần tỉnh lại từ trong cơn si mê. Cậu đưa mắt
nhìn gã áo đen đang ngồi chằm chằm bất động nhìn mình, gương mặt V-line thanh
tú không khỏi hiện lên vẻ xấu hổ:

“Thật ngại quá. Trả ngươi này.”

Sáng Thế trả lại chiếc nhẫn cho gã áo đen.

Gã cất chiếc nhẫn đi, không quá để ý. Nhìn Sáng Thế đang vui vẻ sắp xếp lại
chồng sách mình vừa đưa cho, hắn hỏi:

“Ngươi đã nghĩ ra cách để sau này tu luyện rồi?”

“Vẫn chưa.”
Sáng Thế thản nhiên đáp.

“Sao ngươi không lo lắng?”
Gã áo đen hiếu kỳ.

“Hả? Lo lắng về điều gì chứ? Trước nay ta chưa từng tu luyện mà.”

“Vậy ra ngươi định từ bỏ việc tu luyện à…”
Gã áo đen hơi có chút thất vọng, lạnh lùng nói.

“Đâu có. Chưa thử làm sao biết!”
Sáng Thế nói.

Chưa thử làm sao biết!

Câu nói này của Sáng Thế như sét đánh ngang tai gã áo đen.

Hảo khí phách!

Nếu như đổi lại là hắn, là một cậu nhóc rất hứng thú với Linh Tâm giả, biết
tin mình không thể tu luyện, liệu hắn có thể đứng vững không?

Chứ đừng nói là thản nhiên như Sáng Thế hiện tại!

Gã áo đen ánh mắt có chút rung động, tuy không lớn bằng lúc biết Sáng Thế
không có thuộc tính nguyên tố chủ tu, nhưng có chút thì vẫn là có.

“Thực ra, ta có thể giúp ngươi. Ta cũng là một người Bậc ch…”

“Vậy thủ tục gia nhập Phân điện của ta coi như đã hoàn thành nha?”
Sáng Thế cười nói. Giọng cậu lanh lảnh như tiếng chim, gương mặt không ưu
không lo như hoa mùa xuân nở.

Nhìn biểu tình của Sáng Thế như vậy, lời nói của gã áo đen đang định nói ra bị
cưỡng chế nuốt lại vào trong.

“Ừ.”

“Phải rồi, vừa nãy ngươi định nói gì thế? Xin lỗi vì đã chen ngang.”

“Không có gì.”

“Xì, ngươi không nói thì thôi, ta đi trước nha. Huynh đệ, nếu mấy hôm nữa ta
muốn gặp ngươi thì phải đi đâu?”

“Ra cổng.”
Gã áo đen lạnh lùng đáp.

Sáng Thế từ chối tiếp tục lên tiếng. Cách nói chuyện của gã áo đen khiến cho
nhiều người lưỡi không xương cũng phải thành có xương.

Chào tạm biệt xong xuôi, Sáng Thế quay người rời đi. Đúng lúc này, từ đằng sau
vang lên một giọng nói có phần hơi búc xúc:

“Nếu ngươi cứ đi như thế thì từ giờ về sau sẽ có người luôn miệng gọi ta là gã
áo đen đấy. Ta có tên họ đàng hoàng, kêu là Trần Anh Tâm. Nhớ kĩ, Trần Anh
Tâm.”

Đã 3 ngày kể từ cuộc nói chuyện kì dị giữa Sáng Thế và gã áo đen Trần Anh Tâm.


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #8