Bạn Cùng Phòng


Người đăng: namnocnam@

Đã nửa canh giờ kể từ cuộc trao đổi kì dị giữa Sáng Thế và huynh đệ mới kết
nghĩa của cậu, Trần Anh Tâm thần bí.

Sáng Thế biết hắn không tầm thường, cả người áo đen đi bên cạnh hắn lúc ở cổng
điện nữa, có điều họ không tầm thường ở chỗ nào thì cậu không biết.

Rời đi phòng giám vụ, Sáng Thế lập tức tới kí túc xá, nằm ở rất sâu bên trong
điện. Nghĩ lại thì gã Trần Anh Tâm tuy lạnh lùng nhưng cũng rất chu đáo, nếu
không có tấm bản đồ của cả phân điện thì không biết cậu sẽ phải hỏi thăm bao
nhiêu người mới tới được kí túc xá. Đó là điều cậu không bao giờ muốn làm lần
thứ 2 ở trong đây. Có trời mới biết những người “kì dị” học tập và làm việc
trong cái phân điện này sẽ phản ứng ra sao nếu “bị” hỏi đường.

Phòng của Sáng Thế nằm ở ngay đầu hành lang tầng thứ 3 khu nhà số 8. Tổng cộng
có 12 khu nhà. Sức chứa chắc cũng phải lên tới ngàn người.

Bước vào phòng của mình, cảm quan đầu tiên của cậu về căn phòng là: xanh,
sạch, đẹp. Rất gọn gàng và ngăn nắp, thỉnh thoảng còn ngửi thấy mùi hương nhè
nhẹ. Chứng tỏ chủ nhân của căn phòng này, bạn cùng phòng mới của cậu là một
người rất ưa sạch sẽ.

Sáng Thế quệt thử ngón tay vào chiếc rèm cửa sổ, khẽ gật đầu: “Rất sạch.”

Trong phòng thiết kế cũng khá đơn giản, không cầu kì nhưng tiện nghì thì khỏi
phải bàn. Phòng có một gờ tường ép hẹp lối đi vào phòng ở từ phía bên phải,
hẳn là để tiết kiệm diện tích xây thêm nhà tắm của phòng kế bên, bên trái
tường lát thẳng. Tiến sâu vào trong sẽ thấy không gian phòng được mở rộng hơn
về phía bên phải. Bên cạnh chiếc bàn thấp bằng thủy tinh ở giữa phòng là hai
ghế sofa bông đặt vuông góc chếch hướng góc tường, phần ôm vào trong quay về
hướng khung cửa sổ lớn ở bên trái. Bên phải có hai chiếc giường đơn, chiếc bên
trái được trang trí rất lung linh, dễ thương. Ga trải giường cũng là loại đặc
biệt đi mua chứ không phải ga sẵn có của kí túc xá như chiếc giường bên phải,
gối ôm cũng in hình con sen đáng iuu. Xung quanh chiếc giường bên trái được
bày biện rất nhiều đồ dùng cá nhân, nhưng không hề lấn chiếm sang bên phải dù
chỉ một phân.

Sáng Thế rất vui khi được xếp vào ở phòng này. Cậu nhanh chóng để túi xách
sang một bên. Sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ, một trữ vật khí cấp thấp. Bên
trong là đủ loại sách vở, dụng cụ, nguyên liệu y dược dài hạn sử dụng, nguyên
liệu thủ công kim khí loại nhẹ, đồ chơi gỗ handmade ( cái này cực kì quan
trọng, không có thì cậu sẽ chết vì chán mất.. ) và quần áo.

Quần áo thì cất vào trong chiếc tủ cửa xếp cách đuôi giường hơn một thước, còn
sách vở thì cất lên chiếc kệ gỗ nhỏ nhắn ở góc phòng. Sáng Thế thầm thấy may
mắn vì có chiếc kệ này, cậu luôn cảm thấy day dứt mỗi khi nhớ tới những cuốn
sách yêu quý của mình bị vứt ở một xó trong trữ vật khí.

Mọi thứ cuối cùng cũng đâu vào đấy. Sáng Thế mang theo bên mình những vật dụng
rất đơn giản, trừ sách vở quần áo ra thì cũng không quá cần thiết phải mang ra
bên ngoài. Chiếc ga trải giường màu hoàng kim ưa thích của cậu cũng đã được
phủ lên, gối ôm đã lấy ra…

Cuối cùng là đi tắm!

Điều đó khá lạ với người bình thường, nhưng vì thường ngày cậu luôn làm những
việc cần vận động nhiều vào buổi sáng, buổi chiều mở quầy thuốc, giúp đỡ mọi
người… nên Sáng Thế có thói quen tắm trưa. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nhà tắm ở trong tường… Cửa nhà tắm ở sát lối vào phòng, gần chiếc sofa đối
diện bức tường có cái cửa sổ, từ bên ngoài đi vào 3 thước, đến hết gỡ tường ép
hẹp rồi nhìn sang phải là thấy. ( Sao một lão long như ta lại phải miêu tả vị
trí nhà tắm chi tiết thế nhỉ, chính ta cũng đang thắc mắc đây ).

Sáng Thế quấn một vòng khăn quanh đầu, tóc được bó lại. Cậu hào sảng bước vào
nhà tắm.

Chỉ thấy một bé gái tầm tuổi cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Sáng Thế
đang nằm ngâm mình trong bồn tắm. Trong bồn tỏa ra dược hương ngào ngạt.

Thân thể cô bé chưa phát dục nên không có gì để tả, chỉ có gương mặt cô là
diện tái phù dung, kiều tiểu linh lung, cho dù có kém nhân vật chính của chúng
ta một ít cũng không kém hơn bao nhiêu.

Sáng Thế hơi ngạc nhiên vì cô bé ngủ trong bồn tắm.

Hẳn đây chính là bạn cùng phòng với mình.

Cậu muốn đánh thức cô bé dậy, nhưng dường như nghĩ ra điều gì, cậu “à” một
tiếng rồi quay đầu đi ra khỏi nhà tắm.

Đúng lúc này, phía sau lưng cậu có một giọng nói trong trẻo nhưng chứa đầy
địch ý bắn tới:

“Ngươi chết được rồi.”

Một con dao phóng ra từ tay cô bé, hướng về phía huyệt Tứ Hoa sau lưng Sang
Thế.

Nếu huyệt này bị đâm trúng thì từ giờ về sau cậu không cần phải thở nữa.

Sáng Thế ngay lập tức nghiêng người sang phải một góc 90 độ, né được mũi dao
nhọn. Tay trái cậu duỗi ra bắt lấy con dao đang tiếp tục bay. Sau khi bắt được
con dao cậu thuận đà xoay người xoay thêm một góc 90 độ nữa, tay trái phóng ra
con dao trả lại về phía cô bé.

Tất cả diễn ra quá nhanh. Nếu là người phàm chắc chắn không thể kịp nhìn thấy
chuyện gì vừa xảy ra.

Cô bé thấy lưỡi dao bay ngược lại về phía mình cũng rất bất ngờ, đồng tử mắt
chợt co rút lại, thân thể theo phản xạ tránh né về phía sau. Chỉ tiếc, phía
sau cô là bức tường.

Phập.

Con dao sắc lẻm chuôi trắng lưỡi bạc cắm sâu vào trong tường, ngay sát bên
cạnh đầu của cô bé, dùng mắt thường có thể thấy một vài sợi tóc của cô bị lưỡi
dao tỉa rụng.

“Ngươi.”
Cô bé thở dốc, nói.

“Tại sao ngươi làm vậy?”
Sáng Thế nghiêm túc nhìn cô bé lúc này vẫn đang ngồi trong bồn tắm.

“Ngươi đột nhập vào trong phòng riêng của ta, vào phòng tắm của ta, nhìn thấy
thân thể của ta, nhìn đủ rồi lại muốn rời đi? Ngươi khôn lắm.”
Mắt cô bé ươn ướt, mặt mày đỏ rực nhìn về phía Sáng Thế.

“Thứ nhất, đây không phải phòng riêng của ngươi. Thứ hai, không chốt cửa nhà
tắm là lỗi của ngươi. Thứ ba, ngươi còn bé như vậy, nghĩ lung tung cái gì?”
Sáng Thế lạnh lùng nói.

Sau đó cậu quay lưng đi ra ngoài. Vừa rồi trong lúc nguy hiểm Sáng Thế đã rất
tức giận. Tuy sự việc hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát và cậu cũng không đến
mức sợ chết, nhưng hành vi đánh lén ác ý như thế không khiến Sáng Thế giận mới
lạ. May mà cậu có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, nếu không thì chưa biết
chuyện gì đã xảy ra.

Vừa bước ra tới cửa nhà tắm thì Sáng Thế chợt nghe tiếng thụt thụt, rục rịch.

Óe…

Tiếng khóc nức nở vang vọng khắp bốn phương trời, chỉ tiếc là không có ai muốn
về đây chung vui.

Sáng Thế hắc tuyến đầy đầu, cậu mới rời đi trấn Dương Hú có vài ngày a! Thế
giới bên ngoài lúc nào cũng điên như vậy sao?


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #9