Vô Thuộc Tính


Người đăng: namnocnam@

“Trời ơi, không ngờ lại là vô thuộc tính!”
Gã áo đen trợn mắt, mồm run lẩy bẩy.

Khối cầu ngày càng sáng hơn, tương đương lượng tinh thần của Sáng Thế mất đi
càng ngày càng nhiều.

Rốt cuộc Sáng Thế cũng không chịu nổi, gục sang một bên. Gã áo đen ngồi đối
diện vẫn trừng hai con mắt, toàn thân run lẩy bẩy, hai tay cầm lấy khối quang
cầu.

“Vô thuộc tính là gì vậy?”
Sáng Thế ngước đầu lên.

“…”

“Này, có thể nói cho ta biết vô thuộc tính là gì không? Làm –ơơnnn?”

“À…”
Gã áo đen hoàn hồn.

Hắn nhìn Sáng Thế một cách nghiêm túc, hai tay nắm chặt quang cầu. Một lát sau
mới bình tĩnh cất quang cầu đi, nói:

“Vô thuộc tính nghĩa là sau này ngươi sẽ không có một chủ tu nguyên tố nào
hết.”

“Điều đó có nghiêm trọng không?”
Sáng Thế gật đầu, lại hỏi.

“Không biết.”

“Ngươi cũng không biết?”
Sáng Thế tò mò.

Nãy giờ gã áo đen tỏ ra là một người hiểu khá chi tiết về những vấn đề này.
Nếu đến cả hắn cũng không biết thì…

“Vô thuộc tính… Quả thực rất rất hiếm, là kiểu hiếm nhất. Nói thẳng ra là ngay
cả ta cũng chưa gặp qua bao giờ, chỉ có nghe chuyện người ta kể lại.”

“Hể…?”

“Chuyện kể rằng, có một cô bé bị thần linh nguyền rủa ngay từ khi mới sinh ra.
Cho nên khi lớn lên, cô bị tất cả các nguyên tố xa lánh, đó là lí do chính
khiến cô ta không có bất kì một thuộc tính nào. Hồi bé ngươi có gặp phải
chuyện gì kì lạ không? Người nhà ngươi có nói gì với ngươi chưa?”

“Ta sống một mình. Từ bé đến lớn được người trong trấn truyền tay nhau nuôi
nấng. Đến khi ta có nhận thức về mọi thứ xung quanh thì cũng không có chuyện
gì khác lạ xảy ra …”

“…À. Điều gì nhất đặc biệt về ta chính là cái tên, từ khi sinh ra ta đã có cái
tên này!.”

“Ngươi không có cha mẹ?”
Gã áo đen buột miệng hỏi.

“Không.”

“Xin lỗi. Ta hỏi quá nhiều.”
Gã áo đen ý thức được điều gì, nói.

“Không có gì. Chỉ là sự thật thôi mà. Ta đã sớm quen rồi.”
Sáng Thế lắc đầu, nở nụ cười.

“Vậy, từ khi sinh ra… nghĩa là?”
Gã áo đen đổi chủ đề.

“Đúng như những gì ngươi nghĩ đấy. Không có ai trong trấn biết cái tên này của
ta là do ai đặt cho. Chắc là nhờ một dân làng nào đó đặt, nhưng kì lạ là khi
ta hỏi là ai thì chẳng có người nào chịu nhận hết.”

Sáng Thế kể một chút về cái tên của cậu, nó cũng chẳng phải phải là bí mật gì.
Thực ra, nếu nói đến bí mật thì phải kể tới miếng ngọc thạch lung linh màu
hoàng kim được gắn trên dây chuyền đang được cậu đeo ở cổ. Cậu để miếng ngọc
thạch lọt vào phía trong ngực, phần dây luôn được vạt áo che đi làm cho người
ta khó có thể nhìn ra. Trên ngọc thạch màu hoàng kim có bốn văn tự màu đỏ như
máu, thoạt nhìn qua rất sống động, giống như là máu thật đang chảy, đó chính
là tên của cậu.

Sáng Thế được một người thần bí tặng cho dây chuyền ngọc thạch này hồi sinh
nhật cậu lên 4, mới biết đọc biết viết. Người đó tự nhận là một người từng
sống trong trấn Dương Hú, người đầu tiên nhận nuôi cậu. Sáng Thế rất thích món
quà và cũng rất tò mò về người này, có lúc còn cho rằng chính ông ta là người
đặt tên cho mình. Tuy nhiên sau đó ông ấy lại biến mất không còn tăm tích, từ
đó đến nay chưa từng xuất hiện lại. Một điều kỳ lạ khác là dù Sáng Thế không
có ý giấu, chỉ cất nó trong người, thỉnh thoảng cũng có lôi ra ngắm, nhưng
trùng hợp là toàn bộ người dân trong trấn không ai hay biết gì về tấm ngọc
thạch.

Vừa rồi cậu không nói đến sợi dây chuyền ngọc thạch này là vì chẳng có lí do
gì để nói. Đây dẫu sao cũng là chuyện riêng tư. Chẳng lẽ cứ bô bô khoe ra với
người ta? Vô duyên chết đi được.

Gã áo đen gật đầu: “Được rồi.”

Ngẫm nghĩ điều gì, lát sau hắn lên tiếng:

“Điều tra về gốc gác thân thế ngươi bây giờ cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Trước hết ta nói một chút tình hình cho ngươi hiểu.”

Sáng Thế chăm chú lắng nghe.

“Ngươi là một trường hợp cực kì hiếm vô thuộc tính, cũng giống như cô bé trong
truyền thuyết đó. Người ta kể rằng, sau khi bị phát hiện ra, cô ta lập tức bị
người của Huy Hoàng Giáo Đình bắt đi.”

“Là đệ nhất thế lực Huy Hoàng Giáo Đình của hơn 6000 năm trước?”
Sáng Thế ngạc nhiên.

“Ừ. Ngươi cũng có đọc sách, tốt lắm. Huy Hoàng Giáo Đình sau khi bắt bé gái đó
về thì tìm đủ mọi cách, thậm chí là tập trung cường giả Bậc 9 bóc tách nguyên
tố trong linh khí xung quanh cô bé ra. Không còn nguyên tố phụ gia thì ngươi
đoán xem sẽ xảy ra hiện tượng gì?”

“Nếu ta nghĩ không sai thì linh khí sẽ không chạy trốn khỏi cô bé đó nữa? Lúc
trước ngươi có nói cô ấy bị các nguyên tố tránh xa.”
Sáng Thế đáp.

Gã áo đen tỏ vẻ hài lòng, gật đầu:

“Ngươi đoán đúng. Sau khi nguyên tố bị tách ra khỏi linh khí thì cô bé ấy đã
có thể hấp thu đại lượng linh khí vô thuộc tính này. Huy Hoàng Giáo Đình cho
người thay phiên nhau đến giữ vững kiểu tu luyện này cho cô ta, hơn 30 năm
sau, cô bé ngày nào cũng đã trở thành cường giả Bậc 9.”

“Ồ? Vậy có gì lạ không?”
Sáng Thế hồn nhiên hỏi.

Về lí thuyết thì kiểu tu luyện như vậy đạt được tới Bậc 9 là hết sức bình
thường. Tư duy của Sáng Thế là ok đấy, nhưng có một điều cậu không biết, đó là
độ khó khăn trong việc tu luyện của Linh Tâm giả, hệ thống chia bậc, càng về
sau càng khó chứ chưa nói đến Bậc 9.

Người áo đen biểu tình cũng trở nên kì quái nhìn Sáng Thế, nói:

“Lạ. Rất lạ. Linh Tâm giả thời đó tu luyện đến bậc 9 có thể lên trời xuống
biển. Cường giả hệ thủy có khả năng hô mưa, hệ phong gọi gió, vân vân… Một số
hệ đặc biệt như hỗn độn, không gian… cũng có nhiều ứng dụng ghê gớm khác, sau
này ngươi có thể tự mình tìm hiểu. Chỉ cần thông qua linh lực mạnh mẽ là có
thể tương tác với các nguyên tố ngoại cảnh, thậm chí tạo ra chúng. Nhưng mà,
nếu ngươi chẳng tương tác được với cái gì thì sao?”

“Có thể dùng linh lực để vận động cơ thể mà. Không phải cũng giống như tác
dụng của Ngoại linh lực khi trước ngươi nói hay sao?”
Sáng Thế nhanh nhảu nói. Thực tế cậu bắt đầu có hứng thú với những khái niệm
này…

“Ngươi rất thông minh.”
Gã áo đen ánh mắt lóe sáng.
“Chỉ là cô bé đó không chọn con đường như ngươi nói.”

“Đó là?”
Sáng Thế ánh mắt sáng rực.

“Sau này ngươi sẽ biết.”
Gã áo đen lạnh lùng đáp.

“Ngươi có thể nói ngay bây giờ mà. Please??”
Sáng Thế không cam lòng.

“Ngươi mơ tưởng hơi xa rồi. Chúng ta nói về tình trạng hiện giờ của ngươi được
chứ?”
Gã áo đen lạnh lùng nói.

“Ách…”
Sáng Thế sực tỉnh.
“Ngươi không phải nói, ta sau này cần đi tìm cường giả Bậc 9 trợ giúp mới có
khả năng tu luyện chứ?”

“Đúng vậy.”
Gã áo đen lạnh lùng trả lời.


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #7