Thuộc Tính


Người đăng: namnocnam@

Sáng Thế bị ngã ra phía sau, nằm dọc giữa hành lang rộng, cảm giác đau đớn
truyền đến từ lồng ngực đang phập phồng. Dù đã né được 9/10 thứ ánh sáng vừa
rồi nhưng dường như cậu vẫn bị thương nhẹ.

Tiếng nổ vang cũng xuất hiện ngay khi thứ ánh sáng đấy làm cánh cửa nát vụn.

Sáng Thế với vẻ mặt bất đắc dĩ, bất giác nhìn về phía đầu hành lang.

Quả nhiên hai gã màu đen lại xuất hiện!

Hai tên gác cổng này cũng quá đa di năng đi? Kiêm cả ban kỷ luật luôn hả?

Hai tên gác cổng mặc đồ đen dường như không để ý tới ánh mắt kỳ quái của Sáng
Thế, đi sang hai bên dọc theo bờ tường tránh né cậu, rồi đi vào trong phòng
giám vụ. Vài giây sau họ lại đi ra, còn mang theo một người.

Sáng Thế thấy “ban kỷ luật” đang rời đi, nhanh chóng hỏi:

“Xin cho hỏi, nếu ông ta bị cấm túc thì ai sẽ làm thủ tục cho ta?”

Mặc dù chỉ là trong khoảnh khắc như cậu vẫn kịp nhìn thấy trong phòng chỉ có
một người.

Hai gã gác cổng toàn thân đen xì dừng lại, quay người nhìn chằm chằm vào Sáng
Thế đang ngồi dưới sàn nhà, rồi lại nhìn lên bức tường màu tro, cánh cửa… như
đang suy nghĩ cái gì.

Sau giây lát, họ chuyển ánh mắt sang người vừa bị tóm cổ, nghiêm nghị nói:

“Hành động có nguy cơ gây tổn hại đến tính mạng của thành viên Thánh điện,
luận chức vị của ngươi, sẽ bị đuổi vĩnh viễn.”

Ách.

Sáng Thế cũng không biết nói gì.

“Còn ngươi.”
Gã áo đen bên phải nhìn về phía Sáng Thế, đột nhiên mở miệng nói.
“Chờ trong phòng.”

Nói xong, hai người lại tiếp tục đi mất hút.

Sáng Thế chỉnh trang lại quần áo, xoa xoa ngực. Rồi cậu nhanh chóng đi vào
trong phòng, tìm một cái ghế, ngồi xuống. Trong đầu cậu lúc này hiện lên lời
nói của gã canh cổng.

Tổn hại đến tính mạng?

Phải rồi. Nếu ban nãy ánh sáng đó chiếu thẳng vào người mình, phải chăng mình
đã…

Nghĩ đến đây, trong lòng Sáng Thế không khỏi dâng lên một cỗ cảm xúc, đó là…
không có cảm xúc gì.

Không có cảm giác sợ chết, nhưng lại có cảm giác rất muốn sống tiếp, muốn làm
nhiều việc. Nói sao nhỉ? Cảm xúc của Sáng Thế lúc này thật kì lạ.

Người bình thường nếu còn nhiều việc trong đời chưa hoàn thành, chắc chắn sẽ
rất sợ chết. Ngược lại, những người không sợ chết thường không còn quá nhiều
chấp niệm, hoặc như chấp niệm của họ là mong được chết vì điều gì, vì ai đó,
nên khi chết đi thì mong ước cuối cùng của họ cũng được hoàn thành.

Cảm xúc của Sáng Thế rất… không bình thường. Có lẽ nó là thành quả của chuỗi
hành trình nghiên cứu cảm xúc con người của cậu, cũng có thể do bẩm sinh. Điều
này chính Sáng Thế cũng không biết và không hiểu.

Nhưng có một điều Sáng Thế chắn chắn, những cảm xúc này rất có ích. Chỉ là nếu
cứ như vậy thì cậu có còn là con người nữa không?

Một loạt câu hỏi Sáng Thế tự đặt ra cho bản thân mình. Thế nhưng cậu không hề
lọt vào vòng luẩn quẩn, từng cái đáp án hiện ra trong đầu cậu. Như thể… trí
não cậu đang biến thành một thứ gì đó khác.

Sáng Thế nhìn quanh căn phòng, không có gì đặc biệt. Phòng giám vụ có những tủ
tài liệu chất cao như núi, nhưng được đặt rất gọn gàng. Toàn bộ không gian
được sắp xếp theo một trình tự khá hợp lí tạo cảm giác thoải mái làm việc hết
sức có thể. Nhưng nhìn trên chiếc bàn chính trong phòng lại có một thủy tinh
cầu bị vỡ. Có vẻ như không gian tạo cảm giác thoải mái hết sức có thể cũng
không ăn thua gì trong trường hợp vừa nãy.

Không để Sáng Thế phải đợi lâu, chỉ khoảng nửa khắc sau, người áo đen lúc
trước đi bên phải lại xuất hiện.

Lần này gã để lộ tóc, bỏ mũ áo xuống. Bộ tóc xoắn ống với tua hai bên khiến
hắn trông lịch lãm và thân thiện hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.

Gã đi vào phòng, tới bên bàn làm việc chính, ngồi xuống ghế. Lạnh lùng đặt
thủy tinh cầu sang một bên, hắn hướng tới Sáng Thế, lạnh nhạt nói:

“Ngươi né được ánh sáng quang thuộc tính rọi từ trong phòng ra?”

“Cũng… gần như vậy, thưa ngài.”
Sáng Thế do dự đáp.

Hắn đang nói về cái gì thế? Ta đến đây để làm thủ tục thôi mà, đến giờ cả chìa
khóa phòng trọ còn chưa nhận được nữa... Thời gian làm việc buổi sáng quý giá
của ta… Trời ơi! – Trong lòng Sáng Thế đang gào thét, cả buổi sáng đi loanh
quanh mà không làm gì hoàn toàn trái với tập tính của cậu.

“Thân thủ của người rất khá, phản xạ cũng nhanh.”
Gã áo đen tiếp tục.

“Cảm ơn ngài… À, có phải ngài thay mặt quản sự đến làm thủ tục cho ta không?”
Sáng Thế sốt ruột hỏi.

“Không.”
Gã áo đen bình tĩnh trả lời.

“Vậy ngài đây là?”
Sáng Thế cười khổ. Xem ra thời gian cả buổi sáng hôm nay thực sự rất phí phạm.

“Ta muốn nhận ngươi làm đệ tử.”
Gã áo đen chậm rãi nói ra từng chữ.

“Được… Ách.. Không. Ngài vừa nói cái gì??”
Sáng Thế há miệng.

“Ta muốn nhận ngươi làm đệ tử.”
Gã áo đen chậm rãi nói ra từng chữ.

“Có thể nhắc lại không?”
Sáng Thế túa mồ hôi.

“Ta muốn nhận ngươi làm đệ tử.”
Gã áo đen chậm rãi nói ra từng chữ.

“Ta từ chối.”
Sáng Thế lấy lại bình tĩnh, đáp.

“Lí do?”

“Có hai lí do chính. Lí do lớn là vì ta nghĩ cả đời sẽ không bái sư. Lí do nhỏ
là… Lượng thứ cho ta nói thẳng, là vì thân phận của ngài.”

“Ngươi rất thẳng thắn.”
Gã áo đen gật đầu, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.

“Chỉ là ta cảm thấy ngài không thích vòng vo.”
Sáng Thế cũng không muốn giấu diếm gì.

“Ta không nói nhiều nữa. Giờ ta muốn kết bái huynh đệ với ngươi, sau này sẽ
chỉ dạy cho ngươi cái gì ta biết mà ngươi không biết, thấy thế nào?”
Gã áo đen chợt nghiêm túc hẳn lên.

“Được.”

“Sảng khoái.”

Nói rồi gã áo đen lấy từ chóng ngực áo ra một bầu rượu (??), mở nắp. Hương
rượu mạnh tỏa ra bốn phương, thơm nhưng không nồng, tinh nhưng không hăng. Hai
cái chén chẳng biết từ bao giờ xuất hiện trong tay hắn.

Mỗi chén gã áo đen đều rót đến lưng chừng, rót xong lại liếc bình rượu, nhưng
rất nhanh, vẻ tiếc nuối trong ánh mắt biến mất đâu không thấy.

“Uống đi.”
Gã đưa một chén cho cậu nhóc 10 tuổi ngồi đối diện mình, cách nhau một cái
bàn. Vẻ mặt cực kì thản nhiên.

Sáng Thế 10 tuổi đang liên tục cười khổ, thấy vậy liền trào phúng nói một câu:

“Không phải còn màn cắt máu ăn thề sao?”

Vốn tưởng gã áo đen sẽ không để tâm lời nói này, bỗng dưng Sáng Thế lại thấy
sắc mặt của hắn nghiêm túc hơn hẳn:

“Máu của ta, ngươi không chịu nổi.”

“Uống đi.”
Gã nhắc lại.

Sáng Thế đành ngượng ngập đưa chén rượu lên miệng, nhấp nhấp, vị ngọt lan tỏa
đến tận nơi cuống lưỡi. Thế nhưng cậu biết tận cùng của ngọt sẽ vẫn là đắng
đấy.

Cũng không vì thế mà cậu không uống. Sáng Thế một hơi tu hết chén rượu, hai
mắt nhắm nghiền. Đây cũng là phản ứng của người lần đầu bị ép uống rượu, đã
vậy cậu lại chỉ mới 10 tuổi.

Gã áo đen thấy vậy ánh mặt hiện lên vẻ tán thưởng, hắn cũng một hơi uống hết
chén rượu trong tay mình.

Hai gò má Sáng Thế dần ửng hồng như vừa đánh phấn, trên nền da bạch bích vô
hạ. Thoạt nhìn hoạt sắc sinh hương, khi sương tái tuyết. Những thay đổi trên
gương mặt này làm cho người ta không tự chủ sinh ra những cảm xúc khác. Gã áo
đen cũng không ngoại lệ, cuối cùng hắn phải tự sốc tinh thần lấy một cái,
nhanh như sóc quay mặt đi.

“Giờ ngươi thấy thế nào.”
Gã áo đen ( vẫn đang quay mặt đi ) hỏi.

“Rất tốt, đa ta huynh đệ ban rượu.”
Sáng Thế cười, nụ cười tỏa nắng làm tan cả băng giá.

“Cái tên này thật nhanh mồm nhanh miệng! Được rồi, đây cũng không phải mục
đích chính ta đến đây.”
Gã áo đen mắng yêu.
“Ta thấy ngươi biểu hiện rất khá. Nhưng trên người lại không có chút giao động
nào của linh lực. Ta mang cho ngươi hai con đường để lựa chọn.”

Sáng Thế nghe vậy cũng nghiêm túc lại. Việc cậu say rượu là có thật thế nhưng
khả năng tập trung của cậu đủ để trấn áp cơn say.

“Thứ nhất, ngươi rèn luyện ngoại linh lực thêm một thời gian nữa rồi đến tìm
ta, giác tỉnh nội linh lực.”

“Thứ hai, giác tỉnh nội linh lực ngay bây giờ.”

“Có thể trước đây ngươi chưa tìm hiểu hoặc hiểu chưa sâu về nghi thức giác
tỉnh, giờ ta sẽ nói cho ngươi. Thiếu nhi như ngươi tu luyện ngoại linh lực
chính là tu luyện thân thể, vận chuyển linh lực ở tầng trên của mạch máu, từ
thành mạch máu cho đến lớp da sẽ là nơi chứa đựng linh lực. Lượng linh lực
chứa được tối đa xấp xỉ 200…”

“…Ở một số nơi như Kỵ Sỹ thánh điện, Chiến Sĩ thánh điện, họ bắt buộc Linh Tâm
giả phải tu luyện ngoại linh lực trước để cải thiện yếu tố cơ thể, việc làm
này rất đúng thậm chí là rất có lợi cho sự phát triển sau này. Ở Linh Hồn
thánh điện chúng ta thì không nhất định phải làm thế mà tương lai vẫn có thể
phát triển rất mạnh, vì một số lí do đặc thù. Tuy nhiên đến khi ngoại linh lực
đạt mốc 200 thì không thể tăng thêm nữa. Đó là lúc ngươi bắt buộc phải đi làm
nghi thức giác tỉnh nội linh lực, dù ngươi có thuộc thánh điện nào…”

“…Nội linh lực vận chuyển thông qua kinh mạch, máu và được truyền qua nhiều
nội tạng quan trọng như tim, phổi… Con người mới sinh ra kinh mạch chưa hoàn
toàn được đả thông, do đó không tồn tại nội linh lực. Cũng có những trường hợp
ngoại lệ nhưng rất hiếm. Nội linh lực tuy không có giới hạn 200 như ngoại linh
lực nhưng chỉ số nội linh lực bẩm sinh thì có, giới hạn là 100…”

“…Số 100 ở đây ngươi có thể hiểu là 100 điểm linh lực, nhưng nó còn có một
tầng nghĩa khác là độ hòa hợp tính bằng % đối với thuộc tính nguyên tố của
mình. Ví dụ ngươi là một Linh Tâm giả thuộc tính Quang, nếu trong nghi thức
giác tỉnh ngươi đạt được 100 điểm nội linh lực thì cũng có nghĩa là độ hòa hợp
với quang nguyên tố của ngươi đạt 100%, sự hiện diện của ngươi chính là hiện
diện của ánh sáng… Mà, quên đi, cái đó hiếm lắm, đừng mơ tưởng hão huyền.
Người bình thường thức tỉnh được 50 nội linh lực bẩm sinh đã được coi là thiên
tài…”

“…Nội linh lực bẩm sinh khác với nội linh lực sau này tu luyện được ở chỗ, nó
sẽ không tăng lên trừ khi gặp phải một số kỳ ngộ đặc thù, hiện tại ngươi không
cần biết. Lượng nội linh lực bẩm sinh này sau khi giác tỉnh sẽ luôn tồn tại
dưới đáy đan điền của mỗi người, chịu trách nhiệm làm nền móng cho việc tu
luyện những điểm nội linh lực tiếp theo. Cho nên có thể nói, việc tu luyện sau
này của ngươi nhanh hay chậm là phụ thuộc vào nó…”

“Khoan đã, ta còn hơi thắc mắc một chút, làm sao để xác định được nguyên tố
nào mình thân cận nhất?”
Sáng Thế thỏ thẻ chen vào. Cậu vẫn bị ảnh hưởng bởi men say.

“Ngươi không biết?”

“Không biết.”

“Từ nhỏ đến giờ ngươi không có cảm giác gì đặc biệt với các nguyên tố xung
quanh? Như là nắng, mưa, bão bùng, sấm chớp chẳng hạn?”

“Cũng có một chút, ta cảm thấy ta hiểu rất rõ chúng, chỉ là cảm giác thôi.
Nhưng mà, đối với tất cả mọi thứ ta đều có cảm giác như vậy. Huynh đệ, chẳng
lẽ ta trời sinh thuộc tính toàn năng ư?”
Sáng Thế trêu.

Gã áo đen dường như không coi đó là một lời nói đùa. Hắn nghiêm túc lấy từ
trong ngực áo (??) ra một khối cầu to màu xanh lam, nói:

“Đặt tay lên. Cố gắng cảm nhận.”

Sáng Thế cũng không bình luận gì, lập tức làm theo. Hai tay cậu đặt lên trên
khối cầu.

Không có phản ứng gì.

Sáng Thế không mất kiên nhẫn, ngược lại, cậu cố gắng điều chỉnh hô hấp của
mình xuống mức bình thường. Đây là một hành động nâng cao sức tập trung. Hai
tay vẫn kiên trì đặt trên khối cầu, đôi mắt từ từ nhắm lại.

Gã áo đen ánh mắt cũng ngưng tụ nhìn vào trong khối cầu, trong lòng thầm kêu
không hay. Hắn biết, những trường hợp như thế này rất dễ chờ đợi mãi cũng
không có phản ứng gì, huống chi Sáng Thế ban nãy đã uống thứ rượu đặc biệt của
hắn…

Tuy nhiên, kết quả cũng không tồi tệ như gã áo đen lo lắng.

Hơn một phút sau, khối cầu rốt cuộc cũng có phản ứng. Một màu trắng ngọc cao
cao tại thượng dần thay thế khoảng không trong suốt. Chỉ là màu sắc này quá
nhạt nhòa, như có như không, gọi nó là màu trắng đơn giản cũng chẳng có gì
sai.

Kết quả còn tồi tệ hơn cả những gì gã áo đen lo lắng.


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #6