Nhập Môn Linh Hồn Thánh Điện


Người đăng: namnocnam@


“Chào buổi sáng, tỷ tỷ. Có thể nói cho ta biết muốn tới Linh Hồn phân điện
phải đi đường nào không?”

Yến ngữ oanh đề
Khí chất tuyệt thế
Khinh vân tế nguyệt
Khiến người si mê…
( Tác giả rảnh rỗi làm thơ về nhân vật chính, mời quý vị thưởng thức )

Sáng Thế mang theo một giọng nói nhẹ nhàng, bình tĩnh. Trên gương mặt mi mục
như họa, song mâu lung linh, tinh thần vạn chớm. Mái tóc vàng lam ngắn được
chải chuốt gọn gàng, xõa ngang vai một cách tự nhiên ( ôm trọn khuôn mặt
V-line của cậu, hihi).

Trên người cậu bận một bộ trang phục kiểu dáng tây âu, áo trắng cài khuy hở
dần về phía trên, cổ đeo khăn quàng đỏ làm bằng lụa cứng, ống tay áo sắn hơn
phân nửa khuỷu tay trên. Phía dưới là chiếc quần đen xạm, ống dài, thô, nghiêm
nghị, sơ vin tạo cảm giác nối liền với thân áo. Quanh hông có hai vòng đai
lưng lấp lánh ánh bạc, trên vòng cứ cách một đoạn lại có một cái gờ nhỏ vểnh
lên, hiển nhiên là có công dụng của nó chứ không phải chỉ để trang trí. Từ vai
đến hông còn đeo thêm một cái túi nhỏ, dùng để đựng đồ.

Đây đã là kiểu ăn mặc Sáng Thế đắn đo suy nghĩ khá lâu để mặc trong buổi đầu
gia nhập Thánh điện. Nó không quá tùy tiện như những bộ y phục cậu vẫn thường
mang, lại vẫn có thể làm cho người mặc dễ dàng vận động.

Trước mặt cậu hiện giờ là một thiếu nữ tầm 14,15. Thoạt nhìn cũng rất là xinh
xắn. Tóc nâu, thắt đuôi ngựa, mái đầy, hai bên để tua mì ống. Khuôn mặt tròn
thanh tú, tu mi liên quyến, đôi mắt dễ thương, cái miệng nhỏ nhắn đang bặm
không ngừng, đôi môi chà sát qua lại, hình như đang suy nghĩ điều gì. Trừ điều
đó ra thì có thể nói cô có thần thái rất tốt, phong phạm tiêu chuẩn.

Nghe Sáng Thế hỏi vậy, nàng chau đôi tu mi, tức giận nói:

“Không biết!”

“Ờ.”
Sáng Thế đi mất.

Mặt trời đã đi được 1/2 thời gian lên đỉnh, cuối cùng phía trước tầm mắt của
Sáng Thế cũng hiện lên một tòa nhà nguy nga, nằm phía sau khuôn viên rộng hàng
mấy chục mẫu. Đây chính là Linh Hồn phân điện, một trong hai phân điện trong
Trạm Sơ thành hiện tại, cùng với Kỵ Sĩ phân điện. Tuy nói thành tiêu chuẩn nào
cũng có đầy đủ 6 Phân điện nhưng không phải thành nào cũng được cấp danh hiệu
“tiêu chuẩn”. Ít nhất trong Vinh Chi liên thành chi có duy nhất Hỏa Thần thành
được cấp danh hiệu này. Hơn nữa Hỏa Thần thành còn nằm ở phía Bắc, rất gần Tâm
Liên Bang, có nhiều điều khác biệt cũng là bình thường. Trạm Sơ thành mới
thành lập được vài năm nay, có được hai Phân điện đã rất không dễ dàng.

Để đi được đến đây, Sáng Thế cũng phải hỏi đường những ba lần. Phân điện này
cũng không nằm ở gần trung tâm của thành.

Vòm cổng của Linh Hồn phân điện cao phải tới ba trượng, có rào chắn làm từ hắc
thiết bảo vệ. Tường bao xung quanh điện cũng làm từ Tử Quặng, một nguyên liệu
chính để rèn đúc vật liệu, binh khí… phổ thông, rất cứng rắn, khí lực của Linh
Tâm giả cấp 10 cũng chưa chắc phá vỡ được, đừng nói đến dân thường.

Từ tốn đến trước cổng điện, không cần Sáng Thế nói gì đã thấy hai tên canh gác
đã từ phía trong bước ra. Giọng hai người họ ồm ồm:

“Người tới có việc gì?”

“Ta tới để gia nhập vào Phân điện, trở thành một thành viên của Linh Hồn thánh
điện.”
Sáng Thế đáp. Ánh mắt khẽ lướt qua hai người này, rồi thu về.

“Có gì chứng minh thân phận không?”

“Có. Mời kiểm tra.”

Sáng Thế lấy từ trong túi nhỏ bên hông ra một tờ giấy, là niềm hi vọng mà cậu
đã nhận từ dân làng.

Trên giấy cũng không ghi gì nhiều, chỉ có một số thông tin như tên các tổ chức
có liên quan, ngày tháng năm, chức năng của tờ giấy, người có thẩm quyền đóng
dấu xác nhận…

Một tên canh gác cầm lấy tờ giấy, nhìn qua một lượt những thông tin thấy không
có vấn đề gì, liền trả lại cho Sáng Thế.

“Mời vào trong, tới phòng giám vụ ở cuối hành lang tầng một tòa nhà bên trái
ngay thẳng phía từ cổng vào để hoàn tất thủ tục. Người mới tới không biết, ta
cũng nhắc luôn. Quy định ở đây là không được gây ồn ào, làm bất kể việc gì
cũng được miễn là không gây ồn ào, nếu không sẽ bị ban kỉ luật chúng ta xử lí,
ngươi rõ chưa?”

“Đã rõ.”
Sáng Thế cười. Dù đây là một phân điện lớn thì quy tắc này cũng thật là kỳ lạ.

Nói rồi cậu sải bước nhanh vào trong khuôn viên, nơi mọi thứ được bày bố vô
cùng ngăn nắp, sạch sẽ, có cây, có đất, có hoa, có nước. Thỉnh thoảng lại có
người đi ngang qua, có người nán lại ngồi trên ghế đá, cũng có người rảnh rỗi
lấy nước tưới hoa…

Sáng Thế nhanh chóng tìm được một người cũng chạc tuổi mình, bèn lại gần, bắt
chuyện:

“Nè. Chào cậu.”

Cậu bé này không biết vì lí do gì vừa đi vừa nhắm mắt. Cũng không phải do buồn
ngủ. Khi bị Sáng Thế gọi thì cậu ta giật bắn cả người, hét lên thất thanh: á á
á á…

Hai người gác cổng lúc nãy không biết từ đâu lại xuất hiện, mỗi người cầm một
chân, lôi cậu ta đi…

“Ách…”

Sáng Thế cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thở dài một tiếng. Cậu đành lập
tức chạy theo sau lưng hai người kia, lên tiếng hỏi:

“Xin lỗi. Hai vị mang cậu ta đi đâu vậy ạ? Đúng là vừa rồi cậu ấy có làm ồn
nhưng là do bị ta làm giật mình thôi.”

“Đuổi ra ngoài.”
Giọng nói ồm ồm lại vang lên.

Nói rồi hắn túm lấy cậu bé kia, xách lên như xách tai thỏ, ném cậu ta ra
ngoài, rồi đóng sầm cổng lại.

“Thật sự đuổi…”
Sáng Thế há miệng.

Hai gã gác cổng kia cũng không đứng lại chỗ đó, xoay người rời đi.

Sáng Thế hỏi nhanh:

“Cậu ấy thực sự bị đuổi sao? Dù gì cũng là do ta…”

“Chỉ là cấm túc nửa ngày thôi, thiếu một bữa ăn, không chết được đâu mà lo.”
Giọng nói ồm ồm lại vang lên.

Hai người đó đi mất hút.

Sáng Thế cũng không hỏi gì nữa. Cậu khẽ thở phào. Nơi này đúng thật là hắc,
quá hắc.

Sau đó cậu cũng không dám tìm ai đó bắt chuyện nữa mà đi thẳng một mạch tới
phòng giám vụ luôn,

Tới trước cửa phòng, Sáng Thế hít thở sau.

Phải, bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ làm những thứ trước kia chưa có thời gian
làm.

Cạch.

Mở cửa phòng ra, ánh sáng từ trong đó chiếu ra rọi thẳng vào mắt cậu.

Như một phản xạ, cậu đóng cửa lại, lùi ra bên ngoài thậm chí còn liều mạng
rướn mình sang bên phải.

Một giây sau đó, toàn bộ cánh cửa và phần tường bên trái biến mất không còn
một dấu vết. Bức tường hành lang sau lưng Sáng Thế thì đen thui hai màu tro
đen.

Quả thực là bá đạo! Chẳng lẽ đây chính là những gian nan thử thách mà Linh Tâm
giả phải chịu đứng sao? Rất mới mẻ!

Ánh mắt Sáng Thế nhìn lên bức tường hành lang bị quệt đen xì. Trong lòng không
khỏi tràn ngập sự phấn khích.


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #5