Khúc Nhạc Du Dương Mở Đầu Cho Một Thần Tích, Được Tạo Nên Từ Chữ Ký Của Hơn 7500 Dân Làng


Người đăng: namnocnam@

Đã hơn 10 ngày kể từ khi Sáng Thế rời đi trấn Dương Hú.

Trong lòng cậu thực ra rất hiểu, cũng rất đau đớn. Làm sao cậu lại không nhận
ra tình cảm của dân làng đối với mình? Việc làm của thị trưởng Bạch Đàn đã sớm
được toàn bộ dân làng đồng ý.

Tất cả người dân trong trấn đều muốn cậu đi tìm chân trời thực sự thuộc về
mình.

Từ bé, trong mắt dân làng, Sáng Thế luôn là một cậu nhóc thần kỳ. Không chỉ vì
những sáng tạo to lớn của cậu, mà cả những việc làm, hành động nhỏ nhặt nhất.
Cậu luôn giúp đỡ mọi người, và điểm đặc biệt là, cậu luôn có khả năng để làm
việc đó… Sáng Thế mang đến cho người ta cái cảm giác: không gì cậu không thể
làm được.

Cùng là mấy cuốn sách cũ, người ta nhìn vào thì chỉ nhìn thấy một đống sách
vụn, đến tay cậu đọc thì nó lại trở thành những dụng cụ, những hương liệu,
dược liệu mà có khi chính người viết sách cũng chưa từng nghĩ đến.

Ở trên người cậu, người dân trấn Dương Hú thấy được một kì tích, một huyền
thoại. Dù họ là chỉ là đám dân thường trong một cái thị trấn hẻo lánh, dù cho
điều kiện sống của người dân nơi đây không được đầy đủ như những bản, trấn,
phường khác, dù cho tầm nhìn của họ có hạn hẹp đến mức nào… thì, họ vẫn có thể
nhận ra một con phượng hoàng mai đây sẽ bay lượn trên cửu thiên vừa được sinh
ra tại quê hương mình, thị trấn của mình.

Sáng Thế cho họ cái tầm nhìn ấy, cậu, không tầm thường. Cái không tầm thường
ấy chẳng đến từ thiên phú võ nghệ cao cường, cũng không phải xuất phát từ
những phát minh của cậu. Nó đến từ cái thần thái mà cậu bày ra mỗi khi mặt
trời lên, cậu chăm chỉ dạy sớm, làm việc, học tập, đến từ những nụ cười vui vẻ
của dân làng khi được cậu giúp đỡ, và nó đến từ cả tính cách của cậu. Cậu có
giọng nói thật hiền lành, dễ mến, trong trẻo và mượt mà. Cậu lễ phép nhưng
không thiếu đi sự phóng khoáng, cởi mở. Cậu thông minh và lém lỉnh. Cậu cũng
có những phút giây trầm lắng, nghiêm túc suy nghĩ về bản thân cũng như cách
mình ứng xử với mọi người.

Sáng Thế không phải là người hoàn hảo, cậu chỉ là một đứa nhóc năm nay mới lên
10. Nhưng đó mới là điều cậu thích thú nhất ở bản thân mình, là điều kiện đủ
để cậu tiếp tục tiến lên, tiếp tục phát triển về nhân cách.

Tuy nhiên, việc đó quá khó khăn nếu cậu cứ tiếp tục ở lại trấn Dương Hú. Sáng
Thế đã để lại ấn tượng quá mạnh mẽ trong lòng mọi người. Người dân biết cậu
chỉ là đứa nhóc 10 tuổi nhưng họ không hề đối xử với cậu như độ tuổi của mình,
họ tôn trọng cậu, họ mến mộ cậu rất nhiều. Đối với tất cả những người cậu từng
gặp, Sáng Thế là một khái niệm cho sự hoàn hảo.

Đó là khi Sáng Thế phải ra đi. Người xưa có câu, cái gì nhiều quá cũng không
tốt. Dù tình cảm của dân làng dành cho chưa bao giờ khiến Sáng Thế phiền lòng,
thực ra cậu còn cảm thấy vui vẻ, nhưng, điều đó chỉ càng khiến cho cậu không
nỡ rời xa nơi nay.

Trong trấn, mỗi đứa trẻ khi lên 8, chỉ cần bộc lộ ra thiên phú Linh Tâm, có
được dù chỉ một chút linh lực đều được bố mẹ cho tới trường học, cố gắng trở
thành một Linh Tâm giả, sau này có khả năng còn được gia nhập vào Thánh điện
của Liên Bang, vinh danh cả dòng họ. Những đứa trẻ khác không có thiên phú về
linh lực cũng không sao, chúng có thể ở nhà đọc sách, học tập kiến thức về
thời đại, học nghề cùng cha mẹ…

Sáng Thế năm nay 10 tuổi, đã quá tuổi đi học mất 2 năm. Cũng không phải vì
không có tiền đi học nên cậu không đi, cậu rất giỏi, có quầy hàng riêng cho
mình, cũng không lo thiếu tiền đi học. Vì cậu sống một mình ở quầy thuốc nhỏ,
cũng chưa từng sử dụng dụng cụ truyền linh ( lực ) nên không ai biết cậu có
thiên phú gì về Linh Tâm hay không. Chỉ là, dân làng thực sự mong cậu theo
đuổi con đường này, đây chỉ là suy nghĩ của họ, không đại biểu cho mong muốn
của Sáng Thế.

Thời đại đổi thay, Ma tộc biến mất. Con người ta không nhất thiết phải trở
thành kỵ sĩ hay pháp sư… để chiến đấu bảo vệ quê hương nó. Điều họ cần làm bây
giờ là nhanh chóng khôi phục Thánh Ma đại lục trở lại thời kì thịnh vượng. Cho
nên hiện tại nhu cầu của đại đa số mọi người cũng không nhất thiết phải trở
thành Linh Tâm giả. Nhiều vị cường giả mạnh mẽ cấp cao trong các Thánh điện
thậm chí còn để con cháu mình đi làm thương nhân, các loại nghề nghiệp khác
thay vì Linh Tâm giả.

Không cần biết 50 năm trước ra sao, nhưng hiện tại, người ta quan niệm: Muốn
giàu, muốn có quyền thì không nhất thiết phải tu luyện. Nhưng muốn trở nên vĩ
đại, muốn được người ta biết tới thì trở thành Linh Tâm sư cường đại là điều
cần thiết.

Đây cũng chính là tâm nguyện của dân làng gửi gắm trên người Sáng Thế. Họ tin
tưởng cậu, họ yêu mến cậu nhưng không muốn cưỡng ép cậu làm bất cứ điều gì. Họ
muốn cậu có quyền được lựa chọn. Nhưng nếu cậu tiếp tục ở lại trấn Dương Hú
thì sẽ chẳng có quyền lựa chọn nào hết.

Phong bao mà Bạch Đàn thị trưởng đưa cho Sáng Thế có hai phần: một bên là chữ
kí của tất cả người dân trong trấn, bên còn lại là thư mời nhập phân điện tùy
chọn.

Một danh ngạch thu nhận trực tiếp vào một trong 6 phân điện bất kì tại bất kì
thành thị nào trong 6 liên thành thuộc hệ thống Vinh Chi liên thành – khu vực
liên thành nằm ở phía Tây Bắc của Nam Vực.

Trạm Sơ thành cũng trực thuộc hệ thống Vinh Chi liên thành.

Dắt tấm thiếp mang chữ kí của mọi người bên ngực trái của mình, Sáng Thế mỉm
cười, nhìn về phía trước. Đoạn đường đầu tiên mà tất cả những người cậu yêu
thương đã đồng tâm hiệp lực trải phẳng, cuộc sống thú vị muôn màu vẫn luôn chờ
đợi cậu sẽ bắt đầu từ đây.

Giờ thì, Sáng Thế sẽ bước đi trên con đường trở thành cường giả huyền thoại?
Hay tự sáng chế ra một con đường cho riêng mình? Chỉ có cậu mới biết được đấy.
Ta đây cũng sẽ mỏi mắt chờ mong, con đường này rồi sẽ ra sao…


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #4