Thánh Ma Đại Lục Giờ Ra Sao?


Người đăng: namnocnam@

Nội biên thành Trạm Sơ – Nam Vực.

Thành Trạm Sơ nằm ở phía Tây bắc của Nam Vực. Là một ngôi thành trẻ mới được
xây vài năm nay, cũng là phân thành số 34 của tổng bộ Liên bang Nam Vực. Trạm
Sơ tiếp giáp với hai phân thành khác là Khải thành và Tùng Tháp thành, có địa
hình đồi dốc, giữa lòng thành có một con sông lớn vắt ngang qua. Người ta nói
rằng đây từng nơi sinh hoạt của Bích Thủy Ám Ma Tộc từ thời đại Hắc Ám, con
sông trong thành cũng mang cái tên Bích Thủy. Vì địa hình tương đối thuận lợi
để khai thác phát triển kinh tế, đặc biệt, có hàng loạt khu dân cư sinh sống
gần sông Bích Thủy nên ba năm trước, Tổng Bộ quyết định cho xây dựng thành thị
ở đây. Trạm Sơ lấy giao thương làm chính yếu, hoạt động mậu dịch cũng rất phát
triển. Đời sống nhân dân khá giả, 90% các hộ gia đình đều có điều kiện cho con
cái đi học tập tại phân điện do Liên Bang tài trợ xây dựng ngay trong thành,
tỉ lệ hộ nghèo chiếm chưa tới 10%, lại còn được chính quyền hết mực trợ cấp,
căn bản là không thể chết vì nghèo. Nếu có một câu nói để miêu tả thời đại bây
giờ, thì đó chính là: thiên hạ thái bình.

Thời đại Hắc Ám qua đi, 2/3 diện tích đất trên Thánh Ma đại lục từng bị Ma tộc
chiếm cứ giờ được trao trả lại cho nhân loại cùng các loài sinh vật tự nhiên
khác. Đất đai, rừng rậm, thiên không, địa mạch, hải vực bị hắc hóa đều bị một
thứ ánh sáng trắng ngọc tinh thuần tẩy rửa, ánh sáng đi tới đâu, ma tộc biến
mất tới đó, chỉ để lại những cảnh vật, sinh vật thuộc về tự nhiên tinh khiết
không chút tạp chất. Không ai biết thứ ánh sáng ấy là gì, nhiều người truyền
miệng nhau rằng đó là sức mạnh đã cứu lấy nhân loại của Huy hoàng và Lãnh tụ
Thần Ấn kỵ sĩ.

Vùng đất lúc trước con người co cụm lại để sống và kháng chiến với Ma tộc giờ
đây gọi là Bắc Bình Địa, nằm ở phía Bắc Thánh Ma đại lục, hai bên Đông, Tây
tiếp giáp với biển, phía trên là chí hàn Cực Bắc, phía dưới tiếp giáp Tâm Liên
Bang. Nơi đây các giáo phái, trường lớp… nhiều vô kể do hệ thống thánh điện
kiểu cũ bắt đầu trở nên lạc hậu. Dù vậy thì số lượng phân điện và chủ điện vẫn
rất nhiều, không phải Nam Vực “chân ướt chân ráo” có thể so sánh được.

Tâm Liên Bang thì khác, nơi đây tiền thân chính là chiến trường giữa loài
người và ma tộc, là khu vực bao quát hết phần đất biên cảnh đóng quân của Ma
tộc khi xưa cũng như lục đại quan của Liên Bang 50 năm về trước. Tâm Liên Bang
có chiều dọc không hề thua kém Nam Vực cũng như Bắc Bình Địa, còn chiều rộng
thì có thể nói là siêu việt, vượt qua hai vùng đất kia rất nhiều, trải dài
trăm ngàn vạn dặm. Đi dọc phía Tây Bắc sẽ tới được chí hàn Cực Bắc. Men theo
bờ Đông Nam bằng đường thủy sẽ tới được Vô Lượng Nham Tương Cực Nam. Xuyên
suốt Tâm Liên Bang là hệ thống đường thủy chằng chịt nối liền Đông Tây Nam
Bắc. Chưa kể đây vốn từng là chiến trường, di tích, bảo tàng có rất nhiều. Hệ
thực vật, động vật phong phú đến kì lạ, rừng rậm, rừng mưa, tiên suối thượng
nguồn… các loại địa hình xuất hiện rất nhiều sau khi màn đêm vô tận của Ma tộc
bị tịnh hóa. Hơn 50 thành thị với diện tích ít nhất 200 ngàn dặm vuông mọc lên
tại đây chỉ sau 50 năm, trong đó có Thánh Thành là nơi đặt tổng bộ của Liên
Bang, số lượng chủ thánh điện nhiều gấp đôi Bắc Bình Địa. Có thể nói, Tâm Liên
Bang chính là thủ đô của Thánh Ma đại lục, là đích đến của rất nhiều người có
tham vọng.

Còn lại Nam Vực là nơi non nớt và thưa thớt nhất, cũng là nơi từng đặt tổng bộ
của Ma tộc. Nhiều người nghĩ “chỉ có cường giả mạnh mẽ mới dám đi khai hoang
vùng đất đã từng là tổng bộ Ma tộc” nhưng không phải thế. Ngược lại so với Tâm
Liên Bang, Nam Vực thực ra là một vùng đất khá yên bình, không có quá nhiều
phân tranh, thực vật, đồng vật, kể cả con người sống ở đây đều rất thoải mái
không có quá nhiều lo âu phiền não. Nguyên nhân thì chắc là vì vấn đề tài
nguyên của Ma tộc ngày xưa. Bọn chúng tuy mạnh nhưng khả năng sản xuất kinh tế
quá kém, lề lối văn hóa lậu hậu, văn minh trì trệ kém phát triển. Dù là sau
khi bị tịnh hóa thì cũng không có quá nhiều tài nguyên quý giá còn xót lại,
nên cũng không có quá nhiều cường giả tình nguyện tới khai hoang.

Nhưng ngàn vạn lần đừng đánh giá một vùng đất chỉ thông qua sức mạnh biểu hiện
ra bên ngoài của nó. Nếu như ưu điểm của Bắc Bình Địa là có bề dày lịch sử 6
ngàn năm, là điểm dừng chân cuối cùng của nhân loại trong trận thời kì Hắc Ám,
Tâm Liên Bang trù phú giàu tài nguyên… thì Nam Vực nổi tiếng với nền văn minh
phát triển thần tốc, khoa học kĩ thuật tiên tiến hiện đại, tư duy của người
dân cũng vô cùng tiến bộ. Họ không chỉ chăm chăm làm giàu cho bản thân mà còn
góp phần rất lớn thúc đẩy cả đại lục đi lên một kỉ nguyên mới. Những sản phẩm
tiên tiến của Nam Vực nhanh chóng chiếm vị trí, tên tuổi trên thị trường của
cả Thánh Ma đại lục.

Ở thời đại này ai cũng mong mình mạnh lên đấy, những trang bị sử dụng linh lực
là rất quan trọng, nhưng không phải tất cả. Những trang bị đó thậm chí còn so
không bằng 1/2 công cụ nửa linh lực nửa thủ công hoặc full thủ công không phụ
thuộc linh lực. Thậm chí ngay cả cường giả đều có xu hướng sử dụng trang thiết
bị thủ công vận động ( gọi là khí cơ ) – không cần truyền linh lực vào vẫn có
thể chạy. Nguyên nhân rất đơn giản: ai lại muốn dùng nhiều sức trong khi có
thể giải quyết vấn đề bằng trí khôn? Ví dụ đơn giản: cùng là khiên chắn cấp
50, trang bị cấp thủy tinh, loại khiên linh lực kiểu cũ thì tiêu hao linh lực
vô cùng còn dễ bị phá hư không thể phục hồi. Trong khi khiên khí cơ có thể nhờ
vào động cơ bên trong, chỉ một lượng nhỏ linh lực ( khoảng 50~100 nội linh lực
) truyền vào cũng có thể chống đỡ đòn tấn công mạnh cỡ 2 ngàn linh lực. Có thể
thấy sự kinh khủng của khiên khí cơ. Lại nói, khi hỏng hóc, dụng cụ khí cơ có
thể dễ dàng thay thế linh kiện bên trong mà không cần phải mua mới trang bị
hoàn toàn. Cho nên nếu nói khiên khí cơ là Thần khí thì cũng chẳng có gì quá
đáng. Dù là vậy thì loại trang bị mới này cũng có nhiều nhược điểm như là động
cơ bên trong dễ bị trấn động dẫn tới hỏng hóc, giá thành vô cùng đắt, đắt gấp
từ 5 đến 20 lần tùy theo loại hình so với trang bị thường.

Nam Vực sở dĩ có được trình độ thủ công cơ khí mạnh mẽ đến như vậy, một phần
phải cảm ơn Ma tộc, một phần quan trọng khác phải cảm ơn quốc gia cổ tồn tại ở
thời kì Huy Hoàng Giáo Đình. Có thể nhiều người không biết, Ma tộc gây ra thời
kì Hắc Ám cho nhân loại thực chất cũng là nhân loại ở một Đại Lục khác, sau
khi Đại Lục của họ bị hủy diệt thì mới chạy sang đây nương nhờ. Vậy nên Ma tộc
cũng có nền văn minh riêng, chỉ tiếc sau khi bị thế giới này bài trừ, ma hóa
khiến Ma tộc không còn giữ nổi trí khôn của mình, cho nên nhiều thứ kiến thức
quan trọng của họ bị chôn vùi, không có khả năng phát triển. Thứ hai phải cảm
ơn là một trong tam đại quốc gia cổ đại tọa lạc ở ngay trên mảnh đất Nam Vực
này. Đây cũng là quốc gia duy nhất còn giữ được nguyên vẹn sau kiếp nạn Vong
Linh Thiên Tai của nhân loại. Tuy sau này bị Ma tộc ma hóa nhưng sách vở, tài
liệu quý đại diện cho tri thức của con người thì vẫn còn lại đó. Ma tộc không
những không tiêu hủy mà còn giữ lại, ra sức học tập ( nhưng không được ).

Thành ra, những kiến thức đó lại đưa đến tiện nghi cho nhân loại thời nay.

Cuối cùng phải nói đến là chí hàn Bắc Cực và Vô Lượng Nham Tương Cực Nam, đây
là hai cấm địa đối với bất cứ chủng tộc, giống loài nào. Có thể sinh sống tại
đây chỉ có hai loại: sinh vật cường đại hoặc sinh vật đặc thù. Đừng bao giờ có
suy nghĩ rằng hai khu vực này là thiên đường cho Linh Tâm giả hệ băng và lửa.
Chúng là địa ngục với tất cả mọi người. Dù là cấp 99 Linh Tâm giả hệ hỏa muốn
đi vào trung tâm Vô Lượng Nham Tương cũng không được, dù là cực hạn băng cấp
99,5 cường giả muốn đi tới chí hàn Cực Bắc đào bới báu vật cũng không có kết
quả gì, không thể đào sâu quá 1 dặm so với mặt băng. Mà, mặt băng ở chí hàn
Bắc Cực so với đáy biển thì cao hơn trăm ngàn vạn dặm. Cho nên đây vĩnh viễn
là hai khu vực tham khảo tri thức chứ thực chất cũng chẳng ai quan tâm. Ngoài
ra còn hải phận, không phận và địa mạch các loại tri thức, nhưng mà trong 50
năm trở lại đây loài người hiểu biết về chúng cũng chưa thực sự nhiều, nên
cũng không có mấy ghi chép gì.

Đó là toàn bộ những gì Sáng Thế có thể tìm hiểu về Thánh Ma đại lục qua sách
báo, còn thực tế ra sao thì còn cần nghiệm.

Đóng cuốn sách đang đọc dở trong tay lại, cậu đứng dậy từ một chiếc ghế gỗ xát
bên hàng gạch nhỏ bao quanh vườn hoa. Cảnh vật xung quanh thật thanh lịch, cái
thanh lịch ấy đến từ những tòa kiến chúc tân thời không thể bắt gặp 50 năm về
trước, xen lẫn trong đó cũng có không ít thứ thuộc về thời đại trước, từ nhành
cây ngọn cỏ đều toát lên một hương vị trong lành, và cái không khí của buổi
sáng tại đây cũng dộn dàng mà vui tươi đến lạ. Người ta đi lại tấp nập như thể
buổi sáng không năng động không còn là buổi sáng. Sáng Thế từ tốn đi tới trước
đài phun nước đặt tại trung tâm của Trạm Sơ thành, cũng là nơi giao nhau của
ba con đường lớn. Thẳng hướng đài phun nước đi về phía trước là con đường dẫn
ra cây cầu số 3 bắc qua sông Tịnh Thủy. Đứng ở vị trí của Sáng Thế hiện nay
cũng có thể nhìn thấy cầu.

Cậu tới bên một cô gái hơn cậu cỡ 5,6 tuổi, lễ phép hỏi:

“Chào buổi sáng, tỷ tỷ. Có thể nói cho ta biết muốn tới Linh Hồn phân điện
phải đi đường nào không?”


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #3