-Thôi được. Cậu lo chuyện bên ngoài trước đi. Tôi cần suy nghĩ một chút.
-Ừm. Cậu nghỉ ngơi cho tốt.
-Bố Cái. Đi xuống thôi.
-Từ từ đã. Đinh Kiến Thần, vũ hồn của ngươi có phải là đệ nhất Thực Vật Hồn Sư Hệ Phụ Trợ - Thất Thải Thần Liên không?
-Đúng rồi.
-Vậy ngươi có phải là người của Thất Thải Thần Liên Tông không?
-Không.
Nhìn sắc mặt tối sầm lại, Bố Cái cảm thấy không ổn. Có vẻ như hắn có khúc mắt
rất lớn với Thất Thải Thần Liên Tông. Tông môn này là một tông lánh đời vì chỉ
có người trực hệ dòng dõi chính thống mới có xác xuất xuất hiện Thất Thải Thần
Liên. Cho dù không có nhiều đệ tử trực hệ nhưng nó vẫn là một tông môn đứng
đầu, gia thế rất giàu có. Chẳng thể nào để cho một người sở hữu Thất Thải Thần
Liên như hắn đi lông nhông ở đây được.
-Hừ. Ta và họ không có quan hệ gì cả. Ngươi đừng hỏi nữa.
-Ừm. Mà có vẻ như vũ hồn đỉnh cấp này chỉ có thể phụ gia bảy hồn hoàn thôi nhỉ?
Thất Bảo Lưu Ly Tháp và Thất Thải Thần Liên tuy là vũ hồn phụ trợ mạnh nhất
nhưng đều có chung một nhược điểm chính là chỉ có thể phụ gia bảy hồn hoàn,
không theo lẽ thường là phải chín.
-Đúng vậy. Nhưng ta vẫn định tăng hồn hoàn cho vũ hồn Kim Tiêm của ta.
-Ngươi lựa chọn vậy là đúng. Thôi chúng ta đi xuống nghỉ ngơi chuẩn bị cho trận bán kết nào.
Cả ba người xuống đài, nhìn thấy nhiều ánh mắt đang nhìn chằm về phía họ, ngay
cả Đại Cường lão sư cũng đang nở nụ cười nhìn bọn hắn. Bố Cái trong lòng cười
khổ. Hai Hồn Sư Vũ Hồn Song Sinh xuất hiện không khiến cho chấn động mới là
lạ. Tỉ lệ của song sinh vũ hồn rất rất thấp, cả trăm năm qua cũng chỉ có ba
người. Vậy mà ở đây đã có tới tận hai người như vậy rồi.
-Sư phụ!
Cả ba chạy về phía Đại Cường lão sư nhưng nhận ra rằng có một người cũng đang
đứng cạnh hắn, nhìn phong thái trông có vẻ rất đạo mạo nho nhã, vầng trán cao
nếp nhăn nheo nhiều thể hiện được người này cũng không còn trẻ trung là bao
nữa.
-Đây là hiệu trưởng của Ngạo Long học viện. Ngài có điều muốn nói với các ngươi.
-Hahaha. Tốt lắm tốt lắm! Không ngờ là đại sư lại có thể tìm cho chúng ta hai tài năng trẻ như thế này. Các ngươi là niềm tự hào của học viện chúng ta.
-Cám ơn lời khen của hiệu trưởng.
-Được rồi. Các ngươi lo nghỉ ngơi để chuẩn bị cho trận đấu bán kết đi. Cố lên.
Nhận được lời động viên ủng hộ của hiệu trưởng xong hắn bỏ đi để lại sự vui
mừng và hưng phấn của bọn họ.
-Không ngờ chúng ta lại có thể chiến thắng được.
-Đương nhiên là nhờ có người như ca đây mới có thể chiến thắng được.
-Hừ. Nói không biết ngượng.
-Hahahaha.
-Thôi đừng nói nhảm nữa. Các ngươi đã chiến thắng rồi nên nghỉ ngơi khôi phục hồn lực để tiếp tục trận đấu tiếp theo. Bố Cái! Ngươi phát bình sữa cho mọi người đi.
Bố Cái hiểu bình sữa mà Đại Cường nói là gì. Bình Sữa là một Hồn Đạo Khí mà
Nhật Nguyệt Đế Quốc vừa mới phát triển. Bên trong bình sữa có chứa hồn lực và
tất cả các hồn sư có thể hấp thụ được, rất tốt trong việc khôi phục hồn lực.
-Bố Cái! Ngươi khôi phục xong rồi thì lại ta nói.
-Sư phụ. Con đã khôi phục hoàn toàn rồi ạ.
-Ngươi nói cho ta nghe suy nghĩ của mình về Đinh Kiến Thần và Mị Vũ..
-Con cảm thấy họ là những đồng đội đáng tin cậy.
-Con nên hiểu rằng không có gì vượt qua khỏi mắt ta.
Đại Cường gằn giọng. Bố Cái cười khổ.
-Thật sự thì con cảm thấy ghen tỵ với họ. Ai cũng có hai vũ hồn, đã vậy tốc độ tu luyện lại đứng hàng đầu nữa.
-Ưu thế vũ hồn song sinh không thể hiện ra ngay bây giờ. Ít ra họ vẫn giống như con. Tốc độ tu luyện không phải là điều quan trọng nhất. Thứ tiên quyết đó chính là lĩnh ngộ. Con không nên vì một số biểu hiện tỏa sáng của họ mà đánh mất đi sự tự tin của mình. Ta tin con là người có khả năng dẫn dắt bọn họ. Đừng quan tâm những lời nói bên ngoài. Hiểu chứ?
Bố Cái hiểu rằng những lời Đại Cường nói chính là động viên an ủi hắn. Ngay cả
hiệu trưởng cũng chỉ động viên có mỗi Đinh Kiến Thần với Mị Vũ và loại bỏ hắn
ra ngoài.
-Con không nên để mọi chuyện phiền não trong đầu. Con với họ là bạn, là đồng đội. Không được để cảm xúc xấu xa ấy chi phối.
-Dạ vâng. Con cám ơn sư phụ.
-Được rồi. Về tổ đội đi.
Đại Cường dặn dò hắn vì lí do không muốn để cho hắn xuất hiện cảm giác tiêu
cực, gây ảnh hưởng đến đoàn đội. Nhưng hắn không phải là con người như vậy,
hắn chỉ cảm thấy mình đang dần tụt lại phía sau bọn họ, sợ mình là vật cản trở
đến chiến thắng cho đoàn đội. Hắn muốn mạnh hơn.
-Nếu như muốn mạnh hơn cần phải có sự lĩnh ngộ như sư phụ của cậu đã nói.
-Bong Bóng. Ngươi thật sự có thể giúp ta mạnh hơn sao?
-Mục đích của cậu cần sức mạnh là gì?
-Là để báo thù?
Không cần đợi Bố Cái trả lời Bong Bóng đã đáp lại.
-Tôi đã xem qua kí ức của cậu. Thật sự không ngờ, nhưng có vẻ vì vậy mà số phận đã sắp đặt chúng ta gặp nhau. Nếu như thật sự muốn mạnh hơn, cậu phải lĩnh ngộ được....
-Lĩnh ngộ? Muốn tăng cấp mạnh phải đạt được lĩnh ngộ sao?
-Lĩnh ngộ khác với tu luyện. Khi đạt đẳng cấp càng cao, việc lĩnh ngộ càng quan trọng. Nếu như ngươi lĩnh ngộ được những điều ấy thì có thể trợ giúp ngươi sau này. Nhưng lĩnh ngộ là gì thì ngươi nên tự suy nghĩ lấy.
Lần đầu tiên thấy Bong Bóng nói chuyện với thái độ khác lạ như vậy. Bố Cái
đành phải tự suy ngẫm xem những việc mình cần làm. Lúc trước Bong Bóng đã nói
hắn cần tìm hiểu kĩ vũ hồn của mình để phát huy sức mạnh. Chẳng lẽ là vậy.
-Hai dà. Chán cậu quá. Ý tôi là cậu nên tìm hiểu không chỉ là vũ hồn mà là mọi thứ xung quanh cậu. Nó không có giới hạn, tôi chỉ là hồn linh nên không thể giúp cậu cảm nhận nó, chỉ có thể gợi ý thôi vì con đường của tôi khác của cậu.
-Ừm.
-Bố Cái. Tới lượt chúng ta lên sàn đấu rồi.
-Sư phụ đã nói rằng trận tiếp theo chúng ta gặp là ba hồn sư hệ khống chế. Trông có vẻ rất nguy hiểm. Thầy chỉ nói vậy thôi.
-Có vẻ như chúng ta đã đạt tới kì vọng của sư phụ rồi nên ngài không nói rõ để chúng ta có thể đặt nhẹ tâm lí xuống. Nhưng trước giờ mục tiêu của chúng ta chỉ có một, đó chính là quán quân.
-Được.
-Nực cười. Quán quân là của chúng ta.
Trước mặt ba người Bố Cái là ba đứa nhỏ một nam hai nữ, cả ba đều trông rất
tuấn tú.
-Hừ. Chỉ là đám hồn sư nhãi nhép may mắn có vũ hồn song sinh thôi.
Cô bé mặc áo đen nhìn bọn hắn chỉ trỏ trông rất ngứa mắt, đã vậy còn nói những
lời thô lỗ. Mị Vũ định cãi lại nhưng bị Bố Cái ngăn cản.
-Rác rưởi vẫn mãi là rác rưởi. Không cần quan tâm chúng.
-Ngươi!!!
Cô bé áo đen này định tiếp tục gây hấn, ai ngờ tên con trai bên cạnh đã ngăn
cản kịp.
-Các ngươi hãy nhớ lấy. Bọn ta sẽ đè bẹp các ngươi nếu các ngươi vào chung kết.
Bố Cái phớt lờ lời nói đầy hăm dọa của cậu bé đằng đấy, hắn vẫn bình thản bước
đi.
-Bọn chúng thật kiêu ngạo. Chỉ là vũ hồn song sinh thôi mà dám bày đặt kênh mặt trước chúng ta. Hãy đợi xem ta sẽ đè bẹp chúng cho các ngươi thấy.
-Đại ca thật uy vũ à.
....
-Hình như bọn chúng là ứng cử viên cho chức quán quân đấy. Hồi nãy ngươi đi nói chuyện với sư phụ ta đã đi điều tra rồi.
-Chẳng sao cả. Chúng ta sẽ chiến thắng. Mà ngươi có điều tra đối thủ tiếp theo của chúng ta chưa?
-Điều tra được rồi. Chúng ta gặp được một cặp chị em song sinh, cả hai bọn họ sở hữu vũ hồn là Địa Tâm Mộc. Còn một người là Trầm Hương Thảo. Đều là nữ và trông rất xinh xắn. Hehe.
-Ngươi thật là bỉ ổi.
-Ớ. Ta đây gọi là biết thương hoa tiếc ngọc đấy chứ.
-Mới có bấy nhiêu tuổi thôi mà đã nghĩ những thứ xấu xa như vậy rồi. Đáng đánh.
-A đại tỷ đừng nóng. Trận đấu còn ở phía trước kìa.
-Mời đội 7 và đội 13 lên thi đấu.
-Cả hai đội có thể bắt đầu giới thiệu bản thân.
-Bố Cái, Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư. Cấp 15.
-Đinh Kiến Thần, Phụ Trợ Hệ Thực Vật Hồn Sư. Cấp 15.
-Mị Vũ, Cường Công Hệ Chiến Hồn Đại Sư. Cấp 17.
-La Đô, Khống Chế Hệ Chiến Hồn Đại Sư. Cấp 22.
-La Thứ, Khống Chế Hệ Chiến Hồn Đại Sư. Cấp 22.
-Bằng Tiểu Lí., Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư. Cấp 24.
-Cả hai đội giới thiệu xong thì về vị trí để bắt đầu cuộc thi. Trận đấu sẽ được bắt đầu.
Vừa dứt câu xong Bố Cái ngay tắp lự xuất ra Roi Bong Bóng tấn công.
La Đô và La Thứ cùng nhau xuất vũ hồn. Cả hai người biến ra một cây quyền
trượng, hay nói chính xác hơn là một khúc cây được gọt khắc rất tinh xảo. Khúc
cây này có một đầu nhọn và một đầu tù.
Hồn hoàn của mỗi người phát sáng nhấp nháy. Họ không dám khinh thường một đội
có tới hai vũ hồn song sinh thế nên họ quyết định ra tay thật mạnh. La Đô và
La Thứ không chần chờ nữa, họ nhất quyết cùng nhau phát động hồn kĩ.
-Hồn kĩ thứ nhất. Địa Mộc Chấn.
Họ cắm một đầu gậy xuống sàn, mặt đất dậy sóng dữ dội làm Bố Cái và Mị Vũ đang
tiến lên mất điểm tựa, họ đành phải cẩn thận đi từ từ tới thay vì lao ào ào
như vừa nãy. Cơn chấn động này quá lớn, càng tiến về phía hai chị em họ La thì
càng mạnh. Bố Cái và Mị Vũ quyết định để từ từ rồi mới tiếp tục tiếp cận hai
chị em vì tình hình hiện giờ rất bất lợi. Họ không biết điều gì có thể xảy ra
đối với họ nếu họ tiến vào quá sâu.
-Hừm. Có vẻ như chúng ta gặp rắc rối rồi đây. Không biết họ có mưu đồ gì?
-Tốt nhất chúng ta nên án binh bất động để cho họ tiêu hao hồn lực.
Bằng Tiểu Lí từ bên cạnh cũng phát động vũ hồn của mình, trên tay cô xuất hiện
một đóa hồng thảo có những đốm trắng li ti phát ra mùi hương quyến rũ.
-Hồn Kĩ Thứ Nhất. U Mê Hương.
Từ gốc hồng thảo trên tay, một hồng khí trảo ra theo điệu lắc của nó bay về
phía Bố Cái.
-Cẩn thận. Khí độc đấy.
-Hừ.
Mị Vũ thấy vậy bèn khinh thường. Nàng liền lao về phía trước và nói.
-Ta sẽ mở đường. Độc của họ không thể nào làm hại được ta, ngươi có thể hỗ trợ hoặc tìm thời cơ để lao lên. Phải làm gián đoạn hồn kĩ của họ.
-Được.
Mị Vũ xông thẳng một mạch, nàng sử dụng Bích Ngọc Kì Độc Xà của mình hút lấy
luồng hồng khí đầy độc tố ấy của Bằng Tiểu Lí. Nếu như nói về dụng độc thì
Trầm Hương Thảo phải gọi Bích Ngọc Kì Độc Xà là cụ cụ tổ.
Nhìn thấy Mị Vũ nhẹ nhàng hít một hơi đã phá hủy được hồn kĩ của mình, Bằng
Tiểu Lí hoảng sợ tiếp tục thi triển hồn kĩ thứ hai của mình. Phải biết rằng
nhờ tài dụng độc của nàng thì đội 13 mới có thể tiến vào vòng bán kết, mà giờ
nàng lại gặp Mị Vũ- một người không sợ độc tố của mình thật đúng là xui xẻo.
-Hồn Kĩ Thứ Hai, Phệ Khí Dịch.
Nàng phẩy tay bắn ra một luồng hồng dịch lỏng ngào ngạt hương thơm. Mị Vũ
không thèm để ý vẫn tiếp tục tiến về phía trước nhưng tay áo của nàng lại động
đậy mạnh. Hồn linh Bích Ngọc Kì Độc Xà của nàng giấu trong áo cuối cùng cũng
đem ra, nó nhanh chóng hút một phát thật sạch sẽ Phệ Khí Dịch của Bằng Tiểu Lí
khiến cho cô nàng sợ tái mặt.
-Tiểu Lí đừng lo. Còn có bọn mình ở đây. Cứ thực hiện theo kế hoạch.
Mị Vũ chẳng thèm quan tâm mọi thứ vẫn tiếp tục nhào về trước. Nếu như không
phải có cơn địa chấn ở dưới chân thì nàng có thể tấn công trực tiếp được ba
người kia rồi.
-Mị Vũ coi chừng!
Bố Cái cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mình
chuẩn bị đối diện với nguy cơ.
-Hồn kĩ thứ hai. Địa Mộc Lung.
La Đô và La Thứ chắp tay lại cùng nhau hoàn thành hồn kĩ này. Một cái lung
xuất hiện từ dưới một cách bất ngờ bao trùm lấy Mị Vũ.
Mị Vũ dùng Hồ Ly Châm của mình để tấn công nhưng cái lồng này không hề bị gãy
vỡ gì cả.
-Cô không thể thoát ra khỏi đó đâu Mị Vũ à. Đây là sự kết hợp giữa chúng tôi. Cô nghĩ rằng hai Đại Hồn Sư kết hợp lại mà lại để cho một Hồn Sư như cô có thể phá vỡ? Đừng tưởng rằng có vũ hồn song sinh là mạnh.
-Hừ.
Mị Vũ vẫn tiếp tục phá lồng giam, cô biết chắc chắn họ sẽ đối phó với mình nên
điều này là chuyện mà Mị Vũ đã nghĩ tới. Nhưng cô không ngờ rằng sự phối hợp
của hai chị em này lại đáng sợ như thế, kể cả Bố Cái cũng không ngờ được.
-Ai da.
-Hở???
Tiếng kêu phát ra từ phía sau. Bố Cái không ngờ rằng ngay cả Đinh Kiến Thần
đang ở đằng sau lưng hắn cũng bị dính phải Địa Mộc Lung này. Có vẻ như họ còn
xem thường chị em này quá.
-Mà có vẻ như họ xem thường Bố Cái ta thì phải.
Đúng là như vậy. Theo kế hoạch của họ là sẽ phối hợp giam giữ hai người có vũ
hồn song sinh này rồi sẽ lần lượt kết liễu từng người một. Còn đối với họ Bố
Cái chỉ là một con kiến, không cần họ phải phí sức.
-Bằng Tiểu Lí. Ngươi mau đi tiêu diệt tên Phụ Trợ Hồn Sư bên chúng đi.
-Ừ.
Bằng Tiểu Lí nhắm tới Đinh Kiến Thần. Thấy người vượt qua trước mắt mình nhưng
Mị Vũ không có cách nào để thoát ra ngay bây giờ cả.
Bố Cái thấy chẳng ổn liền triệu hồi Súng Bong Bóng.
-Bong Bóng giúp tôi.
Bong Bóng cầm Búa Bong Bóng ném mạnh về phía trước. Bằng Tiểu Lí sử dụng địa
hình mà Địa Mộc Chấn tạo ra mà né tránh. Hồn kĩ này của chị em họ La không
phải chỉ để làm nứt đất không thôi đâu, nó còn gia tăng khả năng né tránh của
đồng đội nữa vì La Đô và La Thứ đã khống chế sao cho những nơi mà Bằng Tiểu Lí
đặt chân tới đều là những bàn đạp tự nhiên mà đối với đối thủ sẽ là những nơi
hiểm hóc nhất.
Né được chiếc búa đang lao nhanh tới mình. Bằng Tiểu Lí cười chế giễu vào mặt
Bố Cái, nàng cho rằng tên này rất yếu và làm được như thế là đã tròn vai của
một kẻ yếu rồi.
Nàng vận dụng U Mê Hương về phía Bố Cái, hắn dùng Súng Bong Bóng bắn tan những
luồng hồng khí này ra mọi phía.
Thấy nỗ lực của Bố Cái, Bằng Tiểu Lí nhíu mày. Nàng không muốn vận dụng Phệ
Khí Dịch nhưng có vẻ như Bố Cái sẽ không cho nàng thực hiện ý muốn đó.
-Phệ Khí Dịch!
Bố Cái dùng Roi Bong Bóng cuộn tròn lại thành hình cái dù rồi hất văng Phệ Khí
Dịch đi. Nhìn thấy cây roi của mình đầy vết loang lổ hắn cười khổ.
-Độc dịch của Đại Hồn Sư đúng không tầm thường.
Nhưng hắn nhanh chóng tạo một cây Roi Bong Bóng mới để tiếp chiêu với Bằng
Tiểu Lí. Thực ra Bố Cái cảm thấy rất nhẹ nhõm khi đối đầu với đội 13 vì hắn
nghĩ rằng trận này có thể còn dễ hơn trận tứ kết nhiều vì trong đội này chỉ
toàn là Hồn Sư Hệ Khống Chế. Cho dù cấp độ họ cao nhưng sức tấn công vẫn không
thể nào bằng Mị Vũ được, đây là nhược điểm của họ. Và còn một nhược điểm nữa.
Họ quá ỷ lại vào độc.
-Đến lúc rồi!