Vượt Qua Khó Khăn.


Bố Cái tấn công mạnh mẽ. Hồn lực hắn không còn nhiều nữa, thứ bây giờ hắn cần
làm chính là hỗ trợ Mị Vũ một cách tối đa.

-Hừm.

Tô Mộc Khải tức giận vì đã bị Bố Cái vượt mặt. Hắn hét vang một tiếng chặn mọi
thế công của Mị Vũ. Dù cố gắng thế nào Mị Vũ vẫn không thể gây nhiều sát
thương vào người hắn.

-Để hắn cho ta. Bong Bóng!

Cả hai tâm ý tương thông, khi Bố Cái chưa kịp gọi tên thì hắn đã bắt đầu tấn
công. Bong Bóng sử dụng Súng Bong Bóng của mình tấn công về phòng tuyến phía
sau của bên kia. Và đối tượng của hắn chính là Kinh Kha, một Mẫn Công Hồn Sư.
Hắn sẽ dồn sức bắn một phát cuối cùng này, hắn đã quyết tâm phải loại một
người bên đối phương ra bên ngoài.

-Pằng!

Một phát chí mạng, Bong Bóng không phải là Bố Cái. Đây là một phát cực kì chất
lượng, vận dụng hoàn hảo tốc độ lẫn sức công phá. Tô Mộc Khải không kịp ngăn
cản vì nó quá nhanh đi. Kinh Kha cũng không ngờ mình nấp đằng sau Tô Mộc Khải
lại vẫn bị dính đòn.

-Cậu có biết đường bay của bong bóng là như thế nào không?

-Nó không có một phương hướng nhất định nào cả, lơ lửng, trái, phải,.... Nó có thể đi bằng bất cứ phương hướng nào. Tôi đã sử dụng một chút thủ thuật đó chính là lợi dụng sức gió để có thể thay đổi phương hướng, còn một thứ nữa để quyết định đó chính là hồn lực bên trong đạn bong bóng. Hồn lực hình thành nên bong bóng thế nên trong bong bóng sẽ có hồn lực vận chuyển. Giống như bong bóng di chuyển một cách vô định, hồn lực bên trong cũng như vậy. Chỉ cần có thể điều khiển được sự di chuyển hồn lực bên trong thì có thể khiến bong bóng bay theo ý muốn của mình. Đó mới chính là sức mạnh của bong bóng, rất khó nắm bắt.

Bố Cái lại một lần được khai nhãn, có vẻ như hắn vẫn chưa hiểu rõ Vũ Hồn của
mình lắm. Cũng có thể do cấp độ còn thấp nên hắn vẫn chưa để ý nhiều.

-Sau này cậu nên dành ra một khoảng thời gian để suy nghĩ về điều này.

Bong Bóng nói xong liền lặng yên biến mất, Bố Cái giống như một người tỉnh
khỏi cơn mê. Hắn run lẩy bẩy vì một lần nữa cạn kiệt hồn lực.

Còn Kinh Kha sau phát chí mạng một cách bất ngờ ấy liền ngay lập tức ngất đi.
Dù sao cô cũng chỉ là một Mẫn Công Hồn Sư, không phải là dạng trâu bò như Tô
Mộc Khải.

-Khốn kiếp!

Tiểu Túy chửi tục, hắn chẳng ngờ rằng một tên Hồn Sư mới cấp 15 lại có thể một
phát tiêu diệt ngay một Đại Hồn Sư. Giờ đây là 2 đấu 3, nhưng bọn họ vẫn tin
rằng họ sẽ thắng vì hắn nhận ra rằng Bố Cái đã kiệt sức, còn Đinh Kiến Thần
lại là một Phụ Trợ Hồn Sư. Cho nên đây sẽ là 1 chọi 2, bọn họ đã cầm chắc
chiến thắng rồi.

-Hửm?

Đinh Kiến Thần vội vàng chạy tới để cho Bố Cái tựa vào, mặt cậu nhăn nhó lại
vì nhận ra rằng tình hình thật sự không ổn rồi.

-Ngươi ổn chứ?

-Không sao. Chỉ hơi bị thoát lực một chút thôi, ngồi nghỉ ngơi chút là khỏe lại liền. Nhưng có vẻ như không thể thi đấu được nữa rồi.

-Vậy là.

-Trận đấu này chắc có lẽ....

-Không thể nào. Chúng ta vẫn chưa thua.

-Vậy chứ ngươi muốn như thế nào nữa?

Bố Cái thật sự không tìm thấy được hi vọng gì ở đây cả. Hắn đã cố hết sức để
loại một Đại Hồn Sư –điều không tưởng đối với một đội toàn là Hồn Sư như hắn.
Giờ đây Mị Vũ không thể nào áp chế được hai người kia, nếu như hắn còn sót
chút hồn lực thì đã có cơ hội rồi. Giờ có thua vẫn chẳng ai có thể chê bai
được.

-Chúng ta vẫn còn cơ hội.

-Ý ngươi là sao?

Đinh Kiến Thần niệm chú. Trên tay hắn xuất hiện một đóa thất sắc liên hoa và
một hồn hoàn màu vàng trôi nổi cạnh hắn.

-Ngươi ngươi....

-He he. Ngươi cảm thấy ca quá vĩ đại phải không. Ta là hồn sư có tới hai vũ hồn. Sùng bái ca đi.

-Lam Sắc Diệp Liên. Phá Ngự!

Đinh Thần Kiến hô lên thì đóa thất sắc liên hoa đang lơ lửng trên tay hắn phát
sáng. Một cánh sen màu xanh rụng đi bay về phía Tô Mộc Khải. Tô Mộc Khải thấy
thế liền né tránh nhưng vẫn bị cánh sen ấy đuổi theo, hắn đành phải phòng ngự
nhưng hắn không nghĩ rằng hắn không thể nào phòng ngự được. Cánh sen chạm vào
người Tô Mộc Khải xong rồi biến mất giống như hòa tan vào hắn vậy. Rồi sau đó
trên trán của Tô Mộc Khải xuất hiện biểu tượng hoa sen màu xanh.

-Hồn Kĩ Thứ Nhất của ta là Phá Ngự. Phá bỏ đi 10% khả năng phòng ngự của đối phương không kể đến cấp bậc. Cấp bậc càng chênh lệch với hồn sư thì nó sẽ càng tốn hồn lực để duy trì hồn kĩ này.

Đây là Thực Vật Vũ Hồn mang khả năng phụ trợ mạnh nhất, ngay cả Khí Vũ Hồn phụ
trợ là Thất Bảo Lưu Ly Tháp cũng không bằng, một bên là tăng sức mạnh cho hồn
sư, còn một bên là xuyên phá làm suy nhược. Cả hai đều có khả năng tăng hoặc
giảm tới 10% khi sử dụng. Cứ mỗi 10 cấp nhận được một hồn hoàn thì sẽ tăng
thêm 10% hiệu quả. Hãy đem đặt trong trường hợp là lực lượng chúng ta đang
thua đối phương rất nhiều, xuyên phá làm suy nhược thuộc tính của chúng làm
thực lực chúng thua sút hoặc ngang bằng chúng ta. So với tăng trưởng thuộc
tính của bản thân lên thì hơn xa.

Một Đại Hồn Sư cấp 20 đánh với một Phong Hào Đấu La cấp 90. Sử dụng Thất Bảo
Lưu Ly Tháp tăng 10%, Đại Hồn Sư vẫn chỉ tăng sức mạnh một chút. Còn đối với
Phong Hào Đấu La thì sẽ giảm xuống nhiều nhất là một giai vì 10% của Đại Hồn
Sư khác Phong Hào Đấu La. Đây là theo phần trăm, sẽ không bao giờ phân biệt ít
hay nhiều. Quan trọng là có đủ hồn lực để duy trì trạng thái suy nhược được
không, một Đại Hồn Sư không thể nào sử dụng hồn kĩ lên Phong Hào Đấu La được
vì chênh lệch cấp bậc quá nhiều, không đủ hồn lực để đáp ứng.

-Tốt lắm!

Bố Cái mừng rỡ, hắn không ngờ rằng trong đội hắn lại có hồn sư có vũ hồn song
sinh.

Mị Vũ cười mỉm. Cô nhận ra rằng Tô Mộc Khải đang run lên vì sợ hãi, có vẻ như
hắn không ngờ rằng hồn kĩ tên Đinh Kiến Thần là thần kì như vậy.

Mị Vũ dùng Hồ Ly Châm đâm vào phía bên trái rồi luồn ra sau gáy Tô Mộc Khải
nhưng hắn nhanh chóng đỡ được và giãy thoát khỏi đòn tấn công ấy. Dù sao hắn
cũng là một Đại Hồn Sư, cho dù bị suy nhược cũng không đến mức để một tên Hồn
Sư đánh chật vật không có lực hoàn thủ.

-Hừm.

Bố Cái đang ngồi dưới sân khôi phục, hắn không thể để nỗ lực của Mị Vũ thành
vô ích được. Đinh Kiến Thần thì núp sau Bố Cái sợ tên Tiểu Túy tìm đến hắn gây
chuyện.

Đinh Kiến Thần đã đoán đúng. Thấy tình hình ngang tài ngang sức giữa hai kẻ
đang đấu nhau đằng kia, hắn đành lẻn qua Mị Vũ để nhắm tới hai con mồi béo bở
đằng sau cô. Mị Vũ thấy vậy nhưng không thể làm gì được vì Tô Mộc Khải bám
nàng quá chặt làm cô phải dốc toàn lực mà đáp trả.

-Hừ.

Mị Vũ lui về, cô kết ấn xong rồi vung tay về phía Tô Mộc Khải. Hắn không biết
cô giở trò gì nhưng tình thế trước mắt là phải bám chặt lấy Mị Vũ nên hắn đành
phải xông lên cản bước sợ cô nàng này lại quay về chiến tuyến phía sau.

Mị Vũ thấy vậy cười thầm, dưới lớp áo của cô chợt bay ra thứ gì đó lao về phía
Tô Mộc Khải. Hắn bất ngờ nhưng chẳng hoảng, dùng hồn kĩ của mình định đánh bay
thứ đó đi nhưng hình như vật đó có linh tính tránh thoát khỏi đòn tấn công của
hắn. Không những vậy nó còn lợi dụng sự tiếp xúc ấy mà luồn vào bàn tay hắn.

-Ách!

Tô Mộc Khải đau nhói, hắn nhìn thấy một con rắn màu bích ngọc, thân dài tầm
20cm đang nhấp nháy đôi mắt đỏ sậm cắn một phát thật mạnh vào hắn. Tô Mộc Khải
cảm nhận người mình đang có cảm giác rã rời choáng váng. Hắn định đập con rắn
này nhưng không thể vì khi con rắn thấy hắn có ý định tấn công, lớp vảy lấp
lánh như gương màu ngọc bích ấy như phát sáng lên ngăn cản luồng khí lực của
hắn cứ như là trứng chọi với đá vậy, không những không làm gì được mà còn bị
phản lực của chính mình dội lại.

Mị Vũ thoát khỏi con tê tê Tô Mộc Khải liền quay về trợ giúp đội mình. Tiểu
Túy nghe thấy tiếng hét của Tô Mộc Khải, quay đầu lại thấy hắn đang nằm đo đất
gào rú co giật liền thầm than sợ hãi. Đối với hắn thì nếu như con tê tê này đã
nhắm tới ai rồi thì chắc chắn sẽ bám như đỉa không dứt, ai ngờ chỉ mới một
chút thôi mà đã nằm chật vật dưới mặt đất rồi.

-Đinh Kiến Thần. Hấp tên này!

-Được.

Đinh Kiến Thần nghe Mị Vũ nói vậy, một hồi ngâm xướng vang lên. Phá Ngự tiếp
tục được áp dụng lên Tiểu Túy. Giờ đây hắn đã cảm nhận được suy giảm mà Tô Mộc
Khải đã gánh chịu.

Mị Vũ không nói nhiều, Hồ Ly Châm tiếp tục đối đầu với Tiểu Túy. Hắn thật sự
tức giận, một đội không có lấy một Đại Hồn Sư lại có thể ép tụi hắn tới mức
này. Lúc đầu bọn hắn chỉ coi đội 7 này là một đội may mắn và có chút thực lực
nên mới có thể vào được tới vòng này, nhưng bây giờ hắn thật sự bị bọn người
này quay như chong chóng không biết bao nhiêu lần.

Nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của Tiểu Túy. Cô nàng không đổi sắc vẫn giữ nguyên thế
công.

-Ầm.

-Hự.

Mị Vũ rên đau đớn, dù sao Tiểu Túy vẫn là Cường Công Hồn Sư, lực tấn công
không thể xem nhẹ được. Trông thấy Tiểu Túy nhẹ nhàng lùi về với vẻ tươi cười
hớn hở cô tiếp tục nhào tới.

-Nếu như cô đã muốn ăn đòn như vậy thì ta sẽ giúp cô.

Ngay khi đòn tấn công cả hai chạm nhau, con rắn lúc trước đã cắn Tô Mộc Khải
gào lên thét xuống lại từ tay áo của Mị Vũ bay ra. Nó trườn tới ngoặm một phát
thật to và sâu vào nắm tay Tiểu Túy.

-Ui a!!!.

Tiểu Túy lui về. Hắn cũng giống như Tô Mộc Khải gắng sức giết con rắn này hoặc
hất tung nó đi nhưng nó cắn hoài không nhả. Dần dần sự mệt mỏi choáng váng
tràn về. Mị Vũ bắt đầu tấn công dồn dập, Tô Mộc Khải phản kháng hết sức chật
vật, đã vậy còn phải lo cho cánh tay đang đau nhức tột cùng bởi con rắn kia
gây ra vì vậy Mị Vũ dần dần chiếm thế thượng phong.

Bố Cái vừa tỉnh dậy, thấy Mị Vũ đang hành sấp mặt Tiểu Túy và một Tô Mộc Khải
đang nằm im lìm đằng kia liền ngạc nhiên khôn cùng. Chẳng ngờ được cô nàng này
lại mạnh mẽ như vậy. Hắn không ngồi im nữa, hồn lực hắn đã khôi phục được một
chút, đủ để làm ít chuyện.

-Mị Vũ!

Thấy Bố Cái chạy lại phía mình, Mị Vũ dùng nhiều sức hơn để tấn công nhằm tạo
sơ hở để cho Bố Cái có cơ hội cùng mình phối hợp. Sức chiến đấu của Tiểu Túy
quá dữ dội, dù cho bị Mị Vũ chèn ép tới đâu nhưng hắn vẫn cố gượng chống đỡ.

-Búa Bong Bóng.

Bố Cái chẳng cần biết là có sơ hở hay không, hắn dùng toàn lực chấn mạnh một
phát. Tiểu Túy đỡ được đòn tấn công toàn lực của hắn nhưng cũng phải run lẩy
bẩy. Thấy được trạng thái không hề ổn của Mị Vũ lộ ra hoàn toàn, nàng vận sức
dùng đuôi mình hất Tiểu Túy ra ngoài sàn đấu.

-Tô Mộc Khải. Ngươi nhận thua hay để bọn ta tiễn ngươi một đoạn.

Bố Cái thấy Tô Mộc Khải tỉnh dậy với vẻ mặt ngu ngơ liền nói cho hắn. Tô Mộc
Khải nhìn thấy chỉ còn một mình ở trên sàn đấu, lại ngó thấy vẻ mặt nguy hiểm
của hai người này liền hung hăng nói.

-Các ngươi chơi gian lận, dám xài hồn thú để tấn công chúng ta.

-Ngươi có thể hỏi trọng tài để biết thêm chi tiết.

-Ta tuyên bố đội 7 là đội chiến thắng.

Tô Mộc Khải thấy trọng tài tuyên bố như vậy liền muốn kháng cự nhưng nhìn thấy
vẻ mặt trọng tài hung tợn nhìn hắn, hắn hoảng sợ chẳng nói, ôm cục tức bước
xuống. Hắn không ngờ rằng tụi này lại chơi bẩn như vậy, nhưng khi về với đội
của mình, hắn giải bày sự căm tức ấy đối với lão sư của hắn thì liền bị một
tát ngay mặt.

-Ngươi giả vờ ngu hay bị ngu thật. Cái cớ như thế mà cũng có thể tìm ra được à.

-Ủa? Vậy là sao hả lão sư?

-Còn hỏi. Cút!!!

.....

-Thấy trọng tài nhìn đồng đội của Bố Cái một cách rạng rỡ như vậy làm hắn cảm thấy buồn cười. Hắn cứ nghĩ rằng một mình Đinh Kiến Thần đã khủng bố rồi, ai ngờ Mị Vũ đây cũng là người sở hữu vũ hồn song sinh. Mị Vũ nói với hắn vũ hồn của nàng là Bích Ngọc Kì Độc Xà và hồi nãy là hồn linh của nàng tấn công.

-Hồn Kĩ Thứ Nhất của ta là Liệt Phá Chân Độc. Chỉ cần cắn hoặc thổi khí độc có thể khiến cho hồn sư choáng váng nhẹ, nhưng do vì ta đã cho hồn linh của mình cắn trực tiếp nên độc lực mạnh hơn rất nhiều khi phun khí độc. Cũng một phần là do Đinh Kiến Thần đã xài phá ngự nên độc tố của ta lây lan nhanh hơn bình thường và hiệu quả cũng nhờ thế mà tăng cao.

-Các ngươi làm ta kinh ngạc lắm đấy. Nhưng mà việc phụ gia hồn hoàn cho hai vũ hồn có xảy ra bất lợi gì không?

-Ngươi đừng lo cho ta. Con đường ta đi trước mắt vẫn sẽ là phụ gia hồn hoàn cho Mộng Nhu Hồ Ly. Còn đối với Vũ Hồn này thì ta sẽ không, hấp thu hồn hoàn đầu tiên là do bị bắt buộc thôi

Bố Cái nhìn thấy một màu xanh lá cây đang lướt qua mặt mình bèn mỉm cười. Hồn
Linh Cao Cấp a, hắn may mắn lắm mới có được một hồn linh vậy mà nàng cũng sở
hữu, chắc gia thế nàng chẳng bình thường.

-Hừ. Cậu như thế là xem thường tôi rồi đấy. Tôi mà là Hồn Linh Cao Cấp thì chắc cái con rắn thối kia là phế thải rồi.

-A. Thế cậu nói cậu có gì đáng giá hơn nó nào? Cậu cũng chỉ có thể phụ gia một hồn hoàn như nó mà thôi.

-Nó đúng là một Hồn Linh Cao Cấp, nhưng tôi có thể tăng niên hạn hồn hoàn cho cậu. Cậu có thấy một hồn linh nào giống tôi có thể tự do chiến đấu mà chẳng bị rào buộc nào như tôi chưa? Cậu nên biết rằng Hồn Linh chỉ có tác dụng tăng sức chiến đấu cho cậu, chính xác hơn là tăng hiệu quả hồn kĩ. Như con rắn hồi nãy, nó chỉ đang phụ trợ hồn kĩ của nàng ta phát huy thêm hiệu quả bằng cách cắn lấy, nhìn kĩ sẽ thấy lúc ấy cô ta có thổi nhẹ một cái, vừa trong vừa ngoài mới có thể khiến cho hai tên kia bị trúng độc mạnh như vậy.

-Ồ. Nhưng tôi thấy cô ấy có vẻ mạnh hơn cậu. Tôi thấy độc của cô ấy rất mạnh có thể làm cho hai tên Tô Mộc Khải và Tiểu Túy mất sức chiến đấu.

-Đơn giản. Vũ Hồn của cô ta là Bích Ngọc Kì Độc Xà, hồn linh của cô ta cũng là Bích Ngọc Kì Độc Xà nữa. Vũ hồn và hồn linh cùng loại thì hỗ trợ phải hơn xa bình thường. Đã vậy Bích Ngọc Kì Độc Xà còn là một trong tam đại độc xà, chẳng có lí do gì độc không mạnh cả. Vũ hồn của cậu so với cô ta là một trời một vực, cậu chưa tính tới đều đó à?

-Ừ nhỉ. Chênh lệch của tôi và nàng rất lớn.

-Há há. Trông cậu có vẻ buồn bã nhỉ, ghen tỵ chăng?

-Không không. Tôi cảm thấy được sự ưu tú của Mị Vũ, càng như vậy làm tôi càng cảm thấy khó chịu. Hồn Linh Cao Cấp không phải muốn có là được, chắc chắn bối cảnh của cô ấy rất lớn. Tôi sợ một kẻ yếu kém như tôi không giữ được mối quan hệ bạn bè với cô ấy.

-Ai nói cậu yếu kém. Chẳng qua là do cậu vẫn chưa nhìn thấy tương lai của cậu thôi. Tôi đảm bảo rằng cậu sẽ trở thành một hồn sư vĩ đại.

-Bong Bóng này. Dù cho cậu là hồn linh của tôi nhưng có vẻ như chúng ta vẫn chưa hiểu rõ nhau nên cậu còn giấu tôi một số điều.

-Đúng vậy. Tôi vẫn chưa tin tưởng và thừa nhận cậu. Giờ đây tôi chỉ đang làm tròn trách nhiệm thôi. Muốn đạt lấy sự tin tưởng của tôi cậu còn phải trải qua nhiều thứ.

-Ừm. Thôi được. Tôi mong cậu sẽ trải lòng với tôi hơn. Dù sao chúng ta là bạn bè mà.

-Bạn bè?

-Cậu không biết bạn bè là gì sao?

Bố Cái nhìn Bong Bóng một cách vui vẻ.

-Bạn bè chính là những người có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn khó khăn. Hi sinh tất cả vì nhau, luôn luôn tin tưởng và mãi mãi bên nhau.

-Cùng nhau? Hi sinh? Tin Tưởng?

-Cậu sẽ hiểu, có một ngày nào đó sẽ có thứ cậu cần phải bảo vệ. Đấy là lúc cậu nhận ra rằng hai chứ bạn bè nó đặc biệt như thế nào.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #8