Bị Gái Phá Quán.


Mấy bữa hôm nay ở quê không có mạng nên đành viết đợi kiếm chỗ có mạng đăng
sau. Khuya có vài chương nữa nhé.

--------

-Tình cảm ta giành cho ngươi cũng rất đặc biệt đấy. Ngươi đối với ta rất quan trọng.

-Thật vậy sao?

-Ờ. Ngươi giúp đỡ ta quá nhiều, ta chẳng biết phải báo đáp sao. Ngươi giúp ta tu luyện rồi đủ thứ. Ngươi chẳng đòi hỏi gì quá đáng, ngươi luôn tận tình giúp đỡ. Tất cả là do ta chấp nhận những việc ngươi làm chứ ngươi chẳng hề làm gì quá đáng cả, ta còn cảm thấy hứng thú với ngươi nữa.

-Ngươi cũng thích ta sao?

-Ừm. Ta coi trọng ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều phiền lòng. Giờ quan trọng là việc tu luyện.

-Thế ngươi vẫn muốn ngủ cùng ta chứ? Ngươi không giận ta về những hành động của ta chứ?

-Không hề không hề. Chỉ là do ngươi không nói khiến chúng ta không thể nào hiểu nhau thôi, giờ hiểu nhau rồi, ngươi muốn gì ta sẽ tận lực giúp đỡ.

-Hề hề. Lại đây ôm cái!

-Ngươi thật là. Dậy tắm rửa đi, hôi rình. Lát nữa hãy tính tiếp.

-Được được. Bố Bố không giận thì Đường Đường sẽ vui.

-Ngốc!

-Hề hề.

-Tam đệ. Đệ có định hỏi hắn xem vũ hồn thứ hai của hắn là gì không vậy?

-Ca tò mò về chuyện này sao?

-Đương nhiên rồi. Đệ hỏi thử xem.

-Đệ nghĩ là mình không nên hỏi. Ai cũng có bí mật của mình, khi nào tới thời điểm thích hợp đệ sẽ hỏi. Giờ việc cần làm là lên cấp 30 càng sớm càng tốt.

-Đệ muốn kiếm hồn hoàn thứ 3 đến vậy sao? Đệ định phụ gia hồn kĩ như thế nào?

-Đệ muốn học hồn đạo khí nhưng họ yêu cầu là phải 3 hồn hoàn trở lên mới có thể nghiên cứu và học tập được.

-Ừm. May mắn là đệ không bỏ quên chuyện học tập hồn đạo khí qua một bên. Ta muốn nhắc nhở cho đệ rằng tương lai của đệ một phần nằm ở hồn đạo khí đấy.

-Đệ luôn nhớ mà. Nhưng trước tiên cần sống sót qua năm học này đã. Năm học này chỉ có 5 tháng, trong vòng 5 tháng đệ phải đạt cấp 28.

-Đơn giản mà. Ngủ cùng Thập Đường thì ta đảm bảo với đệ 5 tháng đệ sẽ đạt cấp 30.

-Ừm. Nhưng đệ vẫn lo.

-Vậy ráng lên. Ta sẽ dẫn đệ kiếm hồn hoàn thứ 3 thật thích hợp. Đến lúc đó sẽ chẳng còn ai khinh thường đệ nữa.

-------

Bố Cái ôm Thập Đường trần truồng ngủ suốt, cả hai cùng nhau ăn uống học tập.
Thế là 3 tháng cũng dần trôi qua....

Hồn lực của Bố Cái đã đạt cấp 27, chỉ còn thiếu một cấp nữa thôi là đạt đến
yêu cầu của Băng Kiều lão sư. Còn Thập Đường đã đạt cấp 32 rồi.

-Ngươi thật sự muốn vậy với ta sao hả Đường Đường?

-Ôm. Ôm nữa.

-Rồi rồi thì ôm.

-Mà nghe nói Băng Kiều lão sư muốn tìm ngươi có việc hệ trọng đấy.

-Thế cùng ta đi xem sao.

Bố Cái đến phòng giáo viên của Băng Kiều, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy nàng đang
say sưa ngồi trên bàn làm việc của mình. Khi nhìn thấy Bố Cái, nàng ngước nhìn
hắn và nói.

-Ngồi xuống đi! Ta có chuyện muốn nói với hai người các ngươi nhưng phải đợi Đinh Kiến Thần tới đã.

-Chào Băng Kiều lão sư. Ta tới rồi đây.

Đinh Kiến Thần tới cùng với Diệp Lực Kính, Bố Cái tò mò không biết chuyện gì
chuẩn bị xảy ra đây.

-Ta muốn chuyển lời sư phụ của các ngươi.

-Sư phụ vẫn khỏe mạnh sao hả Băng Kiều lão sư!

-Người vẫn khỏe. Nhưng... mà người lo cho các ngươi, bảo ta rằng phải dạy dỗ các ngươi thật tốt.

-Ồ. Sư tỷ lúc nào chẳng chu đáo chăm sóc bọn ta.

-Ngươi biết thế là tốt. Ta còn hay tin rằng người sẽ dạy các ngươi khi các ngươi học năm hai.

-Thật sao? Chắc chắn tin này chính xác chứ?

-Chính miệng sư phụ của ngươi nói, còn trật đi đâu được. Mau mau học tập nghiêm chỉnh vào. Nhất là ngươi đấy Bố Cái! Suốt ngày lên lớp cứ ngủ cùng với Thập Đường, hai người các ngươi không bị phạt ăn không ngon ngủ không yên à?

-Rõ ràng là Băng Kiều lão sư chỉ muốn rèn luyện thân thể là chính, ngài chỉ dạy cho chúng ta những bài học bổ ích. Chính vì ta nghe tới thấm nhuần vào trong tai nên dần dần nó trở thành những bài ca ru ta vào giấc ngủ.

-Ngươi còn nói nhảm? Ta muốn cho các ngươi biết một tin quan trọng.

-Trường của ta sẽ chuẩn bị mở một cuộc tân binh tổng thi đấu.

-Tân binh tổng thi đấu? Nghe trông có vẻ sang nhỉ!

-Tiểu Đinh. Ngươi muốn chết?

-Không không không. Băng Kiều lão sư cứ nói, trò đang lắng nghe đây.

-Cuộc tân binh tổng thi đấu trường tổ chức ra chính là muốn xem xem trong những học sinh năm nhất có đứa nào là hạt giống tốt để được trường cho lọt vào danh sách học sinh hạt giống không. Những đứa học sinh hạt giống ấy có lợi ích chính là sau này 100% vào nội viện đấy.

-A! Thích quá!

-Không những vậy. Giải quán quân còn được thưởng tới 3 hồn cốt. Các ngươi biết giá trị của hồn cốt phải không? Có tới những ba cái đấy.

-Trời ơi! Chúng ta phải tham gia liền mới được.

-Sư phụ các ngươi có nói rằng. Các ngươi phải tham gia giải đấu này với mục tiêu là giành quán quân, nếu không đừng gọi ông ấy là sư phụ nữa.

-Sao sư phụ thích chức quán quân ấy vậy nhỉ?

-Các ngươi nên nhớ, các ngươi là học trò của Đại Cường lão sư, chẳng lẽ những tinh hoa kiến thức các ngươi không được nhận chút gì từ sư phụ sao? Các ngươi phải làm rạng danh cho sư phụ. Hiểu chứ?

-Sư phụ hiện tại đang ở đâu vậy? Chúng ta muốn gặp người!

-Hiện tại sư phụ đang ở bên trong nội viện, ngài không thể đi ra ngoài gặp các ngươi được vì còn phải làm một số thứ. Các ngươi liệu mà hoàn thành trách nhiệm được giao phó. Nếu các ngươi giành được quán quân sẽ có phần thưởng từ sư phụ.

-Chúng ta tham gia nhưng phải phổ biến một chút luật lệ đi chứ! Mà sao lại là chúng ta tham gia?

-Nói thật. Lớp của chúng ta là lớp kém nhất, chỉ có mỗi mình Thập Đường là hồn tôn 3 hồn hoàn thôi. Còn tất cả đều là đại hồn sư 2 hồn hoàn hết. Ngươi có biết những lớp khác nhân tài nhiều cỡ nào không?

-Chính vì vậy ta mới tin tưởng và giao phó cho các đệ. Ta đưa 4 người tới đây để cả 4 người cùng tham gia cuộc thi này.

-Cuộc thi này muốn tham gia thì phải có ít nhất 3 người và nhiều nhất là 4 người, 1 người sẽ làm dự bị. Các ngươi sẽ thi đấu 3vs3 và 1vs1.

-Thế bao giờ bắt đầu.

-Ngày mai.

-Trời! Sao bây giờ mới nói!

-Việc này các ngươi nên hỏi trường. Thực chất trường làm vậy để thúc ép các ngươi bộc lộ tiềm năng của mình. Các ngươi lo mà thể hiện để lọt vào mắt xanh của các thầy cô, biết đâu sau này các ngươi lại kiếm được một ai đó nhận làm sư phụ thì sao.

-Sư tỷ cũng âm mưu sẵn rồi đúng không?

-Các ngươi không muốn thi cũng được. Nhưng nhớ không thi là chịu phạt không chỉ của ta mà còn của sư phụ đấy.

-Ráng lên!

Băng Kiều lão sư tiễn 4 người ra ngoài. Bố Cái choáng váng, ngày mai đã bắt
đầu thi rồi mà trong lòng bọn họ vẫn còn đang hoang mang không biết nên xử trí
như thế nào.

-Ngươi đã nghe Băng Kiều lão sư phổ biến hết tất cả luật lệ chưa! Mau mau nhớ và thực hiện đấy.

-Ta nghe hết rồi. Nhưng thực sự người làm điều này hơi quá đáng, chẳng nói chẳng rằng trước lớp cứ để áp đặt chúng ta.

-Thật sự sư tỷ không muốn làm như vậy đâu. Biết sao không?

-Bố Bố này. Có phải vì Băng Kiều lão sư sợ đúng không?

-Phải! Sư tỷ sợ khi nói tin này ra sẽ dập tắt đi sự tự tin của học sinh trong lớp. Ai cũng biết đến lớp chúng ta là lớp yếu nhất, nói ra không có ai tham gia thì tự làm mất mặt chính mình sao?

-Nhưng ta thấy dạy dỗ theo phương pháp của Băng Kiều lão sư rất tốt. Ta thấy sự tiến bộ rõ rệt của học sinh trong lớp mà.

-Đúng là những học sinh đều tiến bộ cả. Tất cả những học sinh đây có rất nhiều người chưa chắc có thể tiến vào năm hai, nhưng nhờ những bài tập dã man của nàng đã khiến họ có cơ hội tiến xa hơn. Nhưng đó chỉ là con đường học vấn thôi, còn tham dự cuộc thi này vẫn còn quá sức.

-Cứ như ngươi đi guốc trong bụng vậy nhỉ Bố Bố!

-Đương nhiên. Ta mà.

-Được được. Nếu như vậy rồi thì chúng ta đi ăn một chút rồi bàn bạc chiến thuật tác chiến sau.

-Nhất trí. Chúng ta đến chỗ Diệp Lực Kính tụ tập ăn uống thôi.

-Các ngươi ngày nào cũng tới chỗ ta, còn bày đặt ra vẻ.

-Thì phải như vậy ngươi mới không từ chối bọn ta chứ.

-Ta chỉ ngán mỗi Thập Đường thôi, còn các ngươi thì còn lâu.

-Hahaha.

Bố Cái đến ngay trước cổng trường, bên cạnh trường có một quán tên là Hạnh
Phúc Quán. Đây là quán của Diệp Lực Kính mở từ khi hắn vào trường tới nay.
Thực chất thì đây là nơi kiếm kế sinh nhai của hắn, hắn nấu ăn rất ngon nên đã
tự mở quán để trang trải cuộc sống. Mới mở được 3 tháng thôi nhưng học sinh
lẫn thầy cô từ trên xuống dưới đều biết hắn, được ăn món hắn nấu và tấm tắc
khen ngon. Bọn Bố Cái cũng đã tới đây ăn rất nhiều lần rồi, mới lần đầu tiên
thôi đã cảm thấy sự tài hoa của Diệp Lực Kính rồi.

-Ngươi nấu ăn đúng là không có chỗ chê đấy Diệp Lực Kính à!

-Các ngươi quá khen. Ta cũng chỉ vì miếng cơm manh áo thôi. Mà các ngươi đến ăn chờ hơi lâu đấy, vì quán không có người phụ, chỉ có mình ta nấu mà khách lại đông.

-Ngươi đừng lo. Có gì chúng ta phụ ngươi.

-Vậy thì tốt quá. Nhưng không có trả công đâu đấy!

-Công của chúng ta là một bữa ăn thịnh soạn trong quán ngươi. Lo mà chuẩn bị hậu đãi cho tốt.

-Được rồi. Nhưng Thập Đường này, ngươi làm ơn ăn ít lại hộ ta một cái, lát có gì vào căn tin ăn tiếp chứ ngươi mà ăn miễn phí ta chịu không có nỗi.

-Nếu biết vậy thì còn không mau mau làm nhiều cho bổn đại gia ăn.

-Hai da. Chuyến này lại thua lỗ nặng tiếp rồi.

-Hahaha....

Vừa mới tới quán xong là đã thấy một hàng người dài đứng xếp hàng chờ quán mở
cửa rồi. Thật sự thì bọn Bố Cái đã quen với điều này rồi, cứ mỗi lần đi chung
với Diệp Lực Kính là có biết bao nhiêu ánh mắt dồn về phía họ.

-Giờ mở cửa đã đến. Mời mọi người vào!

Lần lần từng lớp người tiến vào ngồi vào bàn để ăn uống. Đinh Kiến Thần và Bố
Cái được giao một chân chạy bàn, còn Thập Đường thì phụ Diệp Lực Kính nấu
nướng.

-Quán này ngày nào cũng đông. Mệt chết đi được.

-Ráng lên Tiểu Bố. Hết giờ thì ngươi muốn ăn gì cũng được.

-Có bao giờ quán bán hết giờ đâu. Toàn hết đồ ăn trước khi hết giờ không à! Cho nên chúng ta mới sắm thêm một cái bảng để chặn những người khác tiến vào khi không thể bán được nữa đấy! Chứ không họ ngồi chờ mà không có ăn thì phá nát hết cả cái quán à!

-Còn ở đó nói chuyện. Bàn kia gọi đồ ăn kìa.

Bố Cái đang loay hoay phụ bạn mình nhưng đột nhiên hắn nghe thấy tiếng ré của
Đinh Kiến Thần.

-Tiểu Đinh. Ngươi có sao không hả?

Bố Cái vừa chạy lại đã thấy ngay một Đinh Kiến Thần đang nằm đo dưới đất ôm
đầu giãy dụa.

-Đau quá đau quá Bố Cái ơi.

-Ngươi làm sao vậy? Ai làm ngươi ra nông nỗi này vậy hả?

-Là ta làm đấy.

Một cô gái từ bàn đối diện đứng dậy nhìn hắn. Cô bé này mặc một chiếc váy màu
trắng, khuôn mặt trắng trẻo trông rất thanh tú dễ nhìn môi hồng chúm chím, tóc
dài ngang vai đang hất cằm lên nhìn hắn.

-Ta thấy hắn có ý đồ xấu với ta nên ta cho hắn một bài học. Không biết có phiền lòng đến quán không?

-Cô. Cô dám gây sự với chúng ta?

-Thì sao? Ta thích như vậy đấy! Ngươi làm gì ta nào?

Bố Cái nhìn thấy một tia sáng lóe lên từ phía cô ta bắn về phía mình. Hắn giật
mình ngăn cản nhưng không thể được, tia sáng ấy bắn vào đầu hắn. Đây giống như
một luồng công kích đánh mạnh vào não bộ của hắn.

Nhưng hắn đã trải qua việc tẩy lễ, hắn đã tiến hóa linh hồn rồi, giờ tinh thần
lực của hắn không còn như trước đây nữa mà đã ở một đẳng cấp khác. Đối với một
luồng tinh thần lực nhỏ bé này, hắn có thể dễ dàng đánh tan nó trong tinh thần
hải của mình.

-Hừ!

Hắn tức giận thật sự rồi. Cô gái này không chịu giải thích cho hắn biết mà đã
vội tấn công hắn rồi. Hắn không nhịn nữa mà bắt đầu ra tay.

-Dừng tay lại!

Nhưng Bố Cái không hề dừng tay, hắn nghe thấy có một giọng nói khác vang lên
nhưng hắn không thèm để ý. Vẫn động tay của mình đánh lên người cô gái.

Một chưởng từ phía nào tới định giáng xuống lưng của Bố Cái. Một cô gái khác
mặc đồ bình dân áo vải từ bàn của cô gái áo trắng này bay vòng ra sau lưng Bố
Cái định cho dọa cho hắn sợ không động thủ nữa. Nhưng có vẻ như người này vẫn
không để ý gì tới nàng.

-Nếu như ngươi không dừng tay ta sẽ đánh tên bạn của ngươi.

Bố Cái quay lại nhìn thấy cô gái này đang uy hiếp mình bèn tức giận. Nhưng
chưa kịp làm gì hắn đã thấy Thập Đường đi ra.

-Chuyện gì vậy Bố Bố!

-Hai người này định đả thương ta và Đinh Kiến Thần.

-Cái gì?

Thập Đường vừa ra, mới hỏi chuyện xong đã phản ứng dữ dội nhìn hai cô gái lạ
mặt này với ánh mắt đầy nộ khí.

-Đừng đánh họ Bố Cái. Lỗi là do ta.

Đinh Kiến Thần đứng dậy nhìn Bố Cái vội giải thích.

-Là do ta thấy các nàng sinh đẹp quá, muốn trêu đùa một chút thôi.

-Hừ. Tên biến thái như ngươi còn dám nói chỉ trêu đùa một chút. Coi chừng miệng lưỡi của ngươi có ngày không còn đấy.

Cô gái áo trắng không thèm nể nang chửi thẳng vào mặt Đinh Kiến Thần nhưng hắn
cũng cười cho qua.

-Còn ngươi nữa. Dám dánh ta, coi chừng ta đấy!

-Ngươi có tin ta đánh ngươi ngay bây giờ không?

-Ngươi dám. Lên đây!

-Thôi ngay!

Một cô gái từ bên ngoài bước vào, nếu như nói Băng Kiều lão sư là một cô gái
đẹp thì người vừa bước vào đây chính là một cô gái xinh xắn đẹp mê ly. Cô bé
khoác trên mình chiếc áo dài màu đỏ, khuôn mặt đẹp đẽ ấy vừa mở miệng cất lời
thôi đã khiến cho ngàn hoa thất sắc rồi.

Nàng vội tiến lại gần Bố Cái cúi người xuống xin lỗi.

-Ta xin lỗi vì hai người này đã gây rắc rối cho quán!

-Tiểu thư! Nhưng mà....

-Không nhưng nhị gì cả. Các ngươi đến ăn quán người ta mà còn gây sự.

-Do tên kia hắn quá đáng.

-Thôi được rồi. Chúng ta sẽ đền bù thiệt hại cho các người.

-Không cần. Chỉ khuyên cô mau dạy dỗ lại hai người này, đem ra đường không cẩn thận coi chừng có ngày rước nhục vào thân.

-Ngươi.

-Ta đã nói là không được nói gì nữa rồi mà.

-Vâng tiểu thư.

Thấy hai đứa con gái mới vừa hồi nãy hùng hổ muốn đánh nhau với Bố Cái giờ lại
ngoan ngoãn nép đằng sau lưng cô gái này.

-Ta sẽ về dạy dỗ lại. Nhưng cũng không ngờ rằng ngươi đây ăn nói lại sắc bén như vậy.

-Quá khen quá khen. Tiểu thư con nhà quyền quý, ta đây một kẻ buôn bán nghèo đâu thể nào so sánh được.

-Vậy thôi chúng ta đi. Đây là tiền chúng ta đền bù, các ngươi lấy cho ta vui.

-Nếu như tiểu thư đã nói vậy thì ta xin phép lấy túi tiền này vậy.

Bố Cái nhanh chóng giật túi tiền từ tay vị tiểu thư này đưa cho Thập Đường kêu
hắn đem vào trong đưa cho Diệp Lực Kính. Còn đám con gái này cuối cùng cũng
chịu đi.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #30