Tình Ái Chi Tâm Lực.


-Sao bọn họ lại điên vậy chứ!

-Còn do ai nữa, không phải do ngươi chọc ghẹo họ sao?

-Thì ta cũng chỉ là nói chơi thôi chứ có làm gì quá đáng đâu, cũng do cô ta cứ bùng lên như con điên ấy chứ!

-Ngươi sau này kiềm chế bớt đi, không muốn thương tật đầy mình thì dừng trò này lại.

-Kệ ta đi.... Đây chỉ là trường hợp hi hữu thôi, mà lỡ như có chuyện thì cầu cứu các ngươi thôi

-Ngươi.... Đánh chết cũng không chừa mà!

-Thôi. Phụ xong đi, ăn rồi về bàn tiếp.

Khi giải quyết xong mọi việc, Bố Cái tụ họp mọi người lại để bày bố chiến
thuật.

-Nếu như đã chung nhóm với nhau. Ta muốn mọi người phải nói cho ta biết thực lực của mình, vũ hồn của ta là bong bóng nước.

-Vũ hồn của ta là vũ hồn bản thể, chính là cơ thể này.

-Vũ hồn của ta là kim tiêm.

-Vũ hồn của ta là Lôi Sinh Tế Ưng.

-Ồ. Là Lôi Sinh Tế Ưng cơ à! Vậy thì quá được rồi. Giờ chúng ta sẽ chỉ định mọi người như thế này....

-Mà chúng ta có cần tập luyện để chuẩn bị không?

-Cũng được. Giờ các ngươi nói cho ta biết tác dụng của hồn kĩ đi.

-....

-Rồi rồi. Tất cả đều đã ổn thỏa. Mai các ngươi chỉ cần đánh hết sức là được, ta sẽ là chủ khống của cả đội, các ngươi phát huy thoải mái, ta sẽ tận lực tạo cơ hội cho các ngươi tỏa sáng.

-Ok! Người nào về nhà nấy đi.

Bố Cái cùng Thập Đường đi về, bỗng Bố Cái nảy ra sáng kiến.

-Đường Đường này.

-Hở?

-Vũ hồn của ngươi và ta quyến luyến nhau như thế, chắc độ hòa hợp rất cao nhỉ?

-Hòa hợp gì nữa, là dung hợp rồi! Ngươi là của ta đấy, ngươi phụ ta chính.

-Vậy thì ngươi và ta sao không thử xem liệu hồn lực của ngươi có thể cho ta xài được không?

-Không biết. Thử xem.

Thập Đường nắm tay Bố Cái lại. Bố Cái cảm nhận được hồn lực của Thập Đường

Bố Cái triệu hồi Roi Bong Bóng. Cây roi của hắn to mạnh tràn đầy lực lượng hơn
lúc đầu. Hồn lực của Bố Cái trở nên nhiều và mạnh mẽ hơn trước đây,

-Tốt lắm. Hồn lực tăng mạnh, sức mạnh cũng khác trước.

Thập Đường cũng nhận được tình trạng như vậy, cơ thể hắn tràn đầy lực lượng
hơn trước rất nhiều.

-Này này này. Bố Bố! Ta cũng giống ngươi vậy. Hồn lực mạnh hơn trước nhiều.

-Đây là hồn lực kết hợp giữa ta và ngươi. Nó chất lượng hơn hồn lực bình thường của hai đứa rất nhiều. Đây là hồn lực của hai đứa mình. Chúng ta nên đặt cho nó một cái tên riêng đi chứ!

-Lấy tên ngươi đi. Bố Bố lực!

-Kì lắm. Cũng có phần của ngươi mà. Ta cho ngươi nhiệm vụ đặt tên đấy.

-Tình Ái Chi Tâm Lực đi.

-Tên nghe sến quá à!

-Thì ngươi lấy đại đi, còn ngại gì nữa. Hề hề.

-Có cái này là chúng ta có thêm một lá bài tẩy.

-Còn ngươi là lá bài tẩy của ta. Hề hề.

-Ngươi đấy! Đi về tu luyện chuẩn bị thi đấu cho ta nhờ cái đi.

-Hề hề. Đi thì đi.

----

-Sư phụ!

-Tiểu Băng. Còn tìm ta có chuyện gì.

-Những việc mà người đã nhờ con con đã hoàn thành xong hết rồi.

-Ừm. Tốt lắm.

-Nhưng có điều mà đệ tử không hiểu cho lắm. Tại sao sư phụ lại chọn hai đứa nhỏ đấy!

-Ngươi thấy cả hai người bọn chúng bình thường?

-Tên nhóc Đinh Kiến Thần thì có chút đặc biệt, hắn chắc chắn sẽ được vào nội viện. Nhưng tên Bố Cái thì... hắn quá đặc biệt, đặc biệt đến độ làm người khác phải choáng váng.

-Haha. Ngươi nhìn vào hai hồn hoàn kì dị của hắn rồi hả?

-Đúng vậy. Chẳng thể nào tin nổi, hắn trông có vẻ yếu ớt gì ấy. Ngay cả năng lực của mình cũng không thể phát huy đầy đủ được. Trông bất tài vô dụng lắm.

-Trong cuộc thi ngươi sẽ thấy. Hắn không hề tầm thường đâu.

-Vậy thì đệ tử trông chờ mọi việc theo tiến triển của sư phụ. Nhưng mà....

-Còn gì nữa sao?

-Sư phụ không đi đâu nữa chứ?

-Không đi đâu nữa.

-Ngài trông có vẻ quý bọn nhóc này nhỉ?

-Đúng vậy. Chúng là niềm hi vọng của ta.

-Vậy ta không phải sao?

-Ừ thì....

-Tại sao ngài vẫn như vậy chứ. Sao ngài vẫn còn bận tâm chuyện kia chứ, nếu như không phải vì chuyện đó thì ta....

-Băng Kiều này. Chúng ta không thể.

-Tại sao chứ! Tại sao ngươi lại cố chấp như vậy. Ngươi là đồ tồi.

-Thật tình ta không thể. Nếu như ngươi không còn việc gì nữa thì đi đi.

-Ta hận ngươi.

Băng Kiều bỏ đi khỏi phòng của Đại Cường để lại là tiếng thở dài của hắn.

----

-Ngày mai tới rồi. Đi thôi.

-Ngủ chút nữa đi.

-Lại ngủ. Ngươi suốt ngày ăn với ngủ.

-Ngủ với ngươi thì phải ngủ nhiều một chút. Hề hề.

-Thôi mau dậy, cùng qua phòng của Đinh Kiến Thần rồi tụ tập đi chung.

-Ngươi qua đó trước đi rồi quay lại. Đợi ta mặc đồ đã.

-Ăn cho mập thây rồi lười, muốn ngủ thì ngủ luôn đi.

-Thôi mà Bố Bố. Ta dậy này, đừng đi mà.

-Mau lên. Không có thời gian đâu, còn tập họp nữa.

Cả nhóm Bố Cái tập hợp ngay quảng trường của trường học. Nơi đây là quảng
trường rất rộng được chia làm nhiều khu và hiện tại khu của Bố Cái là khu 4.

-Xin thông báo. Đã đến giờ bắt đầu cuộc thi. Ta tên là Lý Củ, là giáo viên cũng là trọng tài của khu này.

-Khu cùa các ngươi sẽ chọn ra một đại diện để thi đấu với các khu khác. Thế nên các ngươi phải cố gắng lên. Ở vòng này, các ngươi sẽ có hai phần thi. Phần một là 1 đấu 1, mỗi nhóm cử một người lên, đánh bại người thứ nhất thì có quyền khiêu chiến tiếp người thứ hai hoặc bỏ cuộc để người khác lên thay, cứ lần lượt nếu bên nào đánh bại hết bên kia thì sẽ thắng phần đầu tiên. Đương nhiên nếu như toàn thắng thì khỏi cần thi phần tiếp theo là đấu 3vs3.

-Toàn thắng ở đây chính là nếu một nhóm cử ra 1 người đánh bại hết 3 người của nhóm kia thì sẽ không cần thi đoạn sau nữa mà tiếp tục bước vào vòng trong.

-Nếu đã hiểu rồi thì chúng ta bắt đầu. Trận đầu tiên, nhóm 4 và nhóm 10.

-O ho. Chúng ta lên kìa Bố Cái.

-Được thôi. Ta lên! Các ngươi ở dưới xem ta phát uy đây.

-Bố Cái lên rồi!

Băng Kiều cũng đến xem nhóm của Bố Cái thi đấu. Cô cũng đã nghe một số điều từ
nhóm của họ, cô biết Bố Cái là thủ lĩnh. Nhưng cái cô bất ngờ nhất là Bố Cái
lại là người đầu tiên ra sân.

-Để ta xem ngươi có gì đặc biệt.

-Các hai tiến vào vạch. Chuẩn bị... bắt đầu.

Trước mặt Bố Cái là một tên mập mạp lùn tịt, hắn lúc nào cũng mút mút ngón tay
của mình. Nhưng khi hắn mở vũ hồn ra thì có một đôi cánh chim nhỏ mọc sau lưng
thì tốc độ của hắn lại nhanh vô cùng trái ngược với cơ thể của hắn.

Bố Cái xác định vũ hồn của người này là một loại chim không biết bay và người
này nghiên về mẫn công hệ. Hắn sử dụng Roi Bong Bóng của mình để đánh với
người này, một tay dùng Súng Bong Bóng bắn tới.

-Lại hai hồn hoàn màu trắng đó!

Băng Kiều cười gằn nhìn hai màu trắng sáng chói ấy như muốn chọc thủng mắt
nàng.

Tên mập này vẫn như trước vẫn giữ thế công tiến về phía trước, cho dù là roi
và súng vẫn bắn về phía hắn nhưng hắn không né tránh mà dùng hồn kĩ thứ nhất
của mình đón đỡ hết tất cả các đòn tấn công của Bố Cái để giữ vững tốc độ của
mình tấn công hắn.

-Đòn tấn công yếu ớt như thế này mà cũng đòi ngăn cản ta.

-Chỉ trách ngươi quá yếu ớt thôi. Ngươi thua rồi.

Tên mập này mừng rỡ vì chuẩn bị đánh bại một đối thủ.

-Oạch....

Nhưng hắn chưa kịp đánh bại đối thủ đã bị ngã oạch xuống dưới đất, tay chân co
giật. Bố Cái lợi dụng cơ hội cột tên mập này rồi vứt hắn xuống dưới đài.

-Nhóm 10 đã bị loại một người. Mời người tiếp theo.

Toàn trường không hiểu cái mô tê gì hết, tự nhiên tên mập này đang trên đà
thắng thế bỗng ngã cái đùng xuống bất tỉnh rồi bị Bố Cái đưa ra ngoài đài.
Băng Kiều chỉ có thể hiểu rằng người này đã sử dụng cả hai hồn hoàn của mình,
hồn hoàn thứ nhất đã giúp hắn có được một cái roi và một cái súng, nhưng hồn
hoàn thứ hai này là gì cô không biết.

Bố Cái sử dụng liên tiếp hai hồn kĩ kết hợp với nhau, hồn kĩ đầu tiên thì hắn
sử dụng rất bình thường nhưng hồn kĩ thứ hai thì lại khác. Độc Kình Bong Bóng
là hồn kĩ mười vạn năm, hồn kĩ có khả năng giúp cho các hồn kĩ của Bố Cái được
tiêm nhiễm thêm một loại độc tố vô hình vô sắc, tuy nó không mạnh nhưng nếu
dính loại độc này suốt và tích tụ nó trong một khoảng thời gian thì sẽ làm cho
vật bị dính độc ấy choáng váng ngất xỉu. Cái hay của loại độc này chính là
không ai có thể phát hiện được, kể cả người dính độc ngất xỉu xong cũng không
ai có thể kiểm tra được chất độc này có tồn tại hay không và ngay cả chính
người dính độc cũng tự tưởng rằng mình chỉ chợt mệt mỏi thôi.

Hồn kĩ này rất mạnh, độc của nó không những làm dính độc mà còn phá độc nữa,
rất ít loại độc có thể chống chọi với nó. Loại độc này mạnh hay yếu, nhiều hay
ít tùy thuộc vào tầm ảnh hưởng, sức công kích, lực phá hoại,... nói chung là
thứ gì nhiều hay mạnh đều có thể làm tăng độc tố.

-Người tiếp theo đã lên. Hai bên chuẩn bị... bắt đầu.

Bố Cái sử dụng chiêu cũ, người vừa mới lên xuất vũ hồn là một thanh kiếm. Hắn
thật sự cũng có cẩn thận hơn nhưng hắn không thể nào tránh hết tất cả mọi công
kích của Bố Cái được thế nên hắn đã dùng hồn kĩ chém tan tành bong bóng của Bố
Cái, chính lúc bong bóng nổ độc tố đã lan tràn ra ngoài, nó thông qua bất kì
con đường nào, chỉ cần vật thể sống tiếp xúc nó sẽ bị độc tố thấm vào trong cơ
thể.

Chỉ trong một khoảng thời gian không lâu lại có thêm một cái xác nằm bẹp xuống
dưới đất được Bố Cái tiễn ra ngoài.

Người thứ ba cũng như vậy. Không chỉ nhóm 10 không hiểu vì sao họ thua mà ngay
cả Băng Kiều lão sư cũng không biết tại sao lại như vậy. Vì đã có rất nhiều
người kiểm tra tình hình sức khỏe của ba tên trong nhóm nhưng tất cả đều bình
thường không có gì bất thường cả, kể cả bọn họ cũng chỉ nghĩ rằng đột nhiên
lúc đó bị choáng váng sây sẩm nên sơ ý ngã thôi. Nhưng họ không biết rằng tất
cả đều là do tên Bố Cái làm.

-Nhóm 4 đã chiến thắng. Vì đã toàn thắng nên không cần tổ chức đấu 3vs3 nữa.

-Ngươi thật giỏi nha Bố Bố!

-Hừ. Đừng có giả vờ khen ta. Đối với những kẻ sức đề kháng yếu thì cách này dùng được, nhưng cái tên đầu trâu như ngươi thì nó chẳng xi nhê gì.

-Hề hề.

Đúng vậy. Độc dược này tuy nhìn rất có lợi, nhưng mà bị cái không thể khống
chế được thời gian phát tác vì nó tùy vào sức đề kháng của mỗi người. Chính vì
vậy mà tên Thập Đường này mới có thể chịu đựng và đánh bại Bố Cái trước khi
độc kịp phát tác. Đương nhiên khi về phòng cả hai đã nói về hồn kĩ của nhau và
bàn cách để dễ phối hợp cùng nhau vì cả hai dù sao cũng có lá bài tẩy của
mình.

-Vậy thì lát ngươi lên nữa à!

-Đương nhiên rồi. Ta sẽ toàn lực giữ sự toàn thắng này cho đến khi chúng ta đứng đầu khu vực. Ta không muốn cho mọi người biết thực lực của các ngươi là thế nào.

Bố Cái nói đúng, trừ Đinh Kiến Thần không thể chiến đấu ra người nào của nhóm
bọn hắn cũng đặc biệt. Bố Cái thì sở hữu hai hồn hoàn trắng chết người, Thập
Đường sở hữu một tím một đen, còn Diệp Lực Kính sở hữu Lôi Sinh Tế Ưng. Đừng
xem thường Lôi Sinh Tế Ưng, dù sao nó vẫn là đỉnh thú vũ hồn về tốc độ lẫn sức
mạnh, rất ít hồn thú nào được tôn vinh cả hai thứ cùng một lúc. Còn Bố Cái vì
không được thể hiện Nghịch Thế Thần Lân cho nên có phần lép vế hơn hai người
kia, thế nên hắn mới tự sắp xếp mình là kẻ ra trận đấu tiên để che dấu thực
lực của nhóm mình.

-Bố Bố à. Cầu ngươi đấy! Cho ta ra sân đi.

-Ngươi phải nghe lời ta. Ngươi nên theo sự sắp xếp vì mục tiêu quán quân của cá nhóm, không được vì bản thân. Ngươi đúng là đầu đất, suốt ngày ăn với ngủ, nghe thấy đánh nhau là khoái thôi.

-Hề hề. Ta cũng chỉ được mỗi cái đó thôi. Ta thèm đánh nhau lắm rồi, ta thề với ngươi ta sẽ không sử dụng vũ hồn làm lộ ra hồn hoàn. Ta sẽ toàn thắng, nếu như không thể thì 1 tuần ngủ dưới đất.

-Ngươi đấy! Nói phải giữ lời.

-Được.

-Cái gì mà ngủ dưới đất. Ngươi với hắn làm chuyện gì xấu xa phải không?

-Xấu cái đầu ngươi.

-Cứ giống như là người chồng vụng trộm về bị người vợ bắt ngủ dưới đất ấy. Hahaha.

Bố Cái tin tưởng Thập Đường không làm gì lỗ mãng, cùng lắm thì họ đánh một
trận 3vs3 thôi.

-Nhóm 4 và nhóm 2 cử người lên đài.

Lý Củ vừa hô lên Thập Đường liền hối hả vọt lên đài, Bố Cái cũng bó tay mà
đành mặc kệ để cho hắn muốn làm gì thì làm.

-Trận đấu này hai bên chuẩn bị sẵn sàng chưa?

-Này này trọng tài. Ta muốn nói một chút với vị huynh đệ đây.

-Hở?

Người thanh niên vừa mới tiến lên đài cũng bất ngờ, con người hắn cũng bình
thường không có gì nổi trội nhưng nghe thấy đối thủ có lời muốn nói với mình
nên đành lặng lẽ nhường lời cho đối phương nói.

-Ngươi nghe ta khuyên bảo này. Tốt nhất là ngươi nên nhanh chóng xuống đài kẻo để ta làm bị thương thì không tốt cho sức khỏe đâu. Nắm đấm ta mạnh lắm đấy! Ta thành thật khuyên ngươi là như vậy.

-Ngươi muốn ta giết ngươi không? Thằng chó đẻ.

-Tất cả các ngươi bình tĩnh, trận đấu chuẩn bị bắt đầu. Các ngươi muốn làm gì thì phải giải quyết trận đấu này trước đã.

-Ta sẽ đánh đến cha mẹ ngươi cũng không nhận ra.

-Hề hề. Đã thành thật khuyên nhủ vị huynh đệ này rồi mà không nghe thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là bài học xương máu để ngươi rút kinh nghiệm.

-Trận đấu bắt đầu.

-Thằng chó đẻ. Chết đi.

Tên thanh niên này bị lời nói rác rưởi của Thập Đường ảnh hưởng, hắn tức giận
muốn xông về phía Thập Đường cho hắn ăn một đấm.

Vũ hồn của hắn là một con khỉ, người hắn đột ngột cúi xuống, lông mao khỉ nổi
lên khắp người, hai nắm tay của hắn cũng dần to hơn.

-Ném thử hồn kĩ thứ hai Đại Lực Tinh Quyền của ta. Để ta cho ngươi biết thế nào là bài học.

-Được lắm. Đánh như vậy mới làm ta có khí thế tiếp chiêu chứ!

Tên Thập Đường này không hề vì vậy mà tức giận, hắn còn cười hề hề dùng đấm
của mình tiếp một quyền của tên thanh niên này nữa.

-Ầm!

-Không thể nào.

Một đấm của tên nam sinh này không những không thể đánh bay Thập Đường mà còn
bị chấn bay về nữa. Còn Thập Đường thì chỉ dậm lún đất lùi mấy bước về phía
sau thôi.

-Lực lượng thân thể quá bá đạo. Tên Đường Đường này ta thấy ăn ngủ không thôi mà tại sao lại càng ngày càng mạnh vậy nhỉ?

-Do bản năng hết. Ta đã nói với đệ rồi, tiềm lực và năng lực của đệ không bằng hắn. Hắn mới chính là thiên tài. Đệ hiểu chứ!

-Đệ biết rồi. Đường Đường mạnh mẽ là điều tốt mà.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #31