Bản Năng Biến Thái.


Mấy bữa hôm nay ở quê không có mạng nên đành viết đợi kiếm chỗ có mạng đăng
sau. Khuya có vài chương nữa nhé.

--------

-Các ngươi chạy nhanh lên!

Nghe thấy tiếng thét ra lửa ấy các học sinh trong trường vội ráng tăng tốc để
kịp hoàn thành yêu cầu.

-Trong buổi học này. Nếu các ngươi không hoàn thành thì các ngươi sẽ bị đuổi.

Bố Cái và Thập Đường, cả hai cười khổ nhìn sân trường lúc này có một đoàn
người mặc giáp sắt đang chạy ì ạch trên sân giống như một đội quân nhí nhố
vậy. Nhưng cả hai người còn cực khổ hơn nhiều, bọn họ còn phải tốn sức để chạy
hơn những người khác gấp mấy lần, đã vậy còn phải mang thêm một cục đá to đùng
giữ trên đầu rất vướng víu khó chịu nữa.

-Ngươi thấy nặng quá không hả Bố Bố?

-Ta không sao. Ngươi không cần lo lắng.

-Khi nào ngươi thấy nặng quá thì cứ để ta cõng ngươi.

-Ta đủ sức để hoàn thành. Nhưng mà....

Bố Cái lo lắng nhìn Đinh Kiến Thần và Diệp Lực Kính. Hai người này đang tụt
lại đằng sau so với đoàn người phía trước, những bước đi của họ không còn vững
vàng nữa mà lắc lư như muốn ngã vậy. Thực chất thì thể lực của Đinh Kiến Thần
không tốt bằng những người khác do hắn là hồn sư hệ phụ trợ, dẫn đến việc hắn
tụt lại phía sau tới mấy vòng so với người khác.

Nhưng có một điều tốt chính là Diệp Lực Kính đã giúp hắn. Diệp Lực Kính đã để
hắn khoác vai rồi cả hai cũng chạy.

-Tên Đinh Kiến Thần này tìm được một người anh em tốt nữa rồi.

Hắn không hề ghen tỵ gì với Đinh Kiến Thần mà là vui khi thấy hắn có thêm một
người bạn luôn giúp đỡ mình, không phải hắn cũng đã có Thập Đường rồi sao.

-Ngươi đấy! Có phải lo cho bọn Đinh Kiến Thần không?

-Ừm. Ta thấy hắn không có khả năng hoàn thành được cái việc này.

-Thế thì ngươi lo chạy cho xong phần của mình đi rồi qua giúp bọn hắn.

-Không được. Chúng ta chạy những 400 vòng, nếu giúp thì giúp ngay bây giờ rồi để còn thời gian thì sẽ chạy tiếp phần mình.

-Ngươi thật là. Lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác vậy sao?

-Chỉ cần là ngươi quen với ta, đối xử tốt với ta thì ta sẽ đối xử tốt lại thôi.

-Vậy thân thiết thì sao?

-Ngươi thật là.... Thân thiết thì yêu thương nhiều hơn.

-Ta muốn làm người thân với người khác. Phải làm sao đây Bố Bố!

-Cái này thì phải do ngươi thôi. Muốn làm người khác thích ngươi thì phải làm gì để người đấy vui vẻ đi.

-Ờ. Để ta suy nghĩ cách.

-Ngươi khờ quá đấy. Chẳng biết ai xấu số được ngươi để ý đây.

-Hề hề.

Đinh Kiến Thần thực sự rất mệt. Hắn chẳng còn sức để chạy nữa mà chỉ biết
khoác vai của Diệp Lực Kính để hắn lôi đi thôi. Mà giờ Diệp Lực Kính cũng thở
không ra hơi rồi, hắn đi một mình còn chưa chắc hoàn thành, giờ còn kéo thêm
một cái bao thịt lết đi nữa

-Đinh Kiến Thần! Diệp Lực Kính!

-Bố Cái?

-Các ngươi lên đây ta cõng.

-Ngươi còn chạy nhiều hơn bọn ta, ốc không còn mang nổi mình ốc. Giờ ngươi còn gánh thêm bọn ta nữa. Liệu có được không?

-Được hết. Lên đây. Chứ ngươi mượn Diệp Lực Kính cũng đâu có bằng ta đâu, ngươi thấy hắn giờ cũng hết đà như ngươi thấy không?

-Được rồi. Nghe lời ngươi vậy.

-Thế còn Diệp Lực Kính thì....

-Để ta cõng Diệp Lực Kính cho. Bố Bố, ngươi cũng đừng cố quá! Mệt quá phải nói với ta.

-Được rồi. Để ta.

Bố Cái mang Đinh Kiến Thần trên lưng nhưng không thể mang vác thêm tảng đá
trên đầu nên đành đưa cho Thập Đường gánh giùm.

-Đường Đường.... Ổn cả chứ?

-Ta ổn. Chỉ là thêm một cục đá thôi mà.

-Ừm. Bắt đầu nào!

Bố Bố khiêng thêm một người nhưng vẫn giữ được tốc độ, nhìn bên Thập Đường thì
thấy vẫn như lúc trước, dù có rất nặng đi chẳng nữa nhưng trông mặt vẫn rất
bình thản. Cả hai lần lượt đi và không còn thấy một đoàn người nào nữa, có
chăng là những xác người nằm la liệt thở hổn hển vì quá mệt, giờ chỉ còn một
vài người còn chạy thôi. Băng Kiều lão sư cho một màn luyện tập quá khắc
nghiệt, thời gian trôi qua đã lâu rồi và chỉ có vài người hoàn thành thôi.

-Trời đất. Nhìn hai tên kia kìa, đã đeo gông rồi còn xích thêm cái cục nợ đằng sau lưng nữa.

-Ta nghĩ là bọn chúng bị điên hết rồi.

Chẳng có ai còn sức để chạy nữa nên dừng chân nghỉ mệt, ai ngờ họ lại còn có
thể nhìn thấy cảnh tượng hết sức kì thú này. Ai ở đây cũng cố gắng hoàn thành
bài luyện tập nhưng giờ vẫn chưa xong, vậy mà bọn này chạy còn đeo thêm mạng
sau lưng nữa, chạy như vậy thì chưa xong người đã mệt chết rồi.

-Bố Cái! Ngươi bỏ ta xuống đi. Ta bắt đầu khỏe lại rồi, ngươi bỏ ta xuống để ta tự chạy.

-Để ta cõng ngươi vòng nữa.

-Ngươi cõng ta một vòng nữa thì xong mất rồi. Để ta xuống ngươi, ngươi mau hoàn thành bài tập của ngươi đi. Mau mau kẻo không kịp.

Đinh Kiến Thần tự động vọt xuống không để Bố Cái cõng nữa, Diệp Lực Kính cũng
đã tự động xuống không để cho Thập Đường cõng nữa. Cả hai tiếp tục chạy lấy
phần của mình, cũng may mắn là Đinh Kiến Thần và Diệp Lực Kính được Thập Đường
và Bố Cái cõng để hoàn thành, chứ không thì hiện giờ cả hai không thể xong
giống như những người đang chạy ở đây. Có rất nhiều người bỏ cuộc vì không
chịu nổi việc chạy bộ này, nhiều người ngồi bẹp xuống nghỉ ngơi không chịu
chạy nữa.

-Bố Bố! Ngươi không cần cố nữa. Mau leo lên cho ta cõng ngươi đi.

-Ta còn chạy được.

-Hừ.

Thập Đường thấy Bố Cái không còn chạy giống bình thường nữa, cả người lắc lư
mắt mũi lờ đờ, hắn dần dần tụt lại lững thững bước đi tập tễnh. Thập Đường
nhìn hắn cố gắng hết sức chạnh lòng không chịu nổi nữa xách cả người Bố Cái
lên vứt trên vai mình.

-Cấm ngươi cựa quậy phá rối. Im lặng nằm trên đó giữ vững hai tảng đá hộ ta đi.

-Ngươi đấy! Ta đã nói không cần là không....

-Im!

Thấy Thập Đường quát hắn không dám ho he gì nữa. Nhìn hắn vội vã cõng mình rồi
còn tăng tốc độ lên cho kịp thời gian, nhìn thấy mồ hôi rớt xuống ướt đẫm khóe
mắt làm hắn cay cay phải nháy mắt liên tục chứ không thể dụi được, Bố Cái vội
lau giùm hắn.

-Hề hề.

-Sung sướng gì mà cười. Ngươi cứ ỷ sức mình trâu.

-Thì cõng ngươi ta có mệt đâu. Cám ơn ngươi.

-Gì mà cám ơn, ngươi giúp ta nhiều quá. Thật lòng ngươi làm ta cảm thấy sao sao ấy, dường như đối với ngươi ta có một cái cảm giác gì đó rất ấm áp.

-Ngươi thử nhắm mắt cảm nhận xem.

Bố Cái vội nhắm mắt lại. Hắn nhận thấy được cơ thể rắn chắc bắp thịt của Thập
Đường đang lan truyền một nhiệt lượng gì rất là đặc biệt khiến tim hắn lâng
lâng. Hắn cứ sờ sờ nắn nắn lấy thân thể đang thấm nhuần mồ hôi Thập Đường tiết
ra.

-Hề hề. Ngươi mò chỗ khác đi, nhột quá.

-Cứ mỗi lần ở gần Thập Đường. Nhất là tiếp xúc cơ thể với hắn, ta cảm giác có điều gì đó rất lạ không bình thường.

-Nhị ca!

-Gì vậy? Ta đang ngủ. Có phải là muốn biết chuyện giữa mình và Thập Đường không?

-Đệ đang tò mò không biết tại sao cứ mỗi lần đụng chạm lấy cơ thể của Thập Đường, đệ lại bị cái cảm giác gì đó cứ quyến luyến, muốn tiếp xúc uốn nắn cùng với cơ thể của hắn nhiều hơn. Có những lúc đệ cảm thấy... nó thật là hấp dẫn.

-Hà hà. Đệ cuối cùng cũng thắc mắc rồi hả. Ta cứ tưởng đệ chậm tiêu.

-Đệ cứ ngờ ngợ. Đệ muốn hỏi ca.

-Thực chất thì nó không có gì đâu, chỉ là ngươi thích hắn mà thôi. Hình như hắn cũng thích ngươi lắm đấy.

-Ách! Ca điên à?

-Cái này không phải xuất phát từ các ngươi. Thực chất các ngươi bị tác động bởi vũ hồn.

-Từ vũ hồn?

-Thế đệ không nghĩ sâu xa hơn một chút à? Có phải rằng mỗi lần tu luyện, đụng chạm thân thể với nhau thì vũ hồn của đệ và hắn điều kết hợp lại với nhau như lần này không?

-Đúng vậy. Vũ hồn của đệ cứ như bị hắn hút lấy.

-Đệ có để ý những gì hắn nói khi tu luyện không? Tu luyện của hắn hoàn toàn là bản năng, như vậy là tất cả những gì hắn làm đều dựa vào bản năng cả.

-Thế thì bản năng của hắn kinh dị quá.

-Đúng vậy. Người này bản năng quả thật quá biến thái, tính ra đệ còn kém xa hắn về năng lực lẫn thực lực. Và chính điều này đã dẫn đến một hệ lụy rất lớn đối với hắn.

-Hệ lụy kinh khủng lắm hả ca?

-Không phải kinh khủng... mà là hết sức biến thái. Hắn không thể nào kiềm chế bản năng của mình, cứ để nó phát triển thoát khỏi tầm kiểm soát và rồi hắn dung hợp cùng với nó và bị nó ảnh hưởng.

-Biến thái?

-Hắn không tự thử khống chế bản năng của mình. Bản năng gần như quyết định mọi thứ của hắn, và thế hắn để bản năng của mình thả rông, dẫn đến quyến rũ các vũ hồn khác.

-Trời đất? Có vụ này nữa sao?

-Bản năng mạnh mẽ của hắn là do vũ hồn ban tặng, vũ hồn kích thích quá lớn khiến hắn không thể kiểm soát nữa, cho nên hắn tự động buông thả. Ta dám chắc rằng vũ hồn của hắn toàn là vũ hồn cao cấp mới có thể ảnh hưởng tới hắn lớn như vậy.

-Nhưng mà tại sao nó lại quyến rũ đệ chứ? Đệ vẫn không hiểu cho lắm.

-Vì đối với nó, đệ là một thứ quá đặc biệt khiến nó mê mẩn. Thế nên nó luôn muốn tiếp xúc với đệ, dần dần ảnh hưởng tới tâm trí tên Thập Đường kia, khiến hắn cũng có thèm muốn với đệ và ngược lại, đệ bị hắn quyến rũ nên cũng muốn ở gần hắn.

-Thế có cách nào để dứt bỏ không?

-Không có. Cả hai đã hòa cùng nhau nhiều ngày rồi, đệ ngủ với hắn hoài chắc phải rõ điều này hơn ta chứ. Vả lại hắn thật sự thích đệ mà, nhìn kìa... hắn luôn làm mọi thứ vì đệ đấy. Kekeke.

-Chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cả hai người chỉ mới 10 tuổi, vẫn còn chưa nhận thức được gì đâu. Ca đừng lảm nhảm.

-Thực chất là cả hai nên kết hợp với nhau thật tốt, vì hắn có thứ đấy.

-Thứ gì?

-Thứ có thể khuấy động được vũ hồn Nghịch Thế Thần Lân của đệ.

-Ca nói gì đệ thật sự không hiểu? Càng ngày càng rối rắm.

-Sau này khi các ngươi ở lâu với nhau thì ngươi sẽ tự động hiểu. Ngươi không muốn thì cứ nói với hắn. Ta nghĩ chỉ cần cả hai tự kiềm chế lại là có thể giảm thiểu bớt một chút.

Bố Cái không hỏi nhị ca nữa mà bắt đầu hưởng thụ sự ấm áp từ cơ thể của Thập
Đường. Vũ hồn của cả hai giao hòa lẫn nhau, đúng là chúng nó quyến luyến chẳng
rời nhau lấy một chút, chúng hòa vào làm một chẳng thấy sự tách biệt nào ở đây
cả. Bố Cái mở mắt, hắn thỏ thẻ vào tai Thập Đường.

-Ngươi thích ta hả?

Thập Đường khựng người, hắn chẳng dám nói dám rằng gì tăng tốc vùn vụt khiến
gió cát thổi bay mù mịt.

-Này này. Ngươi bình tĩnh lại, ta chỉ hỏi vậy thôi. Lát về chúng ta nói chuyện sau.

-Hờ... hờ hờ....

Chẳng thể ngờ rằng vừa mới hỏi có một câu thôi mà mặt Thập Đường đã đỏ bừng
lên. Bố Cái chẳng biết giải quyết tình trạng hiện tại như thế nào bèn im lặng,
một tay lau mồ hôi cho hắn một tay bấu lấy vai.

-Hà hà hà....

-Ngươi không còn sức nữa hả Đường Đường.

-Không không. Ta vẫn có thể... ta ta... ta vẫn có thể....

-Ta khỏe lại rồi. Ngươi không cần cõng ta nữa. Để ta xuống chạy nào.

-Không không không. Ngươi không được xuống.

Cả đoạn đường hai người vẫn im lặng. Nhìn thấy hai kẻ điên này một chạy một
cõng, tất cả học sinh đều sẵn sàng vực dậy tinh thần. Người nào không thể chạy
được thì cả bọn hợp lại khoác vai nhau cùng tiến bước. Bọn họ đã được học một
bài học từ Bố Cái và Thập Đường, bọn họ sẽ không bỏ cuộc mà tiếp tục tiến lên
hoàn thành yêu cầu của Băng Kiều lão sư.

-Xong!!! Huraaa!!!

-Ta cũng xong rồi. Huraaa!!!

-Thập Đường. Ngươi để ta.

-Không. Ngươi là của ta!

Thập Đường nói xong lủn bủn hết cả người sau đó ngã cái oạch đập mặt xuống
dưới bãi đất. Bố Cái cũng bất ngờ đơ người theo thế ngã đè lên người của hắn.

-Đường Đường. Ngươi có sao không?

Bố Cái vội lật người của Thập Đường lên nằm ngửa vội chùi mặt cho Thập Đường
bỗng hắn bị bàn tay thô to ôm lấy đè đầu hắn vào ngực Thập Đường.

-Ngươi không cần nói gì cả. Lát ta hứa về rồi sẽ giải thích tất cả cho ngươi. Ta sẽ không lừa dối ngươi nữa.

Bố Cái bị Thập Đường ghì chặt nhưng hắn không phản kháng, chỉ biết ôm lại hắn
rồi giữ tư thế ôm ấp ngồi dậy.

-Tất cả đã xong cả!!!

Băng Kiều vội bước vào sân nhìn lần lượt từng người từng người một, nhưng
khiến nàng dừng mắt lại lâu nhất chính là Bố Cái và Thập Đường.

-Các ngươi biết tại sao ta lại cho các ngươi chạy chứ?

-Không đơn giản chỉ là một bài tập để rèn luyện, nâng cao sức mạnh. Mà nó còn muốn nói cho các ngươi biết một điều rằng, không có ai là hoàn hảo cả, có những lúc các ngươi cần những người đồng đội để giúp khắc phục khuyết điểm của mình. Người sẽ luôn chỉ cho ngươi biết cái gì đúng cái gì sai, đó chính là lí do các ngươi phải luôn giúp đỡ các bạn học của mình, ta không hề muốn những học sinh của ta vô cảm.

-Các ngươi nhìn thấy Thập Đường và Bố Cái chứ! Hai người bọn hắn lúc nào cũng ở bên cạnh nhau, giúp đỡ lấy nhau. Chính bọn họ đã là tấm gương để giúp các ngươi gượng dậy, giúp các ngươi cùng nhau đoàn kết tiến lên.

-Các ngươi không hoàn thành bài tập, các ngươi chính là rác rưởi. Nhưng nếu các ngươi bỏ rơi chính đồng đội, chính bạn học của các ngươi thì các ngươi còn không đáng là rác rưởi.

-Coi như đây là bài học đầu tiên ta dạy các ngươi. Các ngươi nghỉ đi, chiều các ngươi bắt đầu luyện tập như vầy nữa. Trong vòng 1 tiếng phải tập họp, điểm danh thiếu là bị đuổi.

Cả lớp đều bị ăn no hành kêu lên kêu xuống, đúng là những bài tập của Băng
Kiều lão sư đều hành hạ bọn chúng muốn chết cũng không được, muốn sống cũng
không xong. Nhưng rồi cuối cùng Bố Cái cũng lết được cái xác của mình về
phòng.

-Ai da. Mệt quá! Về là muốn ngủ luôn.

-Đường Đường.

-Hở?

-Ngươi dậy nói chuyện cái coi.

-Nằm cùng ta đi rồi ta giải thích sau.

-Thôi.

-Ngươi thật sự không muốn nằm sao?

-Muốn chứ! Nằm thì nằm....

Bố Cái nằm xuống, Thập Đường vòng tay qua ôm hắn.

-Thực chất ta đối với ngươi có một tình cảm đặc biệt không nói nên lời nhưng vẫn bình thường thôi. Ta muốn nói với ngươi rằng, ta đối với ngươi không có gì đâu. Ngươi đừng lo.

-Ừm.

-Ta đành nói cho người biết rằng. Vũ hồn của ngươi đã bị ta hấp dẫn.

-Vũ hồn của ta, ta không thể điều khiển được nó thế nên nó luôn tự làm mọi thứ, đến cả tình cảm của ta nó cũng ảnh hưởng. Ta không biết nói làm sao nữa.

-Từ trước giờ, ta chỉ quen biết có một người, chính là cha ta. Giờ thêm ngươi nữa là hai.

-Ta thích làm quen với ngươi, làm bạn với ngươi. Nhưng chẳng biết làm cách gì để ngươi chú ý. Ta chỉ nhớ rằng lúc trước cha ta chỉ cho ta muốn người khác để ý phải ngủ chung, sờ mó thì mới khiến tình cảm khắn khít hơn, lúc đấy làm bạn sẽ dễ dàng hơn.

-Bó tay cha ngươi.

-Cha ta cũng làm thế với ta. Cha nói làm vậy để tình cảm cha con khắn khít. Giờ cha ta mất rồi. Chẳng còn nữa....

-Ngươi đừng buồn. Đối với ngươi, ta cũng có tình cảm.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #29