Mấy bữa hôm nay ở quê không có mạng nên đành viết đợi kiếm chỗ có mạng đăng
sau. Khuya có vài chương nữa nhé.
--------
-Ta không có ý định tham gia việc này. Tốt nhất vẫn nên ẩn nhẫn.
-Mà ta xin thông báo với ngươi một tin vui. Đó chính là trong năm nhất này nếu hồn lực của ngươi không đạt 28 thì sẽ bị đuổi.
-Cái gì đây? Ngươi đùa với ta à?
-Những điều mà ta kể cho ngươi đều là do Băng Kiều lão sư nói, đừng có tưởng ta nói xạo với ngươi.
-Thật sự ông trời muốn trêu ta sao? Tại sao lại không là 25 hay 30 cho đẹp vậy mà lại là 28.
-Đây là ý của Băng Kiều lão sư đấy. Theo bình thường thì chỉ cần 25 là được, nhưng người nói là nếu không đạt tới 28 thì các ngươi đều là phế vật.
-Ách. Sư tỷ thật là bá đạo.
-Người nhìn xinh đẹp vậy chứ là một con quỷ đấy. Ngươi không biết đâu, trước đây nàng cũng là một học sinh của trường Sử Lai Khắc. Nghe nói cũng không phải dạng vừa.
-Ngươi đừng có nói xấu sư tỷ của ta. À mà người cũng là sư tỷ của ngươi, lo mà giữ mồm giữ miệng kẻo chết không kịp ngáp đấy.
-Ừm. Nghe thấy nàng nói chuyện với ngươi ta cũng đủ hiểu rồi. Nếu như không phải là đồ đệ của Đại Cường lão sư thì ngươi đã chết rồi.
-May thật. Nhưng mà lát cũng phải chịu phạt của nàng ta.
-Ngươi nên chúc phúc cho mình đi là vừa.
-Các ngươi mau tập trung nghe ta nói.
Cả đám Bố Cái không dám buôn chuyện nữa mà bắt đầu tập trung vào giờ học.
-Ta đã nói với các ngươi là nắm đấm ai lớn hơn thì người đó sẽ là lớp trưởng. Giờ ta sẽ gọi tên những người muốn tham gia tranh giành chức vị lớp trưởng của lớp này. Ai là lớp trưởng thì sẽ có quyền điều khiển chỉ đạo các thành viên trong lớp, ai không nghe ngươi thì đấm chết mẹ nó đi.
Bố Cái âm thầm vuốt mồ hôi, thật may mắn là chưa làm gì có lỗi vừa vị sư tỷ
này, không là bị đấm phát chết luôn rồi.
-Kề Bống La, Bổ Tê Lý, Thận Má Vần,...
-Và một đứa nữa là Bố Cái.
-Cái gì vậy?
Bố Cái vừa nghe tên mình giật mình. Hắn đã nói là sẽ tham gia đâu mà lại có
tên mình chứ! Không phải là trên bảng chỉ có 3 cái tên thôi sao?
-Đây là hình phạt của ta dành cho ngươi vì tội đi trễ. Giờ 4 người các ngươi mau mau đứng dậy, ta sẽ đưa các ngươi ra sân hè đấu nhau một trận. Cả lớp đi ra lần lượt từng người một, kẻ nào không ra hay gây lộn xộn. Đuổi.
Bố Cái hết hồn, không ngờ người này lại thích kiếm chuyện với mình như vậy. Có
vẻ như cái danh hiệu đồ đệ này không mang lại may mắn cho hắn mà lại mang
phiền phức đến rồi.
-Đinh Kiến Thần! Cứu ta!
-Ta đã nói hồi nãy rồi. Ngươi tự cầu phúc cho mình đi.
-Đường Đường! Ta năn nỉ ngươi đấy. Giúp ta đi!
Bố Cái vội nắm lấy đôi tay của Thập Đường cầu xin. Hắn nhìn thấy vẻ mặt khổ sở
của Bố Cái liền giở bộ mặt cười hề hề đặc trưng của mình.
-Ta có cách giúp ngươi. Nhưng ngươi phải làm một chuyện cho ta.
-Chuyện gì?
-Về rồi ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải nghe và làm theo.
-Được.
-Băng Kiều lão sư. Học trò muốn nói.
-Chuyện gì?
-Ta cũng muốn tham gia tranh giành chức vị lớp trưởng.
-Hở? Sao hồi nãy ngươi không đăng kí, ngươi không có quyền tham gia.
-Nhưng trò cũng bị phạt như Bố Cái mà! Nên trò cũng muốn tham gia để chịu phạt.
-Nếu như ngươi đã nói vậy thì tốt thôi. Nhanh đi ra ngoài tham dự.
-Được.
Thập Đường thủ thỉ vào tai Bố Cái. Mắt Bố Cái sáng lên cười khà khà như tìm
thấy một cọng rơm cứu mạng vậy.
-Hảo diệu kế.
-Ngươi nhớ thưởng cho ta thêm vào buổi tối đấy.
-Ừ. Ngươi muốn ta làm gì ta cũng làm.
-Hề hề.
Bước ra ngoài rồi, cả 5 người cùng nhau đứng xếp hàng còn các học sinh khác
thì bu lại xung quanh.
-Được rồi. Các ngươi có yêu cầu đối thủ của mình là ai không?
-Ta muốn yêu cầu.
-Thập Đường? Ngươi muốn ai làm đối thủ của ngươi.
-Là Bố Cái.
Thập Đường chỉ thẳng vào mặt Bố Cái. Băng Kiều chấp nhận ý kiến của hắn nên
trận đấu của hắn sẽ được diễn ra đầu tiên. Cả hai dần lùi về hai phía chuẩn bị
và đợi hiệu lệnh của Băng Kiều để bắt đầu trận đấu.
-Được rồi. Các ngươi có thể bắt đầu.
Băng Kiều không đơn giản chỉ phạt lấy Bố Cái, mà thực chất nàng còn có vài ý
đồ như muốn thăm dò thực lực của Bố Cái để hiểu rõ hơn nguyên do tại sao sư
phụ của nàng lại chấp nhận hắn hay là còn một vài nguyên nhân gì sâu xa nữa
không. Và đây là cách để nàng tìm hiểu.
-Trận đấu bắt đầu rồi.
Băng Kiều nhìn thấy được cả hai đã triệu hoán hồn hoàn của riêng mình?
-Hai hồn hoàn màu trắng? Tới những hai cái mười năm hồn hoàn?
Băng Kiều choáng váng, nàng chưa từng bao giờ gặp tình cảnh này cả. Người bình
thường kém quá thì cũng chỉ có một thập niên hồn hoàn thôi, còn tên này có tới
những hai cái. Bộ tất cả là thật hay hắn còn có ý gì đây nhỉ?
-Đù móa. Hồn hoàn của tên kia không phải là người nữa rồi.
Băng Kiều đang suy nghĩ về Bố Cái bỗng dưng một tràn hét lên không ngớt bắt
nàng phải quay về việc quan sát trận đấu này.
-Một tím một đen? Một cái ngàn năm và một cái vạn năm hồn hoàn!
Nếu như nói Băng Kiều đã thấy choáng váng khi nhìn thấy hồn hoàn của Bố Cái,
giờ đây nàng thật sự muốn ngất đi khi nhìn thấy hồn hoàn của Thập Đường. Mới
có đại hồn sư thôi mà đã có một cái ngàn năm, thậm chí hồn hoàn thứ hai còn là
vạn năm nữa chứ.
-Có thật là hồn hoàn của hắn như vậy không hay là đang che giấu?
Băng Kiều thật sự rối bời rồi, cả hai kẻ này đều làm cho nàng không biết phải
suy nghĩ như thế nào cả cho tốt. Cả hai bên đều mang đến cho nàng cùng chung
một cảm giác là khó tin nhưng lại là hai thái cực cảm xúc khác nhau, một bên
là ở trên trời còn một bên thì tụt lún xuống đất.
-Bố Bố tiếp chiêu. Daaa.
-Đường Đường tiếp chiêu. Daaa.
Thật sự hai kẻ này làm cho Băng Kiều tức muốn chết đi cho xong. Ai đời lại cả
hai người lại đánh nhau giống như đang diễn một vở tuồng vậy, hai bên đánh đấm
thì chẳng ra gì mà lúc nào cũng la lớn như muốn cho người khác biết mình đang
đánh nhau vậy.
-Diễn kịch. Tụi này đang diễn kịch cho mình xem.
Băng Kiều nghiến răng kiềm chế cơn giận, đây là lần đầu tiên nàng bị mấy đứa
nhóc nhỏ tuổi hơn mình làm mình tức giận đến suýt nữa không thể kiềm chế được
như vậy.
-Thôi cả hai người các ngươi cùng nhau lui ra đi.
-Chúng ta đang đánh nhau hết sức mà. Ngay cả vũ hồn chúng ta cũng triệu hồi ra để đánh nhau rồi đấy thôi.
-Ta bảo các ngươi cút ra là cút ra. Định diễn tuồng tới mức nào nữa. Cút!
Nhìn thấy cả hai đứa này õng a õng ẹo, đánh cứ như là múa may loạn xạ thế này
thì ai cũng hiểu hai đứa này muốn giỡn chọc tức Băng Kiều rồi nên cả đám học
sinh im lặng nhìn Băng Kiều im thin thít.
-Các ngươi sau khi học xong ở lại lớp cho ta.
-Dạ vâng thưa lão sư.
Thấy hai tên hề này rút đi rồi thì tâm thế của Băng Kiều cũng dần trở lại ổn
định. Nàng tiếp tục chỉ huy cho cuộc tranh giành chức lớp trưởng này.
-Bố Bố. Sao ngươi không ráng sức giành ghế lớp trưởng?
-Là do ta không có hứng thú thôi.
-Ngươi đừng lừa được ta. Ta có thể cảm nhận được ngươi có vẻ như muốn giấu thứ gì đó mà không muốn cho ai biết.
-Ngươi thật là... cứ như đi guốc trong bụng ta vậy. Ở đây ồn ào lắm. Có gì về ta nói cho ngươi biết.
-Ừm. Thế giờ lát chịu phạt cứ nói ta bày ra. Ngươi không cần gánh chịu đâu?
-Ngươi đấy. Tất cả đều là do ta muốn vậy, ngươi nghĩ sao ta lại đổ hết tội cho ngươi.
-Thôi. Ta chẳng muốn ngươi chịu cực chút nào, để mình ta chịu thay ngươi được rồi.
-Ta lớn rồi, ta chịu được.
-Ừm....
Cuối cùng lớp trưởng cũng đã được bầu ra, người đắc cử chính là Kề Bống La. Kẻ
này trông rất to béo nhưng được cái thực lực cũng tạm được.
-Nếu như đã bầu được lớp trưởng rồi chúng ta sẽ vào trong lớp để học. Nhưng ta nói kể từ giờ Kề Bống La là lớp trưởng, ai không muốn nghe theo lời hắn thì phải đánh bại hắn để cướp cái ghế lớp trưởng. Vậy thôi.
Băng Kiều nói xong còn không quên lườm hai người Thập Đường và Bố Cái một cái
ánh mắt sắc bén như muốn cắt tiết hai người vậy. Cả hai đành bó tay cười khổ
chứ chẳng biết nói gì nên lời.
-Các ngươi đã được vào đây học chỉ chứng tỏ các ngươi có cơ hội thôi, còn thực chất muốn trở thành học sinh chính thức thì cần phải qua năm nhất này. Nếu không học được năm hai mà bị đuổi đi thì các ngươi vẫn chỉ là phế vật mà thôi. Hiểu chứ?
-Giờ ta sẽ không dạy bảo gì các ngươi. Các ngươi phải cùng ta ra ngoài tập luyện. Ta sẽ cho các ngươi một bài tập chính là chạy quanh sân nhưng các ngươi phải đeo những miếng kim loại nặng kí này.
Băng Kiều vừa dùng hồn đạo khí trữ vật vứt một đống miếng kim loại xuống, nhìn
cái nào cái nấy cũng thô to cả.
-Tại sao chúng ta lại tập những bài này? Ngay cả hồn sư hệ phụ trợ sao cũng phải bắt tham gia vào những cái này!
-Ta làm biếng giải thích nhiều nên chỉ nói một lần. Nếu như các ngươi ra chiến trường họ sẽ để ý ngươi là trai hay gái, là phụ trợ hay cường công. Chỉ cần thấy các ngươi là giết. Thế nên bài tập này tập cho các ngươi có thể lực bền bỉ và cũng giúp nâng cao sức khỏe để dễ tu luyện hồn lực hơn. Như vậy giúp các ngươi chạy trốn hay tấn công đều mạnh mẽ hơn bộn phần. Không có thắc mắc gì nữa thì đi ra ngoài kia đi.
-Còn Bố Cái và Thập Đường. Hai người các ngươi ở lại đây một chút ta bảo vài điều.
Thấy cả lớp lần lượt đi ra hết. Đinh Kiến Thần vỗ vai hai người thương hại,
ngay cả Diệp Lực Kính cũng phải lắc đầu ngao ngán chúc phúc hai người cũng đủ
hiểu số mạng của hắn ngay cả người ngoài cũng hiểu rõ sẽ trôi về đâu rồi chứ
đừng nói chi là chỉ hai người bọn họ biết.
-Các ngươi thật bố láo. Các ngươi nghĩ rằng ta đang giỡn với các ngươi à?
-Thật sự học trò không có muốn giỡn với người. Tất cả là do ta bày trò ra, Bố Cái không hề có lỗi. Muốn trách thì cứ trách ta.
-Thập Đường không có lỗi gì hết. Thực chất ngay từ đầu là ta đã không muốn tham gia vào cái việc giành chức vị lớp trưởng nên mới bảo Thập Đường giúp ta gỡ rối. Hắn không có tội gì cả, người có tội là ta.
Thấy cả hai không có đổ lỗi cho nhau mà còn tự giành hết phần lỗi về phía
mình, Băng Kiều nhếch môi.
-Các ngươi liền sẽ được tha nhưng với một điều kiện là các ngươi phải trả lời cho ta một câu hỏi là hồn hoàn mà các ngươi phô bày ra cho ta xem đều là thật phải không?
-Là thật đấy sư tỷ à. Ta sở hữu hai hồn hoàn màu trắng, có phải sư tỷ thấy đẹp quá hay không nên mới để ý. Từ trước giờ không chỉ có mình người ái mộ hồn hoàn của ta đâu mà còn hàng vạn hàng tỷ người nhìn hồn hoàn ta với vẻ mặt như vậy đấy.
-Ngươi kiệm bớt lời lại đi. Còn Thập Đường! Ta muốn ngươi nói thật.
-Thực chất thì nó là thật. Không biết người có tin không nhỉ?
-Nếu như từ chính miệng ngươi nói thì ta tin. Nhưng điều này vẫn thực sự rất khó để tin đấy.
-Ta biết việc này rất khó tin nhưng nên tập chấp nhận thì tất cả đều bình thường thôi.
-Ngươi còn nói được như vậy à!
Băng Kiều liếc mắt khinh bỉ hai đứa nhóc nhỏ tuổi nhưng da mặt rất dày này. Bố
Cái và Thập Đường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không bị tra tấn như trong
tưởng tượng mà chỉ là một câu hỏi đơn giản.
-Các ngươi mau cùng bọn kia ra ngoài chạy đi. Nhưng các ngươi phải vác theo cái này đội lên đầu nữa.
Hai người nhìn thấy Băng Kiều đã chuẩn bị sẵn cho hai đứa hai tảng đá kim loại
to. Không những vậy nàng còn yêu cầu hai người phải chạy nhưng chạy bước nhỏ
chứ không chạy như bình thường.
-Bọn chúng chạy 200 vòng còn các ngươi phải chạy 400 vòng. Được chứ?
-Sư tỷ à. Bất công quá đi! Người không thấy rằng chúng ta đã mang đồ, vác tảng đá nặng kinh hồn rồi hay sao mà còn ép chúng ta chạy bước nhỏ. Không phải là chúng ta đã không bị phạt nữa rồi sao?
Chạy bước nhỏ thì khoảng cách của mỗi bước ngắn chỉ bằng một phần mấy lần của
bước chân chạy bình thường thôi. Như vậy thì không chỉ đơn giản chạy 400 vòng
quanh sân đâu mà còn khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều.
-Ta đúng là không phạt các ngươi nữa. Nhưng ta muốn kiểm chứng cực hạn của các ngươi ở đâu. Ta biết rằng nếu như là bình thường thì các ngươi chạy chẳng tốn bao nhiêu sức nên mới làm thêm vài trò nho nhỏ để dành tặng các ngươi, cho chuyến tập luyện này thêm phần thú vị thôi mà.
-Sư tỷ đủ ác độc đấy!
-Ngươi khỏi cần khen. Ta nói cho ngươi biết, ngoài giờ học thì ngươi có thể gọi ta là sư tỷ, nhưng trong lúc học thì hãy gọi ta là lão sư. Như vậy mới đúng phép tắc.
-Thật sự là rắc rối mà. Ngươi muốn giữ hình tượng nghiêm khắc thì nói để ta biết chứ còn bày đặt làm mấy cái trò này để hù ta nữa chứ!
-Ngươi còn lắm mồm nữa thì coi chừng ta cho ngươi không còn sức để lết về nhà nữa đấy.
-Vâng vâng vậy để đệ đi trước. Thập Đường, té gấp không lại bị nhai hành vào mồm nữa giờ!
Thấy hai tên phiền phức kia đi rồi Băng Kiều mới từ từ ngồi xuống, nhâm nhi
một chút trà tự pha rồi nhẹ cất bước ra ngoài sân.
-Ta thấy sư tỷ của ngươi có vẻ rất quan tâm ngươi à.
-Ngươi có bị đui hay không mà thấy vậy hả? Rõ ràng là hà hiếp người khác quá đáng. Đã bảo tha chúng ta rồi mà còn hành hạ chúng ta thế này.
-Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Chúng ta đã song tu với nhau, ngươi cảm giác hay nghĩ gì ta điều biết. Khỏi cần giấu, ngươi cũng biết rằng nàng ấy không có ý xấu.
-Đúng vậy. Nàng không có ý xấu, ta cảm nhận được rằng nàng chú ý ta có vẻ như là đang muốn tìm hiểu thứ gì đấy.
-Có vẻ như sư phụ ngươi tuyển chọn ngươi làm đệ tử đã làm cho nàng cảm thấy ghen ghét đấy!
-Không biết nữa. Nhưng có vẻ như là liên quan tới sư phụ. Mà sư phụ cũng thật là... chẳng nói cho nàng ấy biết về việc ta là đệ tử của người. Thế nên mới có nhiều chuyện oái oăm như thế này đây.
-Người ta chắc cũng chỉ muốn thử ngươi có xứng đáng làm tiểu đệ của người ta không thôi đấy mà.
-Ta cũng nghĩ vậy nên ta mới không dễ để lộ thực lực cho nàng ta biết. Sợ nàng ta lại kiếm chuyện gây rắc rối nữa thì khổ. Ta không muốn dính líu gì quá sâu xa tới nàng.
-Vậy thì tốt. Ta cứ tưởng ngươi cũng như những kẻ khác, bị sắc đẹp của nàng mê luyến.
-Ta không phải là kẻ đầu óc chỉ biết nghĩ tới gái gú như bọn họ. Mà sao ngươi lại suy nghĩ ba cái thứ tào lao này vậy. Chúng ta chỉ mới có 10 tuổi thôi.
-10 tuổi thì 10 tuổi. Nhưng ta cảm thấy không an tâm khi ngươi ở cùng nàng ta.
-Được rồi. Ta ở với ngươi đây rồi. Không phải tốt sao? Thật sự nàng làm ta cảm thấy không có thiện cảm cũng chẳng có ác cảm. Nói chung cứ đối xử tốt và có khoảng cách là được.
-Đúng là Bố Bố của ta. Ngươi như vậy ta mới thích. Giờ mặc đồ vào làm theo lời của nàng ta đi. Chứ nếu không không đạt được yêu cầu của nàng chắc nàng lại điên tiết đuổi cổ chúng ta hết nữa thì mệt.
-Ừm. Đi nào Đường Đường. Ta mặc xong rồi.
-Từ từ. Đồ này hơi chật. Đợi ta chút!